3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh sao thế?" Tạ Hiên nắm tay Vân Tầm đi tiếp rượu, thấy Vân Tầm đi đứng từ lúc bắt đầu hôn lễ đều nhấp nhổm, hắn cứ nghĩ là do Vân Tầm sợ đông người, lo lắng hỏi.

" Anh khó chịu hả, sợ lắm phải không? Em đưa anh vào nghỉ nhé?" Tạ Hiên vỗ vỗ lưng hắn, dưới tấm áo vest bây giờ chắc đã đẫm mồ hôi, đều tại hắn chỉ lo cho sự vui sướng của mình mà quên mất sự không bình thường của Vân Tầm. Hắn gọi nhóc Vân mộ đang chơi đùa gần đó dẫn Vân Tầm đi nghỉ, nhưng Vân Tầm vỗ nhẹ tay hắn.

"Anh... anh không sao." Hắn thật sự căng thẳng, nhưng người làm hắn căng thẳng không phải là các khách mời, những người đang mang theo ánh mắt chân thành chúc phúc,hay cả những người mang chế giễu, khinh thường, tiếc nuối kia, Tạ Du đã lấn át hết tất cả nỗi sợ khác trong lòng hắn. Tạ Du nói rằng không muốn làm lộ chuyện đó, nhưng khi đứng trên lễ đường, ánh mắt hắn chạm đến Tạ Du. Người nọ nhìn hắn như nhìn một thứ gì đó nhơ nhuốc dơ bẩn, Tạ Hiên hôn hắn, ánh mắt của Tạ Du càng trở nên ác liệt,hắn hiểu rõ Tạ Du khinh thường hắn xấu xí quê mùa, chê hắn không xứng với Tạ Hiên, hắn cũng đã nỗ lực làm Tạ Du vui lòng, hắn không muốn để Tạ Hiên khó xử, nhưng hình như càng làm mọi chuyện càng trở nên tồi tệ. Còn làm ra chuyện khiến Tạ Du ghê tởm, chính hắn cũng cảm thấy ghê sợ chính mình, làm sao có thể... có thể phản bội A Hiên và Mộ Mộ...

Tạ Hiên đan chặt đôi tay của Vân Tầm, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, người này là của hắn, hắn cũng thuộc về người này, từ nay, mãi mãi.

Hắn dắt tay Vân Tầm đến nơi của Tạ Du, bàn tay Vân Tầm siết chặt lấy tay hắn, mồ hôi thấm ướt cả lòng bàn tay, hắn khẽ hôn trấn an Vân Tầm " Vậy thôi nhé, để em chúc rượu anh ấy thôi, ông xã đi nghỉ nhé."

" Anh không sao." Nếu bỏ đi ngay lúc này, chỉ sợ bị nghĩ rằng hắn không biết điều, lại làm quan hệ của hai anh em họ thêm tệ hại hơn.

Hắn gượng cười nâng ly rượu đến trước mặt Tạ Du, cố gắng nói chậm từng chữ để không nói lắp " Anh Tạ Du, em mời anh, sau này em sẽ... sẽ đối xử tốt với A Hiên ạ!"

Tạ Du cũng không có ý định cho hắn mặt mũi, hắn nhìn chiếc ly Vân Tầm đưa tới gần, nhếch mép " Ở trong hội trường này cậu biết có bao nhiêu người nguyện đối xử tốt với nó không? Cậu là lựa chọn tệ nhất đấy!"

Tay Vân Tầm cứng đơ giữa không trung, Tạ Hiên không chịu nổi, cả tuần nay Tạ Du cũng giúp sức lo cho hôn lễ của hắn, hắn cứ nghĩ Tạ Du đã thay đổi, không ngờ chỉ là chờ đến hôm nay để làm mất mặt Vân Tầm.

" Anh hai! Anh đừng quá đáng!"

" Quá đáng chỗ nào? Anh chỉ đang dạy dỗ em rể mới bước vào nhà biết thân biết phận một chút, để nó biết trân trọng em hơn thôi."

Hắn nói đoạn, đứng dậy, cụng nhẹ thành ly rượu vào ly của Vân Tầm, ghé vào tai hắn, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để Tạ Hiên không nghe thấy, nhưng lại đủ giẫm nát tự tôn của Vân Tầm " Chỉ cần nghĩ đến ly rượu của tôi có thể bị lây nước bọt từ ly rượu của cậu, liền ghê tởm đến buồn nôn."

Nói xong, nhìn thấy đôi tay run rẩy của Vân Tầm, nở một nụ cười thoả mãn, mặc kệ ánh mắt tìm tòi của khách khứa xung quanh, chậm rãi rời khỏi hội trường.

Các khách mời sợ hãi nhìn màn này, cả hai anh em họ, bọn họ đều không thể trêu vào, cũng không dám xì xào bàn tán, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu, cậu em rể béo quê mùa kia không hề được lòng Tạ Du, ghi nhớ trong lòng, sau này trước mặt hắn chê bai Vân Tầm một chút, làm hắn hài lòng, hợp đồng cũng trở nên dễ ký hơn chẳng phải sao?

Tạ Hiên thấy Vân Tầm không vui, làm sao còn tâm trạng tiếp khách, hắn bước lên sân khấu, nói vài câu qua loa, liền dắt tay Vân Tầm rời khỏi, hắn cũng không sợ thất lễ, dù sao mấy người ở đây làm sao dám nói gì hắn, còn nếu hắn nghe được ai nói Vân Tầm không tốt, kẻ đó cũng không cần ở thành phố này kiếm tiền nữa.

Vân Tầm bước theo chân hắn lên xe, một mạch hướng về nhà. Hắn luống cuống hỏi Tạ Hiên " A Hiên, Mộ Mộ chưa lên xe!"

" Hôm nay nó ở nhà khác, anh yên tâm, có người chăm sóc, đêm nay chúng ta có việc phải làm mà..."

" Việc gì?" Vân Tầm ngốc ngốc hỏi hắn, tay giữ lấy bàn tay không an phận của Tạ Hiên, đôi mắt khó xử liếc nhìn tài xế đang sắm vai người vô hình.

" Động phòng, heo ngốc!"

Chiếc xe vừa dừng ở cổng, Tạ Hiên đã không chờ nổi kéo Vân Tầm về phía trước. Cánh cửa vừa đóng sầm lại, hắn liền đưa Vân Tầm dựa vào cửa, cười tà

" Tầm Tầm, đêm nay chúng ta làm từ phòng bếp đến phòng ngủ nhé!"

Vân Tầm đỏ mặt ôm lấy hắn, ngoan ngoãn há miệng để Tạ Hiên dẫn dắt. Tạ Hiên hôn chụt lên má hắn " Ngoan lắm, em sẽ thương anh thật nhiều."

Hắn câu người lên Vân Tầm, liếm quanh vành môi hắn, rồi tìm kiếm chiếc lưỡi rụt rè kia. Cả hai quấn lấy nhau, hắn không bật đèn, cả căn phòng đặc sệt trong bóng tối và hương tình dục. Hai người tiến về phòng bếp, Hắn nằm trên mặt bàn lạnh lẽo, hai tay dựa lấy mặt bàn, câu một chân lên vai Vân Tầm, lại sợ hắn bị đau, chỉ dám tựa hờ. Vân Tầm say ngà ngà, hơi thở mang theo hương rượu nồng, tư thế này lần đầu thử nghiệm, hắn cảm nhận nguồn khoái cảm xa lạ mà Tạ Hiên đem đến, lúc sau lại không khống chế được tốc độ, Tạ Hiên bị đâm đến không thở nổi, mồ hôi ướt dầm dề.

" Ông xã... nhanh quá... Aaaaa... anh... vào tử cung rồi..."

Vân Tầm bị thành huyệt cắn chặt, nhanh chóng thúc sâu vào, thoả mãn bắn ra, nằm dựa trên người Tạ Hiên, cọ đầu buồn ngủ.

" Tầm Tầm buồn ngủ sao?" Tạ Hiên mang theo giọng nói khàn khàn buồn cười nhìn hắn.

Tửu lượng của Vân Tầm không tốt, bây giờ rượu ngấm vào, cả người đều lười biếng, chỉ rì rầm vài tiếng.

" Ngoan nào, đưa anh đi tắm nhé!" Hắn tiếc nuối rút người ra khỏi Vân Tầm, tinh dịch chảy ra khỏi người, thấm ướt cả đùi non, hắn không nhịn được khẽ rên một tiếng. Vân Tầm ngại ngùng nhìn hắn, dương vật lại cứng trở lại. Tạ Hiên bật cười, dùng tay xoa xoa đầu khấc, ấn một cái, Vân Tầm kêu đau, lại đau lòng liếm liếm, lấy lòng nhìn Vân Tầm " Tầm Tầm muốn ngủ hay muốn làm tiếp đây?" Nói rồi, khẽ ngậm lấy đầu khấc, rồi lại nhả ra, ánh mắt nhìn Vân Tầm đang đỏ thành tôm luộc.

Nếu bạn hỏi, không bật đèn, làm sao mi lại biết hắn đỏ hay xanh chứ. Hắn liền liếc mắt nhìn bạn, ánh mắt đầy khinh thường: đàn ông của hắn, chỉ cần vừa ngậm vào liền biết tất.

Vân Tầm đứng dưới đất, Tạ Hiên lại nằm nhoài trên bàn, tạo thành tư thế vô cùng quái dị, hắn nắm lấy tóc Tạ Hiên, đẩy dương vật vào khuôn miệng đang thấm đầy tinh dịch " Người xấu!"

Tạ Hiên hôn lấy gân xanh đang nổi lên trên đó, lấy làm câu trả lời.

Hai người bị cơn dục vọng cuốn xoay, không biết bằng cách nào lại yên vị trên giường, Tạ Hiên nuốt lấy luồng tinh vẫn còn đặc sệt của Vân Tầm, thầm nghĩ, Vân Tầm khoẻ như thế, sau này hắn phải luyện tập nhiều hơn mới có thể hầu hạ nổi, nếu không lại bị kẻ khác thừa kẽ hở xông vào. Nhưng Vân Tầm lại kéo hắn lên, nằm sấp dựa vào ngực hắn đầy ủ rũ, một lúc lâu mới hỏi hắn " Em... không ghê tởm anh sao?"

" Cái gì? Có kẻ nào nói gì với anh hả?" Hắn khẽ niết mông Vân Tầm, có chút tức giận hỏi hắn.

" Không có ai nói gì cả. Em thích anh điểm nào?"

Hắn muốn đùa vui Vân Tầm một chút, giả vờ trừng mắt ngạc nhiên " Ai nói em thích anh?"

" Em...em..."

" Em thế nào?" Hắn kéo người đang định bước xuống giường quay trở lại, uốn éo đầu ngực để hắn ngậm vào, rẽ rướn người sung sướng, rên khe khẽ " Em không có thích anh, em yêu anh muốn điên lên, thích làm sao đủ hả?"

Sau đó lại như trừng phạt nhéo nhẹ vành tai Vân Tầm " Đứa nào dám nói heo ngốc của em ghê tởm, em cắt lưỡi nó, biết không?"

" Đau anh..." Vân Tầm không đau, nhưng có lẽ bị chiều hư thành thói, bị người khác mắng hắn cảm thấy không sao, nhưng bị Tạ Hiên lớn tiếng một chút liền cảm thấy vô cùng oan ức.

Tạ Hiên cũng gấp, liền lo lắng nhìn xuống vành tai, rõ ràng một chút sức cũng không dùng tới mà. Thấy Vân Tầm bật cười khúc khích trong ngực hắn, giọng liền hung ác " Dám lừa em, liền phạt anh không được tắm, ngoan ngoãn cắm vào em cho tới sáng có biết hay không?"

" Ghét em lắm... Ưmmm... A Hiên..."

-------

Đều là trải qua một đêm, nhưng có người hạnh phúc, có người lại bị dày vò đến không thở được.

Tạ Du ngồi trong thư phòng, lạnh lùng nhìn những hình ảnh dâm mỹ phát ra trên màn hình như nhìn một thước phim quảng cáo, tựa như kẻ đang phát ra những âm thanh dâm đãng, mặc cho người ta làm nhục không phải là chính hắn. Nhìn cơ thể của gã béo đang nhấp nhô trên cơ thể mình bây giờ có lẽ đang quấn chặt lấy Tạ Hiên, hắn lại cảm thấy một ngọn lửa vô danh bùng dậy, thiêu đốt hết cả lí trí. Tạ Du ném ly rượu vào giá sách mà hắn vốn yêu thích nhất, ly rượu vỡ tan, giá sách thẫm dần từng mảng đỏ, tiếng thuỷ tinh chói tai va mạnh xuống sàn, hắn cảm thấy hắn điên rồi, tại sao lại không nỡ bỏ cuốn phim này cơ chứ?

Thế giới này, điên thật rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net