Phần 16: Con gấu đêm trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây, Pale thường xuyên về trễ hơn mọi ngày. Nhưng lúc nào về cũng mang theo vẻ mặt cười cười chứ không còn cau có như trước làm bọn bạn nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

Có hôm, Sven giả bộ cười hỏi "này, đi đâu mà giờ mới về hả."

Pale đáp lại tỉnh bơ "thì đi làm nhiệm vụ chứ đi đâu."

Sven quay mặt đi chỗ khác, bắt chéo hai tay sau đầu "ờ, làm nhiệm vụ mà về tay không thế à."

Pale giật nảy người lên "chết rồi quên mất, để tôi đi một lát" nói xong Pale vụt bắn người đi mất.

Larry nằm dài ra bàn than thở "trời ơi, hắn đã về trễ rồi mà còn quên mang đồ ăn về nữa, mấy anh em mình đói chết mất."

Zack an ủi "thôi, dù sao thì cậu ta cũng là người duy nhất có đủ kĩ thuật để làm chuyện này mà."

Sven ngồi xuống ghế, ngả lưng hẳn ra phía sau, ngửa mặt lên trời "thiệt tình cái thằng này, sao dạo này tôi thấy cậu ta đầu óc để đi đâu vậy, lắm lúc thấy toàn về tay không, không hiểu ra ngoài làm cái gì mà cũng quên được."

Còn Adam và Eve, sau khi kế hoạch MA thất bại, họ đã bỏ trốn ra khỏi Levianta, về lại ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ở làng Nemu và ẩn náu tại đây.

Màn đêm buông xuống, khi hai người đứng giữa cánh rừng Eldoh lung linh huyền ảo. Adam nắm lấy tay của Eve

"Anh yêu em, Eve."

"Em cũng rất yêu anh."

Adam nhẹ nhàng trao nụ hôn của mình cho Eve và cô cũng cẩn thận đón lấy nó. Anh vòng tay ra phía sau khẽ ôm lấy vòng eo của cô trong khi cô lấy tay mình ôm cổ anh.

Bỗng Eve bị mất đà, ngã người về phía trước. Adam đã dỡ được cô nhưng cũng bị mất thăng bằng làm người ngã nhào ra.

"Adam, anh không sao chứ?" Eve đỏ mặt.

"Không sao, mà em có bị thương không."

"Em không sao, đã có anh đã em rồi mà."

Rồi Eve nằm qua một bên, thích thú chỉ tay lên trời "a, anh nhìn kìa, là Mãn Nguyệt đấy."

Adam cũng đã nhìn thấy Mãn Nguyệt nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy nó ở dưới khu rừng đầy lãng mạn này, cùng với người mà anh yêu thương nhất.

Eve thích thú "thật tuyệt vời, chẳng mấy khi lại có dịp ngắm Mãn Nguyệt cùng bầu trời sao lấp lánh như vầy nhỉ."

"Chẳng phải ngôi sáng sáng nhất đang ở bên cạnh anh sao."

Eve đập tay Adam một phát "anh này, kì quá đi."

Rồi Eve sực nhớ ra một chuyện quan trọng, cô liền nói "a, có một chuyện này em muốn kể với anh."

"Ừ, em kể đi."

"Có một truyền thuyết kể về khu rừng Eldoh này. Cứ vào mỗi đêm Mãn Nguyệt, chỉ cần ở bên cạnh cây thần Eldoh thì mọi lời cầu xin sẽ trở thành sự thật."

Adam khẽ cười "vậy sao, nếu thế thì anh cũng muốn ước. Có điều anh không ước với cây thần, anh muốn ước với em."

Mắt Eve đã rưng rưng nước mắt trước những lời đó, cô nghẹn ngào đáp lại "vâng, anh nói đi."

"Làm vợ anh nhé, Eve."

Dưới màn đêm huyền ảo cùng Mãn Nguyệt soi sáng và bầu trời sao lấp lánh, họ nhìn nhau, đều mong muốn rằng khoảnh khắc ấy đừng trôi đi, vì đối với họ sao mà nó lại quý giá đến như vậy.

Và hai người đã chung sống với nhau gần được một năm rồi. Tuy Eve không còn khả năng sinh con nữa nhưng họ vẫn rất hạnh phúc bên nhau. Mỗi buổi tối, họ chỉ cần ngồi bên cạnh lò sưởi, cùng thưởng thức món bánh táo nướng ngon lành của Eve, như vậy là đã quá đủ.

Vào một đêm, Eve muốn ra khu rừng Eldoh để đi dạo vì dù gì đây cũng là nơi mà từ nhỏ cô đã rất thích. Trước khi đi, Adam đưa cho cô một chiếc áo choàng màu đen, dặn dò cẩn thận "em hãy khoác thêm chiếc áo này, nhớ trùm đầu nữa vì ngoài lạnh đấy."

"Em biết rồi mà."

Adam đi cùng Eve một đoạn. Trước khi anh quay về nhà, cô vẫn hỏi lại "anh không đi cùng em sao."

Anh cười rồi đáp "hôm nay anh hơi mệt, không có anh em phải cẩn thận đấy, và nhớ về sớm đấy, đêm khuya ở trong rừng là không nên đâu."

"Vâng em sẽ về sớm mà."

Rồi Eve bước đi vào sâu trong khu rừng. Cô ngước nhìn lên trời "lại là Mãn Nguyệt, mình nhớ hồi đó quá."

Hình ảnh cái hôm đó lại tràn về, cô vội bước đến nơi kỉ niệm của hai người khi xưa. Khi bước đến nơi, cô gặp hai vật tròn tròn màu đỏ tươi năm lăn lco1 dưới một gốc cây. Cô vội chạy lại xem, thì ra là hai quả táo, và nó rất lớn.

Nhẹ nhàng ôm lấy hai quả táo vào lòng 'một món quà thật sự tuyệt vời, chúng ta sẽ hạnh phúc với nó'. Eve vui đến nỗi có thể khóc đi được. Và cô đi thật nhanh về nhà. Chợt có tiếng sột soạt phía sau lưng cô, nhưng trong góc tối nên cô không thể thấy được nó, và thế là cô lại tiếp tục đi.

Đi một đoạn, Eve lại quay lưng nhìn thì phát hiện một bóng đen rất lớn đang đuổi theo sau lưng mình. Cô hốt hoảng bước nhanh hơn để trở về, và bóng đen ấy cũng bước nhanh hơn. Và thế là cô bắt đầu chạy thật nhanh, và cái bóng đen kia cũng chạy thật nhanh đuổi theo cô.

Chạy thật trên con đường rải đầy hoa, và ánh Mãn Nguyệt soi sáng nó, đó là một con gấu đen to lớn. Eve bất ngờ nhận ra rằng hai quả táo trên tay cô chắc hẳn là những thứ rất quan trọng đối với con gấu kia.

'Ta xin ngươi đấy, ngươi hãy tha cho ta đi. Xin ngươi hãy bỏ qua việc làm này của ta, bởi vì rất khó khắn ta mới tìm thấy được chúng.'

Eve sẽ không dễ dàng gì mà buông tay khỏi niềm hạnh phúc này, cô vẫn cứ chạy mãi chạy mãi, và con gấu ấy vẫn cứ mãi đuổi theo cô.

Eve bắt đầu khóc vì sợ hãi, bóng đen to lớn của con gấu đã che lấp lấy con người nhỏ bé của Eve. Nhưng con gấu cũng bắt đầu khóc, con gấu khóc sao, và kì lạ hơn nữa, những quả táo trên tay cô cũng bắt đầu khóc.

Gió thổi mạnh làm áo choàng của Eve bay ngược ra phía sau, một tay ôm chặt lấy hai quả táo, tay kia giữ lấy chiếc áo và thật bất ngờ khi cô phát hiện ra một thứ được cất giấu trong áo.

Ngôi nhà nhỏ đã hiện ra trước mắt Eve. Con gấu đã bắt kịp lấy cô, nó đã nắm được chiếc áo choàng của cô, và Eve đã rút trong áo choàng ra một con dao đâm thẳng vào ngực con gấu. Con gấu bước đi loạng choạng rồi ngã xuống đất. Eve chạy thẳng vô nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Thở hổn hển mệt mỏi sau khi thoát khỏi cuộc rượt đuổi của con gấu kia, cuối cùng cô đã giành được thứ mình muốn.

Adam thấy Eve về thì chạy ra, cười hiền từ "a, em đã về rồi."

Eve mừng rỡ quay người lại để Adam nhìn thấy hai quả táo cô đang ôm trên tay

Adam từ khuôn mặt vui mừng đột nhiên chuyển sang sợ hãi, lo lắng khi nhìn thấy hai quả táo trên tay Eve "em à, con của chúng ta đã không còn nữa. Vì vậy xin em hãy trả những đứa trẻ này lại cho người mẹ thật sự của chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net