74.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm định đợi Tạ Hiên về ăn tối, nhưng hắn đợi đến hơn 8 giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Tạ Hiên. Hắn lên lầu tìm điện thoại, muốn gọi Tạ Hiên, mở ra thì đã thấy tin nhắn gửi đến từ lúc 5 giờ chiều, đại khái Tạ Hiên bảo là không về ăn cơm, nói hắn ăn trước.

Bé con ăn cơm trước, ngồi lắc chân xem hoạt hình, Vân Tầm nhìn giờ, tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt nó lên phòng học bài được. Hắn nhìn bàn cơm đã lạnh, cũng không muốn hâm nóng lại, dù sao cũng không có hứng ăn, đành lủi thủi lên phòng khách, chuyển đèn trong phòng thành đèn vàng, bật nhỏ tiếng ti vi, cố ép mình vào giấc ngủ.

Vân Mộ đang vò đầu bứt tóc với đống bài tập tiếng Anh, thì nhận được cuộc gọi của Tạ Hiên.

"Cha, Mộ Mộ đây ạ!" Tạ Hiên không có ở đây, nhưng bé vẫn tự thấy áp lực, đổi tư thế từ nằm lê trên bàn thành ngồi thẳng lưng như trong quân đội.

Tạ Hiên day trán, hắn ngồi trong văn phòng, nhìn bóng đèn nhấp nháy của những toà nhà ở phía xa, trong lòng lại là một vùng tăm tối. Hắn lo lắng cho Vân Tầm, nhưng lại không dám đối mặt với hắn, hắn sợ khi mình vừa lại gần, thì sẽ lại nghe thấy yêu cầu ly hôn. Hắn lựa chọn trốn tránh, hắn biết việc này sẽ không giải quyết được gì, nhưng ít nhất, có thể giữ Vân Tầm ở lại lâu hơn một chút.

"Ba đã ăn cơm chưa?"

"Ba nói đợi cha về ăn cơ mà ạ?"

"Cái gì? Cha đã nhắn từ chiều là nói ba ăn trước rồi mà? Con mau xuống gọi ba ăn cơm, hâm nóng cơm lại cho ba, có biết chưa?" Tạ Hiên nôn nóng nhíu mày.

"Vâng ạ!" Vân Mộ xỏ dép lê, lẹp bẹp chạy sang phòng Vân Tầm, bé gõ cửa, không ai trả lời, mở cửa ra, cũng không thấy Vân Tầm đâu. Bé lại chạy xuống lầu, thấy ba đang nhắm mắt, liền thả nhẹ bước chân. Bé rón rén xuống phòng bếp, định bụng là sẽ hâm nóng cơm trước rồi mới gọi ba dậy ăn. Trong lòng bé thầm trách cha, không chịu về để ba bé đói thế này, nhưng nghĩ lại, có lẽ cha cũng đang bận, liền bẹp miệng, nhận nhiệm vụ chăm sóc cho ba.

Bé sợ lê cả đôi dép xuống sàn sẽ làm ồn, nên vừa nhón chân vừa ôm bát canh lại lò vi sóng, nhưng không ngờ bé lại trượt chân, cố đứng vững lại, thì bát canh cũng rơi loảng xoảng, văng tung toé dưới đất.

Vân Tầm giật thót người, tiếng đổ vỡ đêm qua vẫn còn ám ảnh hắn, hắn cứ nghĩ là Tạ Hiên trở về, lại điên cuồng đập chén. Hắn nhìn lại sau bếp, thì thấy Vân Mộ đang rưng rưng tìm khăn lau sàn.

"Mộ Mộ?" Bé chột dạ nhìn hắn, giọng khóc rưng rức "Ba, Mộ Mộ xin lỗi, Mộ Mộ làm vỡ nữa rồi?"

Vân Tầm sợ Vân Mộ bị thương, bế bé lên "Con đói nữa sao? Sao không gọi ba dậy để ba làm cho?"

"Không có, Mộ Mộ làm cho ba, cha nói Mộ Mộ gọi ba ăn cơm!"

Vân Tầm mỉm cười, đứa bé này đã xoa dịu bớt sự mệt mỏi trong lòng hắn, hắn âu yếm cọ má Vân Mộ "Ba không đói, cảm ơn Mộ Mộ, con làm bài rồi ngủ sớm đi, để ba dọn cho"

"Ba, ba phải ăn cơm đó, nếu không sẽ bệnh, hơn nữa, ba phải vào phòng mà ngủ, không được ngủ ở phòng khách đâu!" Bé con ra vẻ chững chạc, dùng những lời mà Tạ Hiên hay dạy bé để nói với Vân Tầm.

Vân Tầm phải đồng ý liên tục thì thằng bé mới lững thững lên lầu, trong lòng bé con cũng không vui, bé biết đêm qua ba và cha đã cãi nhau, cha không về khiến ba buồn, nhưng chuyện của người lớn, bé không thể xen vào, thế là bé nghĩ ra một cách, bé muốn gọi cho bác hai để xin ý kiến nha...

----------

Tạ Hiên trở về là đã hơn nửa khuya, hắn về muộn là vì giờ này Vân Tầm đã ngủ, hắn sẽ không phải đối mặt với bản án thốt ra từ miệng Vân Tầm. Trong phòng khách là ánh sáng mờ mờ, cùng tiếng nhạc nho nhỏ phát ra từ ti vi. Vân Tầm dùng chăn che nửa mặt, tiếng thở đều đều.

Lồng ngực Tạ Hiên như bị đá đè nặng Vân Tầm thế mà không về phòng ngủ, hắn thật sự muốn ngủ ở sô pha cho đến ngày mình chấp nhận ly hôn hay sao? Tạ Hiên khẽ vuốt phần tóc trên trán Vân Tầm, yêu thương hôn vài cái. Vân Tầm khẽ cựa mình, Tạ Hiên sửng sốt, khẽ lùi về sau, nhưng tên béo đáng ghét này chỉ là muốn đổi thế ngủ mà thôi. Hắn dịch chăn cho Vân Tầm, nếu để bế Vân Tầm lên lầu hai thì chắc chắn không thể, hắn chỉ đành đem chăn đệm lót dưới sàn để ngủ cùng Vân Tầm thôi. Tạ Hiên định đi tắm, nhưng hắn liếc nhìn sang nhà bếp, muốn nhìn xem Vân Tầm có ăn quen cơm dì Vương nấu không. Dì vương là người có tay nghề lâu năm nhất trong nhà họ Tạ, nên hắn mới chọn qua đây.

Không phải hắn không muốn chăm sóc cho Vân Tầm, nhưng hắn sợ người này chỉ cần nhìn thấy hắn là lại nhắc đến chuyện kia, hắn sợ mình lại một lần không bình tĩnh, lại khiến Vân Tầm buồn phiền. Nước mắt trên giường của Vân Tầm hắn rất thích, nhưng nước mắt buồn bã của Vân Tầm khiến ruột gan hắn đều đau, hắn không nỡ, nhưng hắn tức giận liền không giữ mồm giữ miệng, bây giờ hắn chỉ mong chuyện qua một thời gian, Vân Tầm quên mất chuyện ly hôn, bọn họ lại là một nhà vui vẻ, đợi ổn định rồi, theo ý Vân Tầm, bọn họ dọn đi nơi khác, cả đời này không cần gặp chuyện phiền lòng, hắn cũng không cần vừa nghe tên của Tạ Du đã nổi cơn ghen.

Nhìn phần ăn còn nhiều, hắn liền nhíu mày, là không hợp vị sao? Lại thấy túi bóng nhỏ đựng bát vỡ, hắn nghĩ là Vân Tầm làm, khẽ thở dài, heo béo vụng về này, làm gì cũng không xong, nếu chia tay rồi làm sao hắn có thể yên tâm đây. Tám năm trước là bất khả kháng, nhưng bây giờ Vân Tầm là của hắn, hắn đã đủ tiền, đủ độc lập, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng lặp số phận hay sao?

------------

Tui cập nhật mỗi ngày thế này quý dị có thấy vui hơm😚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net