72.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Hiên nhìn đống đổ nát, tinh thần hắn cũng đang dần vỡ vụn, hắn mặc kệ mảnh vỡ dưới sàn, bước đi lảo đảo đến trước mặt Vân Tầm, vết máu dưới chân lan dài từ phòng bếp đến phòng khách, nhưng hắn không thấy đau, vì trái tim hắn bây giờ còn đau hơn gấp bội.

Vân Tầm nhìn thấy vết máu, hoảng loạn gọi hắn "A Hiên, em bị thương..."

Tạ Hiên chỉ vào mặt hắn "Anh muốn ly hôn có phải không?"

"A Hiên... anh... anh đi lấy bông băng..." Vết máu đỏ chói đập vào mắt hắn, hắn nhớ đến người đàn ông ngã xuống dưới chân Hà Tịnh, đôi tay run lẩy bẩy.

"Không cần! Không phải anh muốn ly hôn sao? Giải quyết cho xong đi!"

Tạ Hiên phất tay Vân Tầm, nhưng hắn thấy Vân Tầm muốn rời đi, trong tâm thức vẫn sợ hắn dẫm trúng mảnh vỡ, liền níu tay hắn lại.

"Ngồi xuống!"

"A Hiên..."

"Tôi! Nói! Ngồi! Xuống!" Tạ Hiên gần như gằn từng chữ "Tôi làm bao nhiêu chuyện không đủ giữ anh ở lại sao? Anh theo Tạ Du, đã được phổ cập nhiều kiến thức về thủ tục ly hôn quá nhỉ! Tôi nói cho anh biết, những đồng bạc lẻ của anh có nhân lên ba trăm lần cũng chưa đủ giá trị cho những thứ tôi vừa đập vỡ đâu, huống chi là nuôi Vân Mộ! Nếu anh dám chủ động ly hôn, thì cả đời này đừng hòng gặp nó!"

"Anh xin lỗi" Vân Tầm ve góc áo, hắn cố gắng nhịn nước mắt đang sắp trào ra "Là... là anh suy nghĩ không chu toàn. Nếu em không muốn anh chủ động ly hôn, em có... có thể chủ động bỏ anh..."

Tạ Hiên sững người một lúc, sau đó cười mỉa. Hắn nắm chặt cổ áo Vân Tầm, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn "Con mẹ nó! Cuối cùng anh cũng muốn bỏ tôi, có khác gì nhau sao? Tại sao? Vân Tầm! Là Tạ Du đã quyến rũ anh có phải hay không? Là anh ta bắt ép anh có phải hay không? Anh nói đúng, tôi để ý, để ý đến phát điên lên, nhưng anh không thể bỏ rơi tôi! Vân Tầm! Chúng ta đã có với nhau một đứa con! Tại sao? Tại sao anh còn thích Tạ Du?"

Vân Tầm để mặc Tạ Hiên lắc cổ mình, hắn  cố gắng bình tĩnh, nén cơn đắng trong cổ họng xuống "A Hiên, là... là anh không tốt... anh không... không có gì để nói hết... xin... xin lỗi..."

"Anh thích Tạ Du có phải hay không? Anh nói đi!"

Vân Tầm mệt mỏi lắc đầu "Anh... không thích!" Có lẽ hắn từng rung động, nhưng những lần Tạ Du lừa dối, đã khiến lòng hắn trở nên lạnh băng. Hắn có lỗi với Tạ Hiên là thật, hắn không muốn đối mặt với Tạ Du cũng là thật, chi bằng bọn họ đều giải thoát cho nhau đi.

"Anh có yêu tôi không? Vân Tầm? Hay thật sự anh chỉ vì Vân Mộ mới ở cạnh tôi?"

Vân Tầm im lặng, cảm xúc của mối tình đầu như lửa nóng giữa trưa hè, đã bị dòng nước thời gian rửa trôi sạch sẽ, hắn là người không thù dai, nhưng cũng rất dễ quên, gặp lại Tạ Hiên hôm ấy, tâm trạng hắn cũng không dao động bao nhiêu.

Nắm tro tàn còn sót lại trong lòng Vân Tầm, là do Tạ Hiên cưỡng bức đốt lên, nhưng nó đã nguội lạnh quá lâu, cũng chỉ có thể cháy lên leo lét, không thể trở về ngọn lửa lớn năm xưa. Hắn ở bên Tạ Hiên vui vẻ, êm đềm, quen thuộc Tạ Hiên, nhưng so với tình yêu, có lẽ thói quen cùng trách nhiệm đã chiếm phần hơn.

Tạ Hiên đón nhận sự im lặng của hắn, bất lực rũ tay, nở nụ cười chua xót còn hơn khóc.

"Không yêu cũng được, nhưng anh có xuống mồ cũng đừng hòng bỏ rơi tôi!"

Hắn lảo đảo trở về phòng, còn Vân Tầm vẫn đang ngồi giữa đống ngổn ngang, bóng lưng hiện rõ sự mỏi mệt.

-------------
Đã nửa đêm.

Tạ Hiên rửa vết thương, cũng không màng băng bó, hắn mặc kệ để máu chảy một lúc, mặc nó tự khô. Hắn vắt tay lên đôi mắt, ngực tức đến căng đau, nhưng không nhịn được lo lắng cho Vân Tầm. Có lẽ đã qua ngủ cùng Vân Mộ rồi đi...

Không chịu vào phòng, đáng ghét!

Nhưng hắn lại lập tức ngồi bật dậy, nếu Vân Tầm bỏ đi thì sao? Hắn thật sự sẽ phát điên mất. Làm sao hắn có thể nặng lời với Vân Tầm như vậy được?

Hắn lập tức tung cửa ra, thấy thùng dụng cụ y tế chặn ngang trước cửa, cánh mũi liền chua xót. Tên heo ngốc này!

Khập khiễng chạy xuống bậc thang, hắn thấy bóng dáng co rúc trên sô pha, sợi dây căng chặt trong đầu mới được thả ra.

Những mảnh vỡ đã được thu gọn vào một góc, vết máu được lau, nhưng những vệt hồng hồng vẫn còn hơi loang lổ. Đúng là Vân Tầm, làm việc rất nhiệt tình, nhưng luôn thể hiện sự vụng về ngu ngốc đến mức đáng yêu của mình.

Tạ Hiên chợt đau lòng, ai bắt Vân Tầm dọn đâu chứ, hắn nhẹ nhàng bước đến, kiểm tra tay chân Vân Tầm, quả nhiên, ngón tay bị đứt, được chủ nhân qua qua dùng khăn giấy bịt lại. Nơi cổ khi nãy bị hắn nắm, đã hằn vệt đỏ, đôi mắt sưng húp, khi ngủ hơi khụt khịt, là đã khóc đến nghẹt mũi luôn rồi. Tạ Hiên khẽ cau mày, hắn nhẹ nhàng dùng thuốc mỡ bôi lên cổ hắn, sau đó băng bó lại ngón tay.

Hắn dùng chăn đáp nhẹ lên người Vân Tầm, nắm lấy bàn tay hắn áp vào má mình, ngồi xổm bên chân hắn.

Hắn là vương tử, là chúng tinh phủng nguyệt, sẽ không cho phép ai phản bội mình, đáng ra hắn nên hận Vân Tầm mới đúng, hắn nên đuổi Vân Tầm khỏi thành phố này, cả đời không gặp mặt, nhưng hắn lại không nỡ, nặng lời với Vân Tầm, hắn liền hối hận, Vân Tầm đau, tim hắn như bị ai xẻo thịt róc da.

Bọn họ đã từng hạnh phúc, nhưng tại sao lại đi đến nước này?

Tạ Hiên khẽ xoa nhẹ tóc hắn, ngồi gục đầu vào sô pha, nhắm mắt lại, từ hàng mi cong chảy xuống hai dòng lệ ướt tràn khuôn mặt.



----------

💐💐💐Ly dị lẹ đi chứ nôn quá mấy đứa ơi💐💐💐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net