64.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du gần như đáp cả cơ thể xuống bồn tắm. Bồn ở đây không rộng bằng nhà của Tạ Hiên, Tạ Du lại cao lớn, nước ào ào trào ra. Một tay hắn ôm sau gáy Vân Tầm, một tay nắm lấy tay Vân Tầm, dẫn dắt hắn chạm vào ngực mình.

Nước ngập vào mắt, Vân Tầm cố gắng mở mắt ra, hắn nghiêng mặt qua, đẩy nhẹ Tạ Du "Không muốn... Anh Tạ Du... chúng ta đã giao ước..."

"Tầm Tầm, anh có thể nhịn, nhưng Hà Tịnh chạm vào em, anh không nhịn được, xem như tiêu độc, được không, hửm?" Tạ Du không bỏ cuộc, thấp giọng dụ dỗ, trên môi Vân Tầm vẫn còn vết cắn, hắn hối hận khi nãy không cho Hà Tịnh thêm vài đá, heo béo hắn cưng như bảo bối mà tên chó kia dám cắn đến rướm máu thế này.

"Không muốn..."

Tạ Du thở dài, niết nhẹ má hắn "Được, được, không muốn, không ép bé cưng, nhưng tối nay cho anh ngủ cùng em, có được không?"

Hôm nay gặp chuyện như thế, quả thật Vân Tầm không dám ngủ một mình, nhưng ngủ cùng Tạ Du, hắn cứ có cảm giác hai người có thể củi khô lửa bốc bất cứ lúc nào "Vẫn là thôi đi..."

"Anh không làm gì cả, anh hứa..."

Tạ Du liếm láp vành tai hắn, tựa như đang thực hiện một động tác ám muội nào đó, Vân Tầm thở dốc, sống mũi nóng, đôi mắt cũng nóng "Anh... hứa không giữ lời..."

Tạ Du liền biết hắn không có quá nhiều định lực, vật kia bị kích thích đã biến thành trạng thái bán cương.

Vân Tầm nắm cổ tay hắn, xụ mặt đẩy ra, Hà Tịnh khiến hắn vô cùng ám ảnh, tâm trạng lúc này thật sự rất rất không tốt.

"Anh Tạ Du, em đang tức giận!"

Hắn nhìn thẳng vào mắt Tạ Du, chậm rãi bày tỏ sự tức giận bằng giọng nói không hề có một chút tính công kích nào cả.

Trái tim Tạ Du trướng căng lên. Nếu là Vân Tầm của những ngày đầu, sẽ không dám nhìn thẳng mắt hắn nói rằng mình đang giận. Mà bộ dáng bây giờ, có phải là được hắn chiều đến sinh ra nhiều dũng khí hơn rồi không?

Tạ Du dừng lại, ánh mắt chứa đầy ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ bị bộ dáng tức giận của Vân Tầm doạ sợ. Hắn dùng hai ngón tay, nâng hai bên môi của Vân Tầm lên "Được rồi, anh xin lỗi, em đừng giận, doạ anh sợ"

Vân Tầm trầm thấp hừ một tiếng, hắn rất hay dùng thái độ này khi Vân Mộ làm sai, mỗi lần như thế bé con đều cụp đuôi ngoan ngoãn, không ngờ cũng có tác dụng với Tạ Du, đúng là người một nhà có khác, phản ứng cũng giống nhau.

Nói đến Vân Mộ, Vân Tầm liền cảm thấy nhớ nó đến cồn cào.

Buổi tối, hắn nằm nhìn ánh vàng của chiếc đèn ngủ trên trần, khẽ khàng nói với Tạ Du "Em nhớ Mộ Mộ... A Hiên không muốn nghe em nói chuyện sao ạ? Em... em chỉ muốn gặp Mộ Mộ một chút thôi..."

Tạ Du nghe nghẹn ngào trong giọng hắn, đau lòng, nhưng trên môi vẫn là những lời lừa dối trơn tru như đã học thuộc cả trăm lần "Em cố đợi một thời gian để A Hiên bình tĩnh lại đã, anh sẽ cố gắng để em và Mộ Mộ gặp nhau"

Hắn xoa đầu Vân Tầm, khẽ dỗ dành "Quan trọng hơn thế, em nói cho anh biết chuyện hôm nay là thế nào được không?"

Vân Tầm bất ngờ bị kéo về chuyện cùng với Hà Tịnh, hắn trương môi, nhưng lại không biết nói thế nào, dù sao hắn và Hà Tịnh sau này cũng không gặp lại, xem như bỏ đi.

"Em muốn ngủ..." Vân Tầm muốn lảng tránh, nhắm mắt lại, nhưng chỉ vài phút trôi qua, cơn buồn ngủ thực sự kéo đến, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên đều đều.

Tạ Du lúc này mới vứt cái gối ôm phòng tuyến mà Vân Tầm đã đặt ở giữa sang một bên, kéo người vào trong ngực.

Hắn niết nhẹ khuôn mặt Vân Tầm, ánh mắt bất đắc dĩ, Vân Tần không nói thì thôi, dù sao Hà Tịnh tự huỷ, đã mất quyền thi đấu.

Nhưng tờ giấy ly hôn mà hắn lừa Vân Tầm ký tên vào đã bị Tạ Hiên xé nát. Hắn khẽ thở dài, hắn không biết mình đang làm gì, hắn xem như đang giam lỏng Vân Tầm sao?

Tên béo này quá dễ lừa, chỉ cần cho hắn một mảnh vườn nhỏ, hắn có thể chăm chú cả ngày với nó mà không đòi hỏi gì thêm, ngoan đến không tưởng được.

Hắn đi trên con đường lừa gạt Vân Tầm, càng đi lại càng xa, hắn sợ hãi Vân Tầm gặp lại Tạ Hiên, sẽ mềm lòng mà bỏ rơi hắn, hắn đợi ngày hai người ly hôn, nhưng Vân Tầm bây giờ cảm thấy có lỗi, hắn muốn để Tạ Hiên đưa ra quyết định, còn Tạ Hiên có chết cũng phải nắm chặt Vân Tầm. Hai người bọn họ khác nhau nhưng lại có vẻ vô cùng ăn ý. Tạ Du đã lật bài ngửa, hắn công khai chen chân vào hai mảnh ghép vô cùng phù hợp, cưỡng ép Vân Tầm ở lại bên mình dù biết trong lòng Vân Tầm, Tạ Hiên luôn chiếm phần hơn...

Tạ Hiên có Vân Mộ, còn là mối tình đầu, còn hắn, trắng tay, hắn có tiền, nhưng Vân Tầm không phải cần tiền như hắn nghĩ, Vân Tầm chỉ cần đủ sống, bình yên vô lo. Tạ Du khẽ khàng xoa bụng, tại sao hắn không phải song nhi? Tại sao nơi này không thể tạo ra một sinh mệnh mới? Nếu nó có thể lớn lên, thì thế cờ của hắn và Tạ Hiên đã không chênh nhau đến thế.

Hay cũng hoặc là, tại sao hắn không thể buông tay, trả lại hạnh phúc cho em trai của hắn? Bây giờ hắn có thể ngay lập tức gọi cho Tạ Hiên, ngay trong đêm nay, Tạ Hiên chắc chắn sẽ tức tốc đến đây, còn hắn, sẽ trở lại guồng quay của cuộc đời mình...

Tạ Du đăm chiêu suy nghĩ, người trong ngực hắn ngọ nguậy, Vân Tầm rên khẽ, trên trán thấm ướt mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm "Tha... tha... tôi... A Hiên... cứu... cứu anh..."

Tạ Du vốn đang định ôm hắn trấn an, bị tiếng gọi làm sững người, người Vân Tầm gọi, là người trong tiềm thức khiến hắn an tâm nhất phải không?

Hắn cười tự giễu, cơn ghen bất ngờ đốt cháy tâm can. Hắn đang ôm người trong ngực, làm gì có chuyện buông tay cơ chứ!

Hắn thấm mồ hôi cho Vân Tầm, ghé sát môi vào tai người đang trong cơn ác mộng, ánh mắt đau lòng xen lẫn bệnh trạng âm u "Bé ngoan đừng sợ, anh ở đây rồi, tên của anh là TẠ! DU!"



------------------

🍄🍄🍄

Chương này Tạ Du lên hương rồi nha quý dị, đó giờ lần đầu được ngủ qua đêm trên một chiếc giường với chồng iu (đêm đầu tiên bị đè hông tính). Chương này nhất bạn rồi nha!

🍄🍄🍄


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net