Phần 8: Thí nghiệm chuyển sinh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau thức dậy, Maria đã thấy Anne đi làm trước rồi. Giấc mơ về con rồng đó lại hiện lên trong đầu cô nữa. Bây giờ cô không còn bị ám ảnh bởi con rồng ấy nữa nhưng nó làm cô suy nghĩ khá nhiều, 'những lời đó có ý nghĩa gì chứ, phải rồi, mình nhớ rồi, thuật tiên tri, có lẽ mình nên sử dụng nó xem thế nào'.

Maria sửa soạn đồ đạc rồi ra lò bánh mì làm việc như thường ngày. Trong đầu cô vẫn cứ bám mãi cái hình ảnh con rồng đó. Tuy nó không còn làm cô sợ như ngày hôm qua nữa, nhưng cô không thể ngừng nghĩ suy về nó. 'Chuyển sinh, Levianta, đại họa' những âm đó cứ vang vọng mãi.

Cũng may hôm nay không như ngày hôm qua, Maria vẫn làm việc vui vẻ với mọi người. Công việc hôm nay khá là suôn sẻ. Anne nhìn người bạn của mình mà cười, 'phải vậy chứ, cậu đã trở lại rồi'.

Hôm ấy, khi làm việc xong, Maria không về nhà ngay mà dẫn Anne ra khu buôn bán. Maria vào một cửa tiệm bán đồ thủy tinh. Thấy vậy, Anne cũng hơi đoán ra được cô bạn của mình có ý định làm gì rồi.

"Nè, không lẽ cậu định, sử dụng nó hả?"

"Phải, tụi mình đã được học một chút về nó rồi, sử dụng thử xem."

"Tại sao lại sử dụng thứ này chứ, không phải cậu muốn có cuộc sống yên ổn sao?"

"Không đâu, hôm qua giấc mơ đó lại hiện lên trong đầu tớ."

Nghe tới đây, Anne to mắt ngạc nhiên nhìn Maria "tại sao cậu không kể cho việc này cho tớ nghe chứ?"

"Xin lỗi, tại tớ không muốn làm cậu lo lắng nhưng chắc bây giờ tớ không giấu cậu được nữa rồi, để lát nữa về nhà tớ sẽ nói rõ hơn."

Maria vô cửa tiệm và mua hai chai thủy tinh loại vừa. Rồi cả hai cùng về nhà trọ. Đi trên đường, Anne không hiểu được rốt cuộc Maria đang nghĩ gì nữa, nét mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng. Maria thì cứ ngắm nhìn cái chai, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Tắm rửa xong Maria, Leo lên giường trước. Cô cứ ngắm cái chai mãi thôi. Maria nhắm mắt lại, cô đọc lâm râm trong miệng gì đó. Chỉ một lát, một đám khói hiện lên từ trong cái chai đó.

Anne tắm xong, vừa bước ra phòng tắm đã nghe Maria gọi mình vào, có vẻ vội vã lắm. Ngồi trên giường, Maria một câu mà Anne xanh rờn cả mặt

"Anne, tớ với cậu phải đi làm thí nghiệm chuyển sinh."

Anne sợ hãi khi Maria nói vậy "nè, cậu chỉ đùa thôi, đúng không?"

"Mình đang nói nghiêm túc đấy, đúng là giấc mơ đấy đã nói với mình như vậy."

"Cậu đã thấy những gì hả, mau nói cho tớ nghe đi."

"Được rồi, đến thế này thì tớ không giấu cậu được nữa rồi."

Và Maria bắt đẩu kể lại câu chuyện cô đã thấy trong mơ với Anne, và cả hình ảnh khi nãy cô vừa thấy trên chai thủy tinh. Anne cũng kiểm tra lại bằng chai thủy tinh của mình.

"Không thể nào, tụi mình phải tham gia thí nghiệm chuyển sinh thật sao" Anne hỏi lại lần nữa để chắc chắn.

"Đúng vậy, lời tiên tri đã nói như thế rồi, đây là số mệnh của chúng ta rồi. Để cứu lấy Levianta chỉ còn cách này thôi."

"Nhưng một trong số hai đứa tụi mình phải chết, chỉ có một người sẽ chuyển sinh thành công thôi. Và người nào chuyển sinh thành công sẽ trở thành nữ vương của Levianta. Cậu vẫn muốn chứ."

"Hi sinh một mạng sống nhưng có thể cứu được cả vương quốc, cả tớ và cậu đều không biết được ai sẽ sống và ai phải chết. Giá như người chết là tớ nhỉ."

"Không đời nào" Anne gào lên "tớ không thể sống thiếu cậu được, hãy để tớ ra đi, cậu là một người tốt mà, cậu sẽ giúp đỡ được nhiều người nữa."

"Được rồi sẽ không sao đâu mà."

Anne ôm chầm lấy Maria, vỡ òa trong nước mắt. Cô khóc nức nở, và Maria thì ôm lấy người bạn của mình, im lặng không nói gì. Cả hai đều hiểu cảm giác của nhau lúc này. Họ đã chung sống với nhau từ lâu lắm rồi, nếu bây giờ phải bị chia cắt nhau thì họ cũng không biết phải sống ra sao. Ai cũng nghĩ rằng người kia phải được sống, lời tiên tri đã sắp đặt sẵn rồi họ không thể cãi lại được.

Chợt Maria rợn người lên khi nhớ lại giấc mơ đó. 'Tại sao giấc mơ đó chỉ đến với mình chứ, nó không đến với Anne sao. Thôi quá rõ ràng rồi, mình là người được chọn. Nhưng có nên nói chuyện này cho Anne biết không. Không được, mình phải bình tĩnh. Maria, mày mạnh mẽ lắm mà, mày sẽ vượt qua được chuyện này thôi'.

Hai cô gái cứ ôm nhau mà khóc trong màn đêm tĩnh lặng. Bên ngoài, những cột đèn soi sáng con đường cùng với những hàng bông nhỏ nhắn được trồng dọc hai bên đường. Thi thoảng lại có những chú mèo hoang chạy qua con đường, băng lên những mái nhà rồi biến mất không chút tiếng động. Những ánh đèn trong những căn nhà đã vơi dần đi, mọi người đã ngủ trong giấc ngủ bình yên. Chẳng ai biết được sẽ có một sự kiện lớn sắp xảy ra trên Levianta này.

Rồi những ngày tiếp theo, Anne làm việc có vẻ hơi im lặng so với thường ngày. Còn Maria vẫn vui vẻ làm việc như thường ngày nhưng ai biết được trong lòng cô phải chịu được nỗi đau như thế nào. Biết trước được người bạn của mình sẽ chết mà cô lại không thể làm gì được. Nhưng nếu không thực hiện kế hoạch chuyển sinh, thì sẽ không thể cứu được Levianta, 'Phải rồi, sao mình không đi một mình nhỉ, làm như vậy thì sẽ cứu được Anne mà còn cứu được cả Levianta nữa'. Vậy là cô quyết định tối nay cô sẽ nói với Anne về việc này, cô sẽ đi thực hiện thí nghiệm chuyển sinh một mình.

Tối đó, Maria ngồi lên giường. Chai thủy tinh của cô phát sáng màu xanh, hệt như ánh mắt của con rồng mà cô đã gặp, cô đã để ý thấy và vội vàng cầm chai lên xem thế nào. Lại là giọng nói mà cô đã nghe trong mơ, lần này cô nghe được khá rõ, là giọng của hai người, một phụ nữ và một đàn ông, cả hai đều nghe giọng có vẻ đã lớn tuổi.

"Ngươi, đừng có suy nghĩ như thế, thí nghiệm chuyển sinh phải được thực hiện bởi cả hai người các ngươi."

Rồi ánh sáng xanh ấy vụt tắt, Maria bàng hoàng làm rớt cả cái chai xuống giường. Không thể tin được những gì cô vừa nghe, chưa kịp hỏi gì thêm thì họ đã biến mất. Mọi hi vọng của cô dần tan biến, hi vọng nhỏ nhoi giúp cho người bạn của cô được sống giờ không còn nữa. 'Mình còn phải chịu đựng cảnh này bao lâu nữa đây, thôi thì kết thúc chuyện này cho nhanh vậy'.

Ngay ngày hôm sau, cô cùng người bạn Anne của mình chào tạm biệt ông chủ của mình để đến Nghiên Cứu Sở để thực hiện thí nghiệm chuyển sinh. Các nhà khoa học rất mừng rỡ khi thấy hai người đến, vì lâu nay ít có cô gái nào đến đây để thực thực hiện kế hoạch chuyển sinh này.

"Hai cô tên là gì?"

"Tôi là Maria Moonlit, còn đây là bạn tôi Anne Salmhofer."

"Chúng tôi không ép hai cô chuyển sinh đâu, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì hai cô phải tự chịu trách nhiệm đấy."

"Phải, tôi biết kết quả sẽ thế nào mà."

Họ dẫn hai cô vào một căn phòng, có những ống thủy tinh to lớn đựng đầy những dung dịch gì đó. Hai cô gái nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt tin tưởng. Mỗi người nằm trên một chiếc giường hay cái bàn gì đó, và các nhà khoa học cùng bắt tay vào thực hiện thí nghiệm chuyển sinh. Thí nghiệm chuyển sinh lần thứ 368 bắt đầu. Trong lòng Maria, cô đã biết trước kết quả như thế nào nên tâm lí cô đã sẵn sàng từ trước để đón nhận nó rồi.

Hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm ai nấy cũng đã mệt mỏi. Một nhà khoa học nói không thành tiếng

"Nhìn ... này, mọi người ơi, chúng ta ... chúng ta ... đã ... làm được rồi."

"Hu-ra, làm được rồi."

"Phải chúng ta đã thành công rồi."

"Chúng ta đã chuyển sinh thành công."

Tiếng reo hò vui mừng vì thí nhiệm chuyển sinh đã thành công lần đầu tiên. Đó sẽ là một bước tiến lớn cho Levianta. Trong một ống thủy tinh chứa đầy dung dịch có một thứ gì đó rất nhỏ, đó là 'hạt giống'. Hạt giống ấy sẽ ngày theo ngày lớn lên và phát triển thành một con người hoàn chỉnh. Và không cần phải nói cũng biết, hạt giống ấy chính là của Maria.

Cô bước xuống giường, các nhà khoa học mừng rỡ chạy lại, người thì ôm, người thì bắt tay, nói chung là họ rất vui.

"Chúc mừng cô đã chuyển sinh thành công."

Người bạn của tôi thế nào rồi" Maria chỉ đáp lại bằng một ánh mắt một chút buồn. Bỗng dưng không khí trong phòng lại trở nên nặng xuống, không một ai lên tiếng cả.

"Thôi, tôi cũng đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra mà" Maria nói mà vẻ mặt cô như không hề quan tâm, ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt gợi một chút buồn.

Ở căn phòng kế bên, một số nhà khoa học khác đang đứng bên cạnh cái giường mà trên đó là một cô gái với làn da và mái tóc trắng, nằm bất động, không thể nói được nữa. Cô gái đã hi sinh để người bạn của mình được sống, nỗi đau ấy có ai thấu hiểu được. Bên cạnh chiếc giường của cô là một ống thủy tinh có một thứ gì đó, là hạt giống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net