78.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Du siết lấy vai áo của Tạ Hiên, vất lên bàn một xấp ảnh chụp. Những người khác nhìn thấy hai người họ giương cung bạt kiếm, tự giữ mình mà tránh xa ra, trong chốc lát, chỉ còn lại hai người, tiếng nhạc vẫn xập xình liên tục. Tạ Du không biết mình tức giận cái gì, nhưng hắn nghe Vân Mộ nói Vân Tầm ăn cơm không ngon, Tạ Hiên không trở về nhà, bé con còn thấy Vân Tầm trộm khóc, hôm nay khắp trang mạng lại là tin tức Tạ Hiên hẹn hò, Tạ Hiên có thể trả thù hắn, nhưng không thể làm như thế với Vân Tầm.

"Cái này là cái gì?" Tạ Du chỉ vào xấp ảnh.

Tạ Hiên híp mắt, đầu óc hắn trong cơn say khá chậm chạp, cái gì là cái gì, chỉ là ảnh của hắn và đặc trợ thôi mà.

Tạ Du nhìn thái độ thờ ơ của hắn, cảm giác đầu tim nóng rát "Em dùng cách này để trả thù ngược lại Vân Tầm hay sao?"

"Anh nói nhăng nói cuội cái gì thế? Cút đi!" Hắn còn phải về nhà với Tầm Tầm của hắn. Tạ Du đã khiến hôn nhân của hắn và Vân Tầm lao vào bờ vực, bây giờ lại còn mặt dày tiến đến chất vấn hắn hay sao?

Tạ Du kéo cánh tay hắn "Là anh làm hại Vân Tầm, là anh cưỡng ép cậu ấy ở bên anh, em có thể nhắm vào anh, không nên tổn thương cậu ấy!"

Tạ Hiên nhếch mép "Khỏi cần giải thích, tôi đã tự tìm ra được đáp án rồi, đồ chó chết! Tôi đã vốn không muốn thấy mặt anh, nhưng hôm nay anh lại tha mặt dày đến đây, cầm xấp ảnh vô nghĩa là muốn đối chất cái gì với tôi sao?"

"Xấp ảnh vô nghĩa?" Tạ Du hỏi ngược lại hắn, giơ màn hình điện thoại lên trước mặt hắn "Em không xem những trang đầu đề của hôm nay sao? Nếu em đã có người khác, thì nên đồng ý ly hôn, chứ không phải dùng cách này để dằn vặt Vân Tầm!"

"Cái gì?" Tạ Hiên chộp lấy điện thoại từ tay hắn, mấy hôm nay, hắn hầu như chỉ vùi đầu vào công việc, hơn nữa cũng sợ động đến điện thoại, nên hoàn toàn không biết gì cả.

"Cái quái gì thế này?" Không biết kẻ lớn gan nào dám suy diễn thế này. Tầm Tầm của hắn có phải vì thấy chúng, nên mới nhất quyết li hôn có phải không?

Tạ Hiên đẩy Tạ Du, tức tốc lao về phía cửa.

--------------

Vân Tầm mở mắt ra, sau gáy của hắn đau dữ dội, không phải, cả người đều đau dữ dội, hắn nhích tay, cánh tay bị trói gô lại.

Đêm qua hắn đứng trước cổng, nghĩ rằng sẽ đợi rất lâu mới có taxi, nhưng không ngờ chỉ đợi chưa tới năm phút, đã có một chiếc xe chạy đến.

Hắn báo địa chỉ cho tài xế, người nọ chỉ gật đầu, không lên tiếng, Vân Tầm thắc mắc tại sao người nọ lại đeo khẩu trang vào ban đêm, có lẽ là bị cảm đi. Hắn ngồi yên nhìn qua cửa sổ, xe di chuyển vào con đường vắng vẻ, trong lòng Vân Tầm căng thẳng, nhưng hắn tự trấn an rằng bộ dạng mình to lớn, chắc sẽ không ai làm gì được mình. Tài xế dừng xe đột ngột, Vân Tầm nảy ngược về phía sau, hắn giật mình hỏi "Sao vậy bác tài?"

Tài xế quay lại nhìn hắn, ánh nhìn sắc lạnh, họng súng nhắm ngay trán hắn. Sau đó Vân Tầm như bị đóng băng lại, một nhóm người mở toang cánh cửa, khuôn mặt hung thần ác sát. Vân Tầm lẩm bẩm "Các...các người tìm nhầm...nhầm... tôi...không có tiền..."

Một tên cười lạnh "Bọn tao không cần tiền của mày" sau đó hắn ra hiệu, Vân Tầm chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, mở mắt ra liền bị trói ở một nhà kho hỗn độn. Trong tuyệt vọng hắn lại xen lẫn một tia may mắn, cũng may là hắn để Vân Mộ ở nhà, nếu không hắn sẽ hối hận đến chết mất.

Tên cầm đầu thấy hắn đã tỉnh, dùng hai tay nắm chặt cằm hắn "Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì chuẩn bị chào hỏi ngài Hà đi!"

Ngài Hà? Là Hà Tịnh sao? Hà Tịnh muốn trả thù hắn sao?

Vân Tầm bị ép ngẩng đầu lên, đôi mắt nhắm thẳng về phía trước, tiếng giày da lộp cộp chậm rãi bước lên sàn gạch, Vân Tầm nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi, thân hình đầy đặn đứng trước mặt mình, trên má hắn có vết sẹo rất sâu, chỉ một chút nữa là đã hoắm sâu vào khoé mắt. Trái tim Vân Tầm như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, hắn chưa từng nghĩ cảnh tượng trong phim sẽ vận vào cuộc đời mình.

"Giới thiệu với mày, tên tao là Hà Lạc Thiên, là chú ba của người tình yêu dấu của mày"

Hà Lạc Thiên... Là cái tên Vân Tầm nghe được khi Hà Tịnh trừng phạt người phản bội kia sao? Nói vậy thì người này là kẻ thù của Hà Tịnh. Nhưng hắn và Hà Tịnh không phải tình nhân, Vân Tầm khóc không ra nước mắt, hắn bị nắm cằm, chỉ có thể khó khăn mở miệng, giải thích hiểu lầm với người này.

"Ông...hiểu lầm rồi, tôi và Hà...Hà...không phải tình nhân..."

Hà Lạc Thiên cau mày, nhìn về phía người đàn ông đứng sau lưng ông ta, khuôn mặt càng thêm dữ tợn "Tại sao mày nói nó là tình nhân của thằng nhãi kia?"

Ông ta là kẻ thù của Hà Tịnh, đương nhiên cũng có phần hiểu biết hắn, Hà Tịnh chỉ yêu thích người xinh đẹp, nhưng bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi, hắn không có hứng thú đặc biệt với thứ gì, mọi vực hắn làm đơn giản chỉ như trò tiêu khiển, trông có vẻ hắn phong lưu, nhưng lại càng lãnh tĩnh, người như hắn, có vẻ như không có bất kỳ điểm yếu nào. Bọn họ vẫn giữ thế cân bằng, cho đến dạo gần đây, khi Hà Tịnh đã gần như trở thành kẻ chuyên quyền, ông ta mới bắt đầu hành động. Nhưng Hà Tịnh giống như miêu tinh, mạng thật sự rất cứng, như thế nào cũng không chết được, ngược lại ông ta còn bị đuổi ra khỏi ghế hội đồng quản trị, gần như bị mất tất cả cổ phần, ông ta muốn gấp rút tìm ra điểm yếu của hắn. Cho đến khi tay trong của ông ta đưa về những tin tức khá bất ngờ, là tên béo trông có vẻ cục mịch đang bị trói gô này đây.

Người đàn ông đứng sau lưng ông ta trầm giọng đáp lời "Đúng là anh ta, ngài có thể kiểm tra!"

Một chiếc máy tính bảng được đặt trước mặt Vân Tầm, tín hiệu được kết nối, tiếng chuông vang lên liên tục nhưng không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Hà Lạc Thiên tức giận đến đá văng chiếc máy tính xuống đất, Vân Tầm lặng lẽ đọc kinh trong lòng, có lẽ số mạng của hắn sẽ kết thúc trong ngày hôm nay, hắn thật sự là bị Hà Tịnh và tình nhân của hắn liên luỵ rồi.

Đến lần thứ năm, giọng nói khiến Vân Tầm cảm thấy quen thuộc nhưng lại xa lạ vang lên. Hà Tịnh ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, dựa lưng vào ghế chủ tịch, mang theo chút chế nhạo mà chào hỏi "Sao thế, chú ba? Tôi tưởng chú đã trốn ở cái xó xỉnh nào đấy chứ?"

Hà Lạc Thiên cố nén cơn giận, cười giả lả "Cháu trai ngoan, xem chú đem quà gì cho con này..."

Ông ta xoay màn hình về phía Vân Tầm.

Nụ cười của Hà Tịnh phút chốc cương cứng, ngón tay bấu chặt vào da đến rỉ máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net