65.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió rào rạt rít ngang qua cửa sổ, từng hạt mưa đánh vào mặt kính, tạo ra những vệt nước loang lổ. Vân Tầm nhàm chán chống cằm nhìn chúng, khe khẽ thở dài.

Tạ Du đang làm việc, ngước đầu nhìn hắn, khẽ cười, trời mưa hắn mới thấy Vân Tầm ở trong nhà, nếu trời nắng, chắc chắn Vân Tầm sẽ rong ruổi trong vườn từ sáng đến chiều tối, hắn thật sự không hiểu những thứ cỏ cây vô tri kia có thứ gì hấp dẫn hơn hắn cơ chứ.

Tạ Du bước đến bên cửa sổ, choàng vai ôm lấy Vân Tầm "Bây giờ anh lên lầu họp một chút, Tầm Tầm ở đây nhé, lấy điện thoại của anh mà chơi, anh tải sẵn game cho em rồi, em cũng có thể vào xem ảnh, anh lưu sẵn ảnh của những địa điểm du lịch rồi, em xem thích tấm nào thì nói anh, anh dẫn em đi, có được không? Có cả ảnh lúc nhỏ của Mộ Mộ trong đấy nữa"

Vân Tầm gật đầu "Vâng ạ". Hắn bây giờ không có điện thoại, đều là dùng nhờ điện thoại của Tạ Du, nhu cầu của Vân Tầm cũng không cao, chủ yếu hắn cũng chỉ dùng để nghe gọi, thỉnh thoảng chơi game mà thôi. Tạ Du bảo mua cho hắn, hắn từ chối, ăn của người ta, ở của người ta, lại khiến người ta tốn tiền, thật ngại. Hắn đi đến đây không hề mang theo giấy tờ hay thẻ ngân hàng, quả thật là tứ cố vô thân, không một xu dính túi.

Vân Tầm cầm lấy máy, tập trung chơi bắn bóng, Tạ Du xem một lúc, sau đó xoa đầu hắn "Anh lên nhé, trong tủ lạnh còn bánh bao, Tầm Tầm có đói thì ăn, lát nữa xong anh sẽ xuống nấu cơm cho em, có thể hơi muộn, buổi tối muốn ăn gì nào?"

Vân Tầm lắc đầu "Anh cứ bận đi ạ, em sẽ nấu cơm, cảm ơn anh Tạ Du"

"Không cần, em ngồi yên chơi đi, đừng khách sáo với anh như thế" Tạ Du bất mãn, Vân Tầm được hắn cưng chiều như thế, mà vẫn giữ thái độ ngoan ngoãn xa cách thế này, khiến hắn có chút hụt hẫng. Hắn ghét nhất những kẻ cậy sủng mà kiêu, nhưng với Vân Tầm mà nói, có thể ngồi lên đầu hắn thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng, thế mà người này không hề có hứng thú với đặc quyền đó chút nào.

Tạ Du đưa máy chủ yếu để lưu trữ hình ảnh riêng tư, không có gắn sim cho Vân Tầm, nên cũng không lo lắng hắn sẽ liên lạc cho ai khác, cứ thế yên tâm lên lầu.

Vân Tầm rúc đầu lên ghế sô pha, không thể qua màn, hắn đã thua mười ba lần rồi. Hắn liền không tốn công vô ích, liền mở album ảnh của Tạ Du ra xem. Những bức ảnh gần nhất là ảnh của các khu du lịch. Bây giờ gần cuối hè, Tạ Du chủ yếu lưu ảnh của những bãi biển, Vân Tầm lướt xem, cũng không có tâm trạng. Đang chờ ly hôn, hắn không có tâm trạng nào để đi du lịch cả. Hắn chậm rãi lướt lên những tấm ảnh trên, có những bức ảnh Vân Mộ nhỏ xíu, nằm yên trong vòng tay của Tạ Hiên, một tay cầm ti giả, đang nhoẻn miệng cười. Lại có những ảnh Vân Mộ đang tập bò, bé cố gắng trườn tay lấy đồ chơi ở phía xa, Tạ Du đứng phía trước cười cổ vũ.

Có thể thấy tuy Tạ Du ghét hắn nhưng luôn dành đủ yêu thương cho đứa cháu ngoài ý muốn này. Vân Tầm xoa má Vân Mộ trong ảnh, khuôn mặt bé cưng đầy ngoan ngoãn, đôi mắt lúng liếng nhìn vào máy ảnh, hắn bật cười, bây giờ mà có được nửa phần ngoan như lúc nhỏ thì tốt rồi.

Album chia riêng biệt mục ảnh và video, Vân Tầm lướt qua, hắn muốn xem video của Vân Mộ lúc nhỏ, liền chọn xem từ những video cũ nhất. Hắn lướt nhanh lên phía trên, đã tìm thấy, nhưng trước video của Vân Mộ, là một vài video có mặt Tạ Hiên đang mặc tây trang, đứng nhận phỏng vấn. Vân Tầm ấn vào xem, video có vẻ được Tạ Du quay chụp từ màn hình tivi, phía trên cũng có vài video tương tự, Vân Tầm thầm nghĩ, tình cảm của bọn họ thực sự rất tốt, nên Tạ Du mới quan tâm đến từng buổi phỏng vấn của Tạ Hiên thế này.

Khuôn mặt Tạ Hiên không khác bây giờ là mấy, hắn giương đôi mắt phượng, lưu loát đáp trả những câu hỏi có tính riêng tư, có phóng viên tò mò hỏi về cha của Vân Mộ, Tạ Hiên khẽ mím môi, ánh mắt khẽ ấm áp, nhưng sau đó liền trở về thanh lãnh, chỉ đáp trả ngắn gọn "Một người rất tốt! Mong rằng người ấy có thể nhìn thấy tôi!..." Còn có đoạn sau, nhưng video đã đột ngột kết thúc, Vân Tầm thẫn thờ, có lẽ Tạ Du không muốn nghe tin tức liên quan về hắn đi.

Kênh phỏng vấn cũng là kênh truyền thông lớn, nhưng Vân Tầm chưa bao giờ quan tâm tin tức giải trí, nên nghiễm nhiên mấy năm trời đều không hề nhìn thấy Tạ Hiên.

Hắn lướt xuống, ấn vào video Vân Mộ đang bi bô tập nói. Máy quay cố định, Tạ Du cùng Tạ Hiên ngồi quanh bé. Tạ Hiên lúc này rất ra dáng cha hiền, hắn mặc quần áo ở nhà, thoải mái ôm Vân Mộ lên đùi "Mộ Mộ, mau nói chuyện xem nào"

Tạ Du ở bên cạnh mỉm cười cổ vũ "Cố lên, em bé Tạ Mộ!"

Tạ Hiên lập tức nhíu mày đáp trả "Em đã nói, nó họ Vân!"

Tạ Du cũng sầm mặt "Họ Tạ có gì không tốt, khí chất, giàu có, họ Vân không phải chỉ là một tảng mây đen xui xẻo hay sao?" Hắn vẫn luôn không thích đôi mắt của Vân Mộ, vì nhà hắn đều là mắt hai mí, mà mắt Vân Mộ chỉ có một mí, chắc chắn là giống tên ba ruột tệ hại của nó rồi.

Hai người khắc khẩu một lúc, Tạ Du mới chủ động kết thúc "Thôi không cãi, em muốn họ gì thì mặc kệ, lâu lâu anh mới đến thăm em một lần, không phải để cãi nhau"

Vân Mộ tò mò liếc mắt qua lại nhìn bọn họ, bé nỗ lực mở miệng, gọi "Ba! Ba"

Tạ Hiên lập tức vui mừng hôn lấy bé "Bé cưng giỏi quá, gọi lại lần nữa!"

Vân Mộ khua chân, cười khúc khích "Ba! Ba"

Tạ Du ở bên cạnh lại chau mày "Con phải gọi cha, cả đời này chỉ có cha con thôi, gọi ba làm gì!"

Tạ Hiên không thèm cãi, ôm siết lấy Vân Mộ, vẻ mặt vô cùng thoả mãn. Tạ Du đi về phía máy quay, video kết thúc.

Vân Tầm dùng tay áo quệt đi giọt nước mắt tụ lại ở vành mi, hắn được Tạ Du đối xử dịu dàng đến quen thuộc, bây giờ thấy bộ dáng Tạ Du từng chán ghét hắn thế nào, không nhịn được oan ức trong lòng.

Hắn lướt xuống những video sau, tình cờ thấy trong video một bóng hình quen thuộc đang nằm trên giường, Tạ Du đang đứng sát máy quay. Người nằm trên đó, không phải là hắn hay sao? Thời gian này, là trước ngày cưới một tuần, đây là video bằng chứng cho việc hắn cưỡng hiếp Tạ Du sao? Nhưng tại sao Tạ Du lại đặt máy quay sẵn thế này? Trái tim Vân Tầm căng chặt, run rẩy ấn vào.

--------

Buổi họp dài hơn dự kiến, Tạ Du xem đồng hồ, bây giờ bé cưng của hắn chắc đã đói đến nằm ngủ trên sô pha, hắn mỉm cười hạnh phúc, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, sau giờ làm việc, nấu cơm cho Vân Tầm, cảm giác như hai người là đôi vợ chồng già ăn ý vậy. Hắn nhanh chóng chạy xuống lầu, nhưng tầng một tối om.

Hạ Du ngạc nhiên, Vân Tầm mấy hôm nay Vẫn còn sợ Hà Tịnh, sẽ không ngủ mà không bật đèn, hay là đã về phòng rồi nhỉ?

"Tầm Tầm? Em đang ngủ sao?"

Tạ Du theo nương theo ánh đèn mỏng từ tầng trên, tìm công tắc, bật đèn lên. Trên sô pha chỉ có gối ôm và chăn nằm ngổn ngang, cùng với điện thoại nằm yên trên bàn. Hắn bật màn hình lên, màn hình đang dừng lại đoạn Vân Tầm đang cong lưng bắn vào hắn, mà hắn đang đầy oán hận, đôi mắt đỏ bừng, cắn lấy vai Vân Tầm.

Đôi tay Tạ Du lập tức không còn sức lực, chiếc điện thoại rơi xuống sàn, màn hình vẫn sáng.

Trong thời gian Tạ Hiên không cho hắn gặp Vân Tầm, hắn vì quá nhớ, nên mới chuyển đoạn video này sang điện thoại để được nhìn thấy hắn, nhưng lại sơ ý quên xoá đi. Tạ Du run rẩy chạy lên lầu, hắn không nên giữ đoạn video này, đáng lẽ phải tiêu hủy USB ngay từ ban đầu.

"Tầm Tầm!" Hắn ôm chút hy vọng, mở của phòng ra, căn phòng tối đen như mực, không có nửa hơi thở của người kia. Tạ Du gần như quỵ xuống, hắn lê bước xuống cầu thang, nhìn thấy cánh cửa không khoá, hắn mở cửa ra, cánh cổng ngoài vườn đang bị gió thổi, khua kẽo kẹt. Cơn mưa mùa hạ mang theo nóng ẩm, nhưng cả cơ thể của Tạ Du lạnh ngắt, như đang truỵ hầm băng. Tiếng khóc của hắn bị tiếng mưa cùng tiếng sét cuối chân trời che lấp mất.


-----------------
⛈️ ⛈️⛈️⛈️

Kiểu ngược này tên là tiếng sét trong mưa ahihi.

Chương trước sướng nhiêu đó đủ rồi, ra pháp trường thôi elm, chị đây đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

⛈️⛈️⛈️⛈️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net