77.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc xập xình inh ỏi, từng là thứ thanh Tạ Hiên thích nhất ở độ tuổi thiếu niên, mùi rượu, hoà với những âm thanh nhập nhụa, thường khiến hắn quên đi thực tại.

Khi hắn chuyển đến nông thôn, muốn đi đến quán bar phải lái xe khá xa, nhưng hắn vẫn đều đặn một tuần đi ba đến bốn lần, sau này khi yêu Vân Tầm, hắn mới giảm dần tần suất, khi đã có Vân Mộ, hắn vùi đầu vào công việc, chỉ những khi áp lực quá độ thì mới đi một hai lần giải toả cảm xúc. Sau khi kết hôn, hắn toàn tâm toàn ý dành cho Vân Tầm, không còn nửa điểm lưu luyến cảm giác hưng phấn trong những cơn say trong bar, thậm chí còn cảm thấy việc đó không hợp với người đã lập gia đình như mình, Vân Tầm tất nhiên không cấm hắn, nhưng hắn sợ làm Vân Tầm cảm thấy không an tâm, dù sao Vân Tầm ở quê, nhắc đến quán bar, hắn chỉ có ấn tượng về nơi có nhiều tệ nạn mà thôi.

Tạ Hiên dốc cạn chai rượu, khuôn mặt đỏ bừng, hắn nhẩm tính xem đã mấy năm rồi mình không đến quán bar. Tiếng nhạc inh ỏi không khiến hắn yêu thích như thời niên thiếu, nhưng nó lấn át đi tiếng gào từ trong lòng hắn.

'Chúng ta ly hôn đi, anh muốn nuôi Vân Mộ'

Vỏn vẹn vài chữ, không cho Tạ Hiên có quyền né tránh.

Hắn lắc chai rượu rỗng, muốn mở chai tiếp theo, hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Vân Tầm và Tạ Du, hắn luôn cho rằng vì bản thân quá chú tâm vào công việc, đẩy Vân Tầm về phía Tạ Du, nhưng vài hôm trước, hắn cùng đặc trợ đi kí hợp đồng, tình cờ nhìn thấy trợ lý cũ của Tạ Du, người này theo Tạ Du đã khá lâu, nhưng sau đó lại bất ngờ bị Tạ Du điều chuyển công tác, Tạ Hiên biết chuyện cũng khá bất ngờ, vì Tạ Du rất ít khi thay đổi những thứ đã quen thuộc với mình, dù tên trợ lý đó tính tình có chút a dua bợ đỡ, nhưng vì được việc, nên Tạ Du cũng lười đổi.

------------
Khách sạn này là phong cách nửa nhà hàng, nửa khách sạn, trợ lý kia có vẻ là mới trở lại, đang tụ tập bạn bè, bọn họ đã say đến ngả nghiêng, cửa phòng bị mở toang ra, Tạ Hiên đi ngang qua, tình cờ nghe thấy bọn họ trò chuyện với nhau, hắn không để ý lướt qua, nhưng chợt ngừng lại khi nghe thấy tên của Tạ Du.

Trợ lý kia hốc một ly rượu, cay cú lẩm bẩm "Tên Tạ Du chết tiệt kia, chuyển tôi đến cái trụ sở khỉ ho cò gáy hơn một năm trời, kinh nghiệm của tôi đều bị mai một, con mẹ nó!"

Người bạn ngồi cạnh hắn vỗ vai "Nhưng cậu làm được việc lắm mà, sao lại như thế?"

"Hừ! Làm được việc thì có ích gì? Tôi làm sai một lần, hắn đã chuyển tôi đi, tiền lương cũng giảm hơn phân nửa! Nói cho các người biết, hắn ta cũng chẳng sạch sẽ gì đâu, hắn ta ghét em rể của mình, nên ra lệnh cho tôi mua thuốc kích dục, còn bảo tôi gọi gái gọi đến, muốn hại tên ngu kia, ai ngờ con điếm kia bị kẹt xe trên đường, con ả kể với tôi rằng khi đến thì nghe trong phòng có tiếng rên, tôi còn bị ả mắng vì đã hủy kèo, nhưng lỗi có phải tại tôi đâu? Không nói không rằng, một tuần sau đó tôi bị chuyển đi!" Hắn ta đã say bí tỉ, ăn nói liền không biết lựa lời, nếu hắn tỉnh táo, có cạy miệng hắn ra thì hắn cũng không dám hé, huống chi trách nhiệm của trợ lý bao gồm cả việc giữ mồm giữ miệng, cho dù hắn chuyển công tác, cũng vẫn nằm dưới quyền của Tạ Du.

Hắn không biết rằng, chỉ vài lời oán giận trong cơn say, khiến hắn từ bị chuyển công tác, thành bị sa thải, những công ty khác biết hắn bị Tạ Du sa thải, cũng không dám nhận, những lời hắn mắng Vân Tầm cũng bị Tạ Hiên nghe được, quá trình tìm việc sau này của hắn định rằng sẽ vô cùng chật vật.

Tạ Hiên siết chặt nắm tay, hình như hắn đã lờ mờ đoán được chuyện gì rồi, chỉ còn cách một tấm màn the, hắn sẽ hiểu được lý do Vân Tầm phản bội.

------------

Tạ Hiên nhớ về ngày ấy, nở nụ cười chua chát, Vân Tầm của hắn, là bị Tạ Du hại, nhưng Tạ Du từ kẻ giăng lưới, lại biến thành con mồi của chính tấm lưới hắn đã giăng ra. Hắn trách mình không nhận ra những biểu hiện lạ lùng của Vân Tầm, hắn chỉ chìm đắm trong hạnh phúc, hắn không biết khi Vân Tầm hỏi hắn rằng hắn có ghê tởm mình không, trong lòng Vân Tầm đã dằn vặt thế nào.

Bây giờ đều đã muộn, cả hắn, cả Tạ Du, đều khiến Vân Tầm mệt mỏi, linh hồn của hắn, muốn bỏ hắn mà đi.

Tạ Hiên xoa mặt, đôi bàn tay ướt đẫm vị mặn, hắn cố tìm tên Vân Tầm trên những cái bóng chồng lên trên màn hình, hắn chớp mắt, ấn nút gọi.

"Anh đây" Giọng Vân Tầm vang lên ở đầu bên kia, giây phút đó, cả người Tạ Hiên đều run rẩy.

Giọng hắn mang theo hơi men, xen lẫn tiếng nức nở "Tầm Tầm, em sai rồi, cho em cơ hội có được không? Em biết anh bị Tạ Du lừa, em không nên lớn tiếng với anh, đừng ly hôn có được hay không?"

"Em... uống rượu sao?"

"Em... uống... anh đừng giận, em sẽ không như thế nữa..."

Vân Tầm không tức giận, nhưng hắn không vui, Tạ Hiên dù có võ, nhưng cũng chỉ là song nhi, ở bên ngoài nhậu say bí tỉ, làm sao còn biết bảo vệ bản thân mình được nữa?

"Em đi một mình sao?"

"Em... đi một mình..."

Tiếng nói của hắn hoà cùng tiếng nhạc inh tai, Vân Tầm khẽ nhíu mày "Em cho anh địa chỉ, anh đến tìm em!" Dù sao nói chuyện bên ngoài vẫn tốt hơn, hắn sợ nói ở nhà sẽ bị Vân Mộ nghe được, dù sớm muộn gì cũng sẽ nói cho Vân Mộ, nhưng hắn không muốn bé con phải nghe những cuộc cãi vã ở trong nhà.

Tạ Hiên sửng sốt, buộc miệng nói ra địa chỉ, hắn nói xong, mới chợt ngừng lại "Tầm Tầm, em sẽ về, bây giờ khuya rồi, anh đừng ra ngoài! A lô, Tầm Tầm!" Đầu dây bên kia đã tắt máy, hắn lo lắng Vân Tầm đi khuya gặp nguy hiểm, huống chi bây giờ rất ít taxi qua lại, hắn gọi lại, nhưng chỉ có tiếng chuông đổ.

Hắn loạng choạng bước về phía trước, muốn nhanh chóng về nhà, nhưng vai lại bị người đang đi đến va phải.

-----------

Vân Tầm xoa đầu Vân Mộ, khẽ gọi bé. Vân Mộ mở đôi mắt ngái ngủ, dụi đầu vào ngực ba.

"Ba phải ra ngoài, con khoá cửa phòng lại cho cẩn thận, có tiếng động cũng không được ra ngoài có biết chưa?"

"Bây giờ muộn lắm, ba đi đâu? Mộ Mộ muốn đi với ba!" Bé cố trừng to mắt, cả người quấn lấy Vân Tầm.

Vân Tầm buồn cười ôm bé "Ngủ ngoan nhé, ngày mai ba sẽ nói dì Vương làm cơm sườn cho Mộ Mộ, ba sẽ dạy Mộ Mộ đúc tượng gỗ"

Vân Mộ lẩm bẩm vài tiếng, sau đó lại chìm vào giấc mộng đẹp.

Bé không biết, ngày mai ba của bé không thể dạy bé đúc tượng gỗ nữa rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net