71.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn áp thấp đi qua, ngày mai lại là ngày nắng đẹp.

Vân Mộ vừa xuống xe, nhìn thấy Vân Tầm đứng trước cổng đợi bé, nước mắt nhịn từ sáng sớm lập tức trào ra, nhảy ào vào lòng ba, khóc đến đứt gan đứt ruột. Vân Tầm hơi lảo đảo, bé con đã lớn tướng, đổ ập bất ngờ vào lòng hắn, nhất thời không đứng vững. Hắn vuốt lưng Vân Mộ, dịu dàng dỗ dành "Em bé của ba, nín ngoan nào"

Vân Mộ cắp hai chân lên người hắn, quấn chặt như gấu Koala đang bám vào cây bạch đàn to lớn của nó , nhưng Tạ Hiên từ trong nhà nhìn ra, chỉ thấy một quả tạ lớn đang cắp lấy người bé cưng của hắn. Hắn chưa kịp dạy dỗ Vân Mộ, đã nghe thấy tiếng khóc tức tưởi của nó "Ba...Ô...Ô... Ba đi đâu, Mộ Mộ nhớ ba... Ba không cần Mộ Mộ nữa"

Vân Tầm thuận thế nâng mông bế nó lên, mắt hắn cũng ươn ướt, hôn lên má nó "Không có bỏ Mộ Mộ, ba thương bé nhất, là ba không tốt, đừng khóc có được không?"

Nhóc con ôm chặt cổ hắn, hôn đến khắp mặt hắn đầy nước bọt, mới khụt khịt rúc đầu vào vai hắn. Bé giương mắt thấy ánh mắt cảnh cáo của Tạ Hiên, nhưng bé quá nhớ ba, liền muốn quấn trên người ba một lúc, giả vờ nhắm mắt, xem như chưa nhìn thấy cha.

Vân Tầm đung đưa mông nó, trong lòng thở dài, hắn có thể ly hôn với Tạ Hiên, nhưng hắn vô cùng quyến luyến cốt nhục của mình, hắn không thể mặt dày đòi quyền nuôi đứa con mà Tạ Hiên đã mang nặng đẻ đau, nuôi lớn đến nhường này, nhưng thời gian ba con gặp nhau chỉ vừa ngắn ngủi, đã phải vội rời xa, hắn không nỡ, hắn sợ sau này Tạ Hiên tái hôn, người sau sẽ không yêu thương Mộ Mộ của hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Tạ Hiên lại gần, chiếc xe đưa Vân Mộ đến vẫn còn đậu ở ngay trước cổng, hắn híp mắt, cửa kính xe là kính một chiều, hắn không nhìn thấy được bên trong.

"Mấy hôm nay Mộ Mộ có ăn ngoan không? Hình như con nhẹ đi rồi thì phải" Vân Tầm hơi xốc mông bé lên, nhìn vào hai đôi má phúng phính của bé tất nhiên không có chỗ nào gầy, nhưng với tâm lý của phụ huynh, lúc nào cũng thấy con mình gầy cả.

"Mộ Mộ ăn ngoan lắm, sáng nay bác hai về, còn cho Mộ Mộ ăn..." Bé con làm động tác tay chỉ về phía xe ngoài cổng, chưa kịp nói hết câu, đã bị Tạ Hiên chắn ngang.

"Vân Mộ!" Hắn gần như là quát "Xuống ngay! Đi vào nhà!" Vân Mộ sợ rụt người, nó lạch bạch leo xuống, thút thít vào nhà. Vân Tầm nhìn về phía chiếc xe, trong lòng khó chịu, hắn gục đầu, quay lại gọi Tạ Hiên "Vào nhà thôi"

Tạ Hiên thân mật khoác lấy tay hắn, cả người dựa lên cánh tay hắn, khẽ than "Tầm Tầm, phía dưới của em đau quá..."

Vân Tần khẽ nhíu mày "Lát anh xem xem..."

"Vâng" Hắn như chú mèo nhỏ dịu ngoan, uyển chuyển làm nũng lấy lòng chủ nhân.

Chỉ khi cánh cổng tự động dần khép lại, còn một khe nhở nhỏ, hắn nhìn qua khe hở, như muốn xuyên qua cánh cửa kính một chiều kia mà đọ mắt với người ngồi trong đó, ánh mắt nào còn vẻ dịu ngoan, chỉ có kiêu ngạo và khiêu khích, như liệp báo đang canh giữ lãnh địa của mình.

Tạ Du nhìn hai bóng người thân mật khuất xa dần, hắn mệt mỏi ho một trận dài, thân thể hắn vẫn luôn rất khoẻ mạnh, nhưng có lẽ là hao tổn tâm trí cùng trận mưa kéo dài hôm qua, nửa đêm hắn trở về nhà chính, thao thức suốt đêm, đến sáng sớm cả người đã nóng rần lên.

Đôi mắt hắn nóng hổi, nhưng hốc mắt gần như khô cạn, hắn đã trút hết nước mắt cùng với trận mưa đêm qua rồi, có lẽ mọi chuyện nên như thế này mới phải, Vân Tầm nên hận hắn, cả nhà họ nên yên ấm bên nhau, hắn và Vân Tầm cả đời này nên tránh mặt nhau. Chuyện hắn làm là thật, cũng không có tư cách giải thích hay xin lỗi, nhưng hắn vẫn không ngăn được, hắn sợ Tạ Hiên làm khó dễ Vân Tầm, hắn sợ bé cưng của hắn sẽ chịu thiệt thòi, nhưng thái độ của Tạ Hiên như dưới Vân Tầm một bậc, khiến hắn cảm thấy mình lo lắng chuyện dư thừa. Tạ Du vuốt lấy lá bùa bình an trong túi áo, cảm nhận âm thanh vỡ vụn từ trong lồng ngực, Tạ Hiên yêu Vân Tầm đến mạng cũng không cần, thì chuyện này hắn nhúng tay vào chỉ càng làm cho Vân Tầm thêm chán ghét mà thôi.

Tâm ý của hắn, Vân Tầm đã không cần nữa rồi...

Tiếng ho đứt quãng truyền tới từ sau tấm chắn, tài xế căng thẳng nắm chặt tay lái, dù cách tấm màn chắn, anh ta cũng vẫn sợ hãi đôi mắt lạnh như sương của Tạ Du sẽ nhìn trúng mình, thầm mong công việc hôm nay trải qua êm đẹp...

--------------

Buổi tối, Vân Tầm đỡ lấy bé con ngồi trên đùi mình, há miệng ăn miếng lê bé con đút cho mình.

"Ngon quá!"

Vân Mộ vui vẻ cười khúc khích, lạo xạo cuộn người trong lòng hắn. Tạ Hiên thấy Vân Tầm không để ý mình, có chút ganh tị với Vân Mộ, hắn ngồi sát người Vân Tầm, gõ trán Vân Mộ "Hôm nay con nghỉ một ngày rồi, lên phòng học bài đi"

Hắn nói chuyện với Vân Tầm, lại đổi sang giọng điệu mềm mỏng nhẹ nhàng "Anh đừng chiều quá, nó sẽ sinh hư!"

Vân Tầm vuốt lấy chỗ Vân Mộ vừa bị búng, in lên một cái hôn rõ to, quay sang Tạ Hiên, giọng nói có chút khẩn khoản "Anh chỉ muốn dành thời gian bên con nhiều một chút thôi"

Tạ Hiên nghe giọng điệu của hắn, trái tim khẽ nhói, lời này là có ý gì đây. Hắn cười méo xệch, vuốt tóc Vân Tầm "Anh nói gì vậy? Chúng ta luôn ở bên nhau, anh có rất nhiều thời gian mà, sau này anh ở nhà chăm sóc cây cối, em còn có thể mở cho anh một tiệm trái cây ngay đối diện, anh muốn ở bên con lúc nào cũng được!"

Vân Mộ nghe thế, vô tư hô lên đầy hào hứng "A, thích quá, Mộ Mộ về nhà sẽ được gặp ba ngay, ba mỗi ngày đều đưa Mộ Mộ đi học có được không? Nếu không Mộ Mộ có thể bỏ học, ở nhà chơi với ba cả ngày! Ô... Cha... đừng nhéo..."

Tạ Hiên xách tai nó lên, nghiêm khắc ra lệnh "Chỗ người lớn nói chuyện, con học bài hay muốn ăn đòn hả?"

"Học, bây giờ học! Oa, ba, cứu! Đau quá ba ơi!"

Vân Tầm dở khóc dở cười, kéo tay Tạ Hiên lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân Mộ chạy mau đi.

Bé con vào phòng, cả căn phòng chỉ còn tiếng ti vi phát ra, không khí giữa hai người lại trở nên đông cứng. Vân Tầm cắm một quả lê, có chút thấp thỏm đưa về phía Tạ Hiên. Tạ Hiên nói rằng không để ý, nhưng ánh mắt Vân Tầm lúc sáng đã dừng lại ở chiếc xe kia quá lâu, lửa ghen trong lòng hắn lại có cơ hội bốc lên, hắn thừa nhận mình không thể quên được sự tồn tại của Tạ Du.

Vân Tầm châm chước từ ngữ, hắn nói "A Hiên, sau này em đừng quá nghiêm khắc với Mộ Mộ, nếu không, tình cảm cha con dễ xa cách nhau lắm, sau này, anh không thường xuyên gặp nó, nhờ em..." hắn ngập ngừng, hít một hơi "Nhờ em yêu thương nó nhiều hơn... nếu... nếu sau này em có kết... kết hôn, nếu... nếu không yêu thương nó nữa, có thể... có thể để anh nuôi con không?" Hắn nói đến câu cuối cùng, hai đôi tay cũng đã xoắn chặt vào nhau. Tạ Hiên giả vờ không hiểu, hắn nắm lấy tay Vân Tầm, cố gắng không doạ hắn sợ "Anh nói gì vậy Tầm Tầm, anh sẽ  ở bên em và con mãi mãi, cả đời này em cũng chỉ gả cho anh, có phải Tầm Tầm bị sốt rồi không? Chúng ta lên nghỉ, nhé!"

Vân Tầm lắc đầu, tránh đi tay hắn "A Hiên, anh biết em để ý, em không cần tha thứ cho anh, vì nếu em phản bội anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho em, anh muốn cho em sự công bằng, em không cần phải khó chịu bất an khi ở cạnh anh nữa, em rất tốt, rất đẹp, lại có điều kiện, em... em nên tìm người tốt hơn đi..."

Tạ Hiên đứng phắt dậy, nắm chặt tay "Ý anh là... muốn ly hôn có phải không?"

"Đúng vậy, A Hiên, ra toà, anh sẽ... sẽ nhận mọi lỗi lầm, tài khoản của anh còn bao nhiêu tiền, anh sẽ bồi thường hết để em nuôi con, còn tiền trợ cấp cho con, anh bảo đảm sẽ gửi về đầy đủ, chỉ xin em, cho anh có quyền được gặp con..."

Loảng xoảng...

Bộ tách trà mới hắn mới đem ra lúc sáng đã vỡ tan tành. Tạ Hiên nắm lấy bức tượng gỗ của Vân Tầm, muốn ném ra khỏi cửa kính, nhưng lại không nỡ, tức giận bỏ xuống. Hắn đập vỡ mấy chậu hoa, bước xuống nhà bếp, lôi hết tất cả ly chén ra ngoài, xô hết xuống đất.

Âm thanh vang dội khắp căn nhà, Vân Mộ đang làm bài tập tò mò ló đầu ra, thấy ba đang gục đầu ngồi ở sô pha, còn bóng dáng cha không thấy đâu, chỉ nghe tiếng đồ vỡ đinh tai nhức óc. Bé lo lắng, muốn chạy xuống lầu, gọi "Ba! Ba! Làm sao vậy?" Vân Tầm ngẩng đầu, sợ mảnh vỡ ghim trúng chân Vân Mộ, lập tức đứng dậy, dỗ bé lên lầu "Không có gì, con vào phòng đi, ba và cha có chút việc muốn nói!"

Vân Mộ hoảng hốt níu áo ba "Ba! Cha không làm đau ba chứ?"

Vân Tầm đỏ mắt, lắc đầu "Không có, là ba sai, Mộ Mộ vào phòng, khoá cửa lại, như thế nào cũng không được ra, hứa nhé!"

Vân Mộ ngốc ngốc móc tay với Vân Tầm, trước khi đóng cửa, bé lo lắng ngoái lại nhìn ba đang gục đầu vào đầu gối, bờ lưng to run run, bé mím môi, nhớ đến lời hứa với ba, khoá cửa lại, đeo tai nghe vào, cả thế giới của bé chìm vào tiếng nhạc vui tươi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net