70.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm cạ chân lên tấm thảm ở thềm nhà, hắn cảm giác căn nhà có vẻ u buồn lạnh lẽo, còn rất trống trải, bộ tách đĩa và mấy bình hoa Tạ Hiên yêu thích cũng không thấy, chỉ có bức điêu khắc gỗ của Vân Tầm là vẫn an vị trên kệ cao, hắn quay lại hỏi Tạ Hiên "Mộ Mộ ngủ rồi sao em?"

"Em để nó ở nhà chính, mai em đưa nó về"

"Ừm" Vân Tầm mất mát, gật đầu "Em vào tắm trước đi kẻo cảm"

Tạ Hiên giương mắt nhìn hắn "Anh không tắm luôn sao?"

"Anh qua phòng tắm cho khách là được rồi..."

Tạ Hiên bấu lấy cánh tay hắn, đôi mắt đầy u ám "Anh làm sao vậy? Anh sợ em sẽ làm gì anh sao?"

"Không.... Không có... anh nghĩ tắm một người sẽ nhanh hơn..."

Tay Tạ Hiên siết chặt, muốn nói cho ra lẽ với Vân Tầm, nhưng hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng sưng húp của Vân Tầm, liền thấy trái tim âm ỉ đau, hắn vung tay, bước mạnh lên lầu.

Vân Tầm rầu rĩ thở dài, hắn đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cơn thịnh nộ của Tạ Hiên, nhưng Tạ Hiên như thế này khiến hắn càng khó chịu, hắn chậm rãi lê từng bước lên lầu, mới nhớ ra quần áo của hắn đều ở phòng của hai người. Vân Tầm đi vòng ngược lại, hắn mở cửa ra, nghe tiếng nước trong phòng tắm, nhưng lại thấy Tạ Hiên đang trần trụi đứng nhìn mình.

"Em biết anh sẽ về đây mà" Tạ Hiên nhếch môi, nhưng đáy mắt dày đặc u ám "Nếu đã về rồi thì tắm cùng nhau đi"

Vân Tầm chần chừ "A Hiên..."

Tạ Hiên ôm choàng lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào "Tầm Tầm, em thật sự rất anh, anh đừng như vậy, đừng xa lạ với em như vậy có được hay không? Em chỉ muốn gần gũi anh một chút thôi, anh quên Tạ Du đi có được hay không? Anh đừng yêu anh ấy có được hay không? Từ đầu đến cuối chỉ có em lo lắng cho anh, anh ấy không hề yêu anh, anh không nhớ anh ấy đã xem thường anh như thế nào sao?" Tạ Hiên cố gắng trấn tĩnh, nhưng hắn càng nói, càng hoảng loạn, nước mắt cũng thấm ướt khuôn mặt, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến Vân Tầm không cần hắn nữa, liền vô cùng sợ hãi. Hắn đã dùng hết toàn lực để đi về nơi tia sáng, nhưng lại không thể nắm chặt nó trong tay, cảm giác phẫn nộ khi bị phản bội so với việc Vân Tầm không cần hắn nữa cũng chẳng là gì.

Vân Tầm vụng về vỗ lưng hắn, cất giọng trầm khàn "Anh nhớ, anh... không... không yêu anh Tạ Du, em đừng như vậy"

Tạ Hiên đột nhiên ngẩng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, nở nụ cười "Thật sự?"

Vân Tầm mím môi, gật đầu. Tạ Hiên bỏ qua ánh mắt như đang né tránh của hắn,  ra vẻ vui sướng ôm cổ hắn, nhưng ngón tay đang run rẩy đã cho thấy lòng hắn đang bất an "Anh chỉ yêu em, có phải không?"

Vân Tầm nhắm mắt lại, hắn không biết phải trả lời như thế nào, bọn họ sắp không ở bên nhau, nói ra những lời này cũng chỉ tăng thêm đau khổ sau này mà thôi.

"A Hiên, là... là anh có lỗi với em, hay là, chúng ta..."

Đôi mi Tạ Hiên run run, hắn bấu lấy vai Vân Tầm, cố ý lảng tránh "Tầm Tầm, mau vào tắm thôi, người anh ướt hết rồi này..."

Hắn không đợi Vân Tầm phản ứng, dùng tay kéo hắn đi vào. Tạ Hiên xả nước trong phòng tắm, nước nóng bay hơi, lượn lờ, tạo cảm giác mờ ảo, tuy là mùa hè, nhưng dầm mưa đã quá lâu, hắn cũng thấy cả ngày rét mướt, hơi nóng làm Vân Tầm thoải mái thở một hơi.

Tạ Hiên dùng đôi tay mềm mại vuốt quanh người hắn, nhẹ nhàng cởi áo giúp hắn, Vân Tầm luống cuống "Để... để anh tự làm..."

"Tầm Tầm, lúc trước không phải như thế này, anh sẽ ngoan ngoãn, đứng im đợi em làm cho mà..." Tạ Hiên vuốt ve mặt hắn, nhưng Vân Tầm chỉ nhớ đến khuôn mặt của Tạ Du từng bị hắn đánh đến không nhìn ra, hắn biết đôi tay nhỏ này thực sự có sức mạnh đến thế nào, hắn thở thật chậm, để có thể giữ vững tinh thần khi nắm đấm của Tạ Hiên rơi xuống.

Nhưng Tạ Hiên thật sự chỉ vuốt ve, hắn bất chợt cúi đầu xuống, dùng tay kéo lấy lưng quần của Vân Tầm. Vân Tầm mặc đồ ở nhà, hắn vừa giật nhẹ, chiếc quần thun đã bị kéo xuống. Tạ Hiên nhìn quần lót bên trong, đỏ mắt, dứt khoát kéo xuống, cả quần lót đến quần áo bên ngoài đều không phải là của hắn mua cho, đều mang hương vị hồ ly tinh, hắn không cho phép trên người Vân Tầm mang hương vị của ai khác ngoài hắn.

Tạ Hiên lập tức ngậm nó vào, một hơi ngậm đến cán, trướng đến nước mắt của hắn trào ra, nghĩ đến Tạ Du cũng từng âu yếm nó, hắn hận khi nãy không dùng xe đâm đâm Tạ Du vài lần cho bõ giận.

Tạ Hiên phun ra nuốt vào, nghe tiếng rên ẩn nhẫn của Vân Tầm, hắn tự nhủ lòng không cần ghen tị với Tạ Du, từ giờ Tạ Du là kẻ thua cuộc, cuộc sống sau này, chỉ có hai người bọn họ mà thôi, hắn không nên để Tạ Du quấy rầy tâm trí mình.

Vân Tầm giật người, muốn đẩy đầu hắn ra, Tạ Hiên liền siết chặt vòm họng, lượng tinh dịch đặc sệt trào ra, hắn ăn không hết, tinh dịch trào xuống khoé môi, Tạ Hiên cảm nhận độ nồng của nó, thoả mãn liếm môi.

Hắn muốn hôn môi Vân Tầm, nhưng vừa khẩu giao xong, Vân Tần không thích, hắn liền hôn lên má, mỉm cười "Thật ngoan"

Tinh dịch nồng thế này, chắc là đã không làm bậy với hồ ly tinh rồi. Hắn rất phức tạp, vừa thoả mãn, lại vừa ẩn giận, Tạ Du đáng chết, dám để bé ngoan của hắn nhịn lâu như thế, bọn họ ở bên nhau, tần suất gần như mỗi ngày, tinh lực của Vân Tầm rất lớn, vậy mà Tạ Du dám để Vân Tầm nhịn đói thế này, không thoả mãn được hắn, vậy mà còn dám cướp hắn từ tay mình.

Hắn liếm khoé mắt Vân Tầm, một tay luồn xuống nơi vừa phát tiết kia, nhẹ giọng dỗ dành "Ngoan, em thương, có phải khó chịu không?"

Vân Tầm sướng, liền quên hết việc cần giữ khoảng cách trước ly hôn, hắn quen thuộc với Tạ Hiên, quen thuộc với nhà của bọn họ, bị Tạ Hiên dỗ ngọt, liền khẽ thì thầm "Khó chịu...", còn xấu hổ dùng dương vật cọ lên tay hắn.

Tạ Hiên bật cười, xoa đầu hắn, tên béo này, quả thật không có chút định lực nào, hại hắn vừa hận vừa yêu.

Hắn trườn người xuống, vạch ra âm hộ đang rỉ nước, xen lẫn chút tơ máu, giọng nói đầy cám dỗ "Lại đây, cho anh thoải mái"

Vân Tầm chần chừ "Em... đang bị thương..."

"Bị thương nên mới cần anh chữa thương, ngoan, lại đây!"

Hắn dùng một tay xoa đầu ngực, dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, nụ anh đào mọng nước hiển hiện trước mắt Vân Tầm, Tạ Hiên cắm một ngón tay vào âm hộ, uốn éo như dâm xà vào kì động tình "Bé ngoan, lại đây uống sữa... Aaaa... Umm... Lớn quá..."

Vân Tầm chậm rãi đưa đẩy, Tạ Hiên dùng tay ấn đầu hắn xuống ngực mình, Vân Tầm say mê liếm mút, đầu lưỡi hắn vòng quanh đầu vú, rồi khẽ hút, như sữa thật sự sẽ chảy ra từ đây vậy. Tạ Hiên cũng đưa hông đón hùa từng nhịp nhấp của hắn, đôi môi hé mở, tiếng rên vọng lại trong căn phòng kín "Aaaa... Hừ... Bé cưng... Chồng ơi... nát... nát lỗ dâm của em rồi..."

Vân Tầm ngừng lại, mồ hôi đọng trên mũi hắn chảy xuống bụng Tạ Hiên, rồi chạy theo đường bụng, hoà vào dâm thuỷ ở nơi kết hợp của hai người.

"Em đau... đau sao... vậy thì thôi..."

Tạ Hiên trừng mắt, lật Vân Tầm nằm ngửa, tự mình cưỡi ngựa, hắn nhấp nhô trên bụng Vân Tầm, dùng ngón tay vạch ra nơi kết hợp, ép Vân Tầm nhìn thẳng "Haa... Aa... ngốc ạ... lời nói tình thú... anh cũng tin... ha.... aaa... bé ngoan... nhanh... nhanh quá..."

Vân Tầm nhấp mạnh, xuất tinh, nơi kết hợp của hai người dính nhớp, Tạ Hiên động một chút, liền nghe tiếng nước òm ọp.

Vân Tầm thở phì phò, bước vào thời gian hiền giả, Tạ Hiên nằm ngoài trên ngực hắn, cảm nhận sự ấm nóng trong âm đạo, nếu hắn mang thai thì tốt rồi, hai đứa con, có lẽ sẽ khiến Vân Tầm suy nghĩ lại...

-----------

Vân Tầm không ăn nổi bao nhiêu, đã bước về phòng ngủ, Tạ Hiên nhìn đồ ăn còn thừa lại, thở dài, Vân Tầm chưa bao giờ lãng phí đồ ăn cả, bọn họ vừa ân ái ôn tồn xong, Vân Tầm bình tĩnh lại, liền giận mình thiếu định lực, đến nỗi cơm cũng nuốt không vô.

Hắn bước vào phòng, Vân Tầm đã ngủ, Tạ Hiên nhìn đèn phòng sáng trưng, hắn tắt đèn, hạ nhiệt độ máy lạnh, rũ bỏ quần áo, loã thể vùi vào ngực Vân Tầm. Hắn quá thiếu cảm giác an toàn, chỉ có thể da kề da, không chút kẽ hở mới có thể làm trái tim hắn thôi bất an.

Hắn khẽ hôn lên đôi mắt sưng húp của Vân Tầm, đau lòng xoa lấy nó. Hắn vẫn canh cánh trong lòng, Tạ Du làm gì mà bé ngoan của hắn khóc đến sưng mắt thế này cơ chứ.

Nhiệt độ máy lạnh hơi thấp, Vân Tầm theo bản năng lần theo hơi ấm, vùi đầu vào chăn, hắn sờ được thứ mềm mại thơm tho, như thói quen, ngậm nó vào, an tường mà ngủ. Tạ Hiên rướn người lên, nén tiếng rên rỉ, hắn vỗ nhẹ lưng Vân Tầm, chậm rãi nhắm mắt, đón giấc ngủ ngon đầu tiên sau gần hai tuần gần như thức trắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net