69.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Hiên... dừng lại, em chảy... chảy máu rồi!" Vân Tầm hoảng hốt giữ tay hắn lại, muốn kéo quần áo hắn lên, nhưng Tạ Hiên đã sát ngay bờ vực điên cuồng, làm sao có thể ngừng lại được. Hắn nắm ngược lại tay Vân Tầm, trừng mắt "Hoặc là hôm nay anh làm chết tôi, hoặc là tôi tự làm chết mình, Vân Tầm, có chết tôi cũng không dứt anh ra, đừng nghĩ chỉ với tờ giấy ly hôn anh gửi đến là có thể thoát khỏi tôi!"

"Giấy... giấy ly hôn... gửi gì cơ?" Vân Tầm dĩ nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tạ Hiên không muốn liên lạc với hắn, hắn cũng không có tiền, không có điện thoại, thì làm sao có thể gửi giấy ly hôn cho Tạ Hiên được.

Hắn lắc đầu "A... A Hiên, anh không có gửi gì cả, anh... không có tiền, cũng không có điện thoại, anh Tạ Du bảo... em không muốn gặp anh... làm sao mà ..."

"Thật sự?" Tạ Hiên nghiến răng, quả nhiên như thế!

--------

Vân Tầm nhớ lại, ngày hôm đó, Tạ Du chỉ nói là hắn muốn đổi bút, không biết nên chọn hãng bút nào, liền gọi Vân Tầm thử giúp, Vân Tầm phân vân, chuyện này sao hắn biết được chứ, không phải chỉ cần có mực là được sao? Cần gì phải chọn hãng này hãng kia mới được. Tạ Du bảo hắn kí tên thử, Vân Tầm chọn vài cây, kí thử, nhưng hắn nhanh chóng khó xử lắc đầu, hắn cảm thấy cây nào cũng như nhau. Nhưng lúc ấy, hắn không để ý đến ánh mắt thoả mãn của Tạ Du, đang mềm nhẹ nâng niu tờ giấy.

----------

Thì ra là Tạ Du đã lừa hắn, thất vọng lại tăng thêm một bậc, nhưng dù sao hắn cũng sẽ ly hôn với Tạ Hiên, nên tờ đơn đó sớm hay muộn cũng sẽ đến tay Tạ Hiên, hắn uể oải gật đầu, hắn muốn nói rõ, nhưng trạng thái hiện tại của Tạ Hiên hiện tại có vẻ như sẽ làm chuyện nguy hiểm bất cứ lúc nào, Vân Tầm mím môi, thôi, nói sau đi.

Hắn trở về chỗ cũ, cố gắng khiến Tạ Hiên bình tĩnh lại "A Hiên... chúng ta đều... đều ướt hết rồi, cẩn thận... cảm... về nhà rồi nói tiếp... có được hay không?" Hai tay hắn bấu lấy đai an toàn, đôi mắt lảng tránh ánh nhìn của Tạ Hiên.

Tạ Hiên lúc này mới hơi chút bình tĩnh lại, hắn xác định giấy ly hôn không phải chủ ý của Vân Tầm, trái tim yên ổn, nhận ra mình đã làm Vân Tầm hoảng sợ, áy náy lập tức dâng lên, Tầm Tầm của hắn đã nói lắp từ lúc lên xe, tại sao hắn lại không để ý chứ?

Hắn không quan tâm cơ thể mình đang trong trạng thái bán loã thể, như chú mèo Ba Tư, uyển chuyển nhào vào ngực của Vân Tầm, thấp giọng nức nở "Tầm Tầm, em xin lỗi, em chỉ là quá ghen, em cứ nghĩ anh muốn ly hôn, không cần em, nên mới không bình tĩnh, em sẽ không như vậy nữa, đừng giận em! Em chịu không nổi!"

Vân Tầm đỏ mắt, hắn vỗ vai Tạ Hiên, nước mắt Tạ Hiên làm khoảng vai của hắn trở nên nóng hổi "Là anh có lỗi, em không bình tĩnh cũng là chuyện bình thường, nếu em không muốn gặp anh, thì anh có thể dọn ra ngoài..."

Tạ Hiên run vai, giương đôi mắt ngập nước, đầy phẫn nộ nhìn hắn "Từ đêm đó em vẫn luôn tìm anh, là Tạ Du! Anh ta lừa anh, anh ta chặn số của em, anh ta dọn ra ngoại ô, che mắt thám tử của em! Anh có biết anh ta đang biến tướng giam lỏng anh không? Em thật sự rất lo lắng cho anh, em không biết anh ở đâu, Tầm Tầm, em làm sao có thể không muốn gặp anh được!"

Vân Tầm xoa đôi má của Tạ Hiên, nơi đó đã hơi hõm xuống, quầng xanh trên mắt cũng hiện rõ ràng. Vân Tầm khó chịu đến thở hắt ra, sự tin tưởng cuối cùng của hắn dành cho Tạ Du hoàn toàn sụp đổ. Thì ra, những lời Hà Tịnh nói với hắn, là lời nói thật.

"Anh ấy... anh ấy nói với anh là đã liên lạc cho em giúp anh..." Vân Tầm nói đứt quãng, nước mắt hắn cố nhịn lại sắp trào ra, Tạ Du lừa hắn thật nhiều, đến nỗi bây giờ những lời Tạ Du từng nói hắn đều không thể phân biệt thật giả, vậy mà hắn lại tin không chút nghi ngờ.

"Không có, nếu em biết anh ở đâu thì đã đến tìm anh rồi, Tầm Tầm, anh đừng liên lạc với anh ta nữa được không? Chúng ta xem như chưa có chuyện gì có được hay không? Có phải anh ta làm gì anh rồi không? Đừng sợ, cả đời này có thể không gặp lại anh ta, chúng ta có thể ra nước ngoài, hoặc nếu anh không muốn, cả nhà mình dọn về quê, nhé?" Tạ Hiên đan lấy tay hắn, tuôn ra từng lời thuyết phục. Hắn đã gọi cho Hà Tịnh, nhưng đầu dây bên kia tắt máy, hắn đã định sẽ không cần Hà tịnh, tự gọi thêm thám tử, nhưng không ngờ Tạ Du lại nhanh chóng liên lạc với hắn, hắn nhớ rõ giọng nói khàn đặc của Tạ Du khi đó, chất giọng nghẹn ngào như người vừa qua trận khóc lớn. Từ sau khi ba mẹ mất đi, hắn chưa từng thấy Tạ Du khóc lần nào...

Hắn muốn hỏi Vân Tầm đã gặp chuyện gì, muốn nghe hết những ngày mà mình không được gần cạnh hắn, nhưng lại lo sợ Vân Tầm sẽ nhớ về Tạ Du, hắn sợ... Vân Tầm đã thật sự thích Tạ Du, sợ hãi kết quả, nên thà rằng hắn không hỏi sẽ tốt hơn. Chi bằng dẫn Vân Tầm rời khỏi nơi này, bọn họ vẫn là nhà ba người hạnh phúc. Hắn không nên ghen tuông mù quáng, sẽ chỉ làm bé ngoan sợ hắn mà thôi...

"Tầm Tầm, anh có thể từ từ suy nghĩ, muốn đến nơi nào cũng được, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau, Mộ Mộ rất nhớ anh..."

---------

Xe lại chậm rãi lăn bánh, Vân Tầm cảm nhận hơi lạnh từ đôi bàn tay của Tạ Hiên truyền qua tay mình, cảm giác trái tim nặng trĩu. Tạ Hiên có thể xem như không có chuyện gì, nhưng hắn không thể, giữa bọn họ đã có vách ngăn, hắn cũng chỉ là một người không máu mủ, nếu ly hôn thì cũng chỉ tiếc nuối một thời gian mà thôi, biết đâu Tạ Hiên suy nghĩ kĩ lại, thì hắn cũng sẽ giống như Tạ Du, cảm thấy Vân Tầm chính là vết nhơ trong cuộc đời của hắn thì sao. Hắn nhắm mắt lại, nếu đặt mình vào vị trí bản thân bị Tạ Hiên phản bội, hắn cũng sẽ dứt khoát ly hôn, nên hắn muốn cho Tạ Hiên sự công bằng tương xứng, giữa bọn họ, vẫn nên cắt đứt thì hơn, hắn phải xem lại, tài sản của bản thân có gì để đền bù tổn thất cho Tạ Hiên không đã...



---------

Nản quá trời quá đất, sao càng viết càng lan man vậy không biết😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net