Chap 2: Thiên Quỳ Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên kia nhếch khóe miệng, đứng dậy nhìn Trịnh Hiệu Tích trước mặt, thờ ơ thốt ra một câu như thật như đùa.

"Ngươi đã làm như thế với ta, không định chịu trách nhiệm sao?".

Trịnh Hiệu Tích sợ hãi nắm chặt tay, cố thu hết can đảm lí nhí nói: "Ta với ngươi thì có chuyện gì để làm?"

Thiếu niên kia nhướng mày không nói, ngồi xuống bàn rót trà, chậm rãi nhấp một ngụm. Trịnh Hiệu Tích không thấy trả lời liền theo thói quen đếm thầm trong lòng, đếm đến hơn 3 phút rồi sao hắn vẫn không nói gì? Chẳng lẽ hắn có gì khó nói? Hay cmn quên béng câu y hỏi rồi? Nhưng mà thiếu niên kia càng im lặng, Trịnh Hiệu Tích lòng càng như lửa đốt, không nhịn được nữa muốn rời đi: "Ngươi nếu không nói vậy ta đi trước, về sau đừng tìm ta đòi cái gì trách nhiệm !"

Thiếu niên kia nghe vậy mới cười khẽ, nhìn Trịnh Hiệu Tích như suy ngẫm cái gì hay ho lắm, kéo xuống cổ áo của mình, chỉ chỉ.

"Ngươi quay lại nhìn xem, cô nam quả nam ở chung một phòng sẽ xảy ra loại chuyện gì?"

Trịnh Hiệu Tích tuy rằng không muốn làm theo nhưng vẫn tò mò chuyện gì xảy ra giữa hai người, còn minh bạch sự tình các thứ. Y hít sâu một hơi rất không nguyện ý mà quay người lại, híp mắt nhìn vào chỗ hắn chỉ, càng nhìn mắt càng mở to. Cmn từ lúc nào trên cổ hắn toàn dấu vết ái mụi?! Trịnh Hiệu Tích suy nghĩ không thông, không tự chủ được đưa tay sờ mông mình, sờ loạn một lúc mới thở phào nhẹ nhõm, không sao cả không sao cả, chưa bị bóc tem nha !

Nếu nói chưa bị bóc tem tức chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người. Trịnh Hiệu Tích lòng đầy tự tin muốn phản bác, nhưng nhìn tới thiếu niên trước mặt so với lúc nãy khoé miệng càng nhếch cao hơn, ý cười càng đậm, hơn nữa nhìn kĩ vai hắn còn khẽ run như đang nhịn cười. Trịnh Hiệu Tích húng má, khoanh tay khó chịu nhìn thiếu niên kia chất vấn: "Có gì đáng cười?".

Thiếu niên kia đứng dậy, tiến đến trước mặt y, nâng tay phải lên dùng ngón trỏ chọt nhẹ vào má Trịnh Hiệu Tích: "Xem ra ngươi biết rất rõ mình là phận bị ăn nhỉ?".

Trịnh Hiệu Tích bị trêu chọc đến nổi đoá, thẹn quá hóa giận mà gào lên: "Bị ăn cái con mắt ngươi, ngươi mới bị ăn ! Lão tử so với ngươi có thể phản công sao? Là suy luận hiển nhiên đó !!!".

Thiếu niên kia vẫn sợ Trịnh Hiệu Tích giận không đủ, một tay kéo eo Trịnh Hiệu Tích đến, một tay bịt miệng y lại, ngả ngớn nói: "Ngươi xem hai má ngươi cũng đỏ rồi kìa, hơn nữa loại chuyện này có thể hét lên thế sao? Ngươi không sợ người ta biết, thiếu gia ta cũng rất ngại người khác rõ mình bị bóc tem a~"

Nếu muốn hỏi Trịnh Hiệu Tích bây giờ có ước muốn gì, thì đó chính là muốn đánh chết kẻ trước mặt a!

"Ngươi... ngươi vô liêm sỉ ! Lão tử đánh chết ngươi !!!".

Đang lúc Trịnh Hiệu Tích muốn nhào đến cùng hắn sống chết, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Thiếu gia, đã đến rồi".

"Ờ." Thiếu niên kia đột nhiên thu lại ý cười, đi ra sau tấm mành góc trái phòng, tầm vài phút sau lại đi ra. Lần này bước ra, mái tóc xám loạn lúc nãy nửa phần trên được buộc gọn gàng bằng một vải lụa đen, nửa phần tóc dưới xoã ra mềm mại rớt xuống đến ngang eo, di chuyển theo từng bước chân của hắn; chân tóc mái được kéo lên một chút chia thành ngôi thất tam, ngọn tóc lại rũ xuống ôm lấy vần trán cao kia nhẹ nhàng mà bồng bềnh, bên tóc mai thả xuống hai cọng râu dán. Y phục độc một màu đen, trước ngực có thêu một con giống như hổ màu vàng kim.

Thiếu niên này thoạt nhìn không có gì quá khác biệt so với những nam tử thời xưa y từng xem. Nhưng khí chất mà thiếu niên này toả ra lại rất đặc biệt, người này nhìn qua rất hờ hững nhưng lại giống như thứ gì cũng không qua khỏi tầm mắt hắn, ánh mắt chứa đầy dục vọng khiêu khích con mồi nhưng biểu cảm lại là một bộ cấm dục lãnh đạm, khí tức toả ra áp bức đối phương cách xa mình nhưng lại ma mị khiến đối phương bị cuốn hút, Còn có... một chút soái đến mức biến thái của hắn a! Thứ Trịnh Hiệu Tích cảm nhận được tồn tại trong hắn giống như hai cá thể trái ngược, mang đến cho người khác hai cảm giác hoàn toàn trái ngược, rất khó nói rõ.

Trịnh Hiệu Tích nhìn đến ngẩn ngơ, nếu đây là nam chính ngựa đực trong ngôn tình, thì chắc chắn dàn hậu cung sẽ rất đông ! Mà nếu là nam chính vậy mình có nên ôm chân không? Dựa vào ánh hào quang của hắn bảo vệ mình, sau này tình cảm tốt sẽ bảo hắn chia cho vài mỹ nhân cùng vui vẻ ha ha ha.

Thiếu niên kia khẽ nhíu mày, gõ nhẹ lên trán Trịnh Hiệu Tích một cái, nói: "Trịnh Hạo Thạc ngươi bị gì vậy? Bây giờ ta có việc, ngươi ngoan ngoãn ở đây, dám chạy loạn ra ngoài an toàn của ngươi thiếu gia ta không đảm bảo đâu." Không đợi Trịnh Hiệu Tích phản ứng, thiếu niên kia đã ra khỏi cửa, tùy tùng phía sau đóng cửa lại rồi theo sau, bây giờ trong phòng chỉ còn duy nhất Trịnh Hiệu Tích.

Nhìn phòng chỉ còn lại mình, Trịnh Hiệu Tích hồi thần ngồi xuống ghế, bình tĩnh thu thập một chút, theo như lời thiếu niên kia vừa nói, chủ của thân thể này tên là Trịnh Hạo Thạc.

Mà đối với cái tên này, trong trí nhớ của Trịnh Hiệu Tích thật sự là một chút cũng không có ấn tượng, chẳng lẽ thật sự không phải xuyên thư sao? Vậy nam chính gì đó cũng không có khả năng rồi. Lại nghĩ tiếp, bản thân tuy là một người đam mê diễn xuất, còn lại một diễn viên thời đại 4.0 nhưng y từ nhỏ đã yêu thích lịch sử nước nhà, lúc rảnh rỗi luôn tìm tư liệu để đọc. Trí nhớ của y bẩm sinh rất tốt, không có khả năng nhớ sót, nhưng nhớ đi nhớ lại vẫn không nhớ đến sự kiện nào có liên quan đến cái tên Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hiệu Tích trừ bỏ mọi khả năng, lại thêm vài cách lý giải cuối cùng vẫn không ra được kết quả thuyết phục. Chán chường gục đầu xuống bàn, nghiêng mặt nhìn qua khung cửa sổ, lúc này mặt trời đã lên rõ, phía sau tán lá chiếu xuống rọi lên mặt y vài đốm nhỏ nắng vàng. Trịnh Hiệu Tích hiếp mắt, bước đến ngồi trên bệ cửa nhìn xuống dưới. Phía dưới là một con đường rộng chừng 3 thước được lót đá, bên cạnh là một vườn Thiên Quỳ Tử cao gần 2 mét, sắc vàng của hoa chi chít hoà vào nhau dệt thành một bức tranh vàng ánh vui mắt. Mà giữa vườn hoa lại có một lối đi không thấy đích đến.

Trịnh Hiệu Tích cảm thấy tò mò liền quyết định xuống dưới xem thử, nhưng mà lúc y vừa xuống đến, chạy loạn tìm một lúc cũng không tìm thấy vườn Thiên Quỳ Tử đâu, thay vào đó là một nhóm người mặc đồng phục giống tên tùy tùng lúc nãy, dường như đang áp giải ai đó. Trịnh Hiệu Tích tiến lên vài bước muốn xem rõ chuyện gì xảy ra, mà người bọn họ đang áp giải cư nhiên lại là Tuấn Chung Quốc !

--------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu vote, cầu bình luận góp ý a~

Nhân tiện, tôi định vẽ cho Hưởng Thạc của chúng ta một tạo hình hoàn chỉnh (bởi vì văn tôi ngu dốt, đến lúc miêu tả lại không hết ý của mình được TvT) ngặc nổi đang phân vân không biết nên chọn nét realistic hay comic, các cô có thể góp ý không?

Yêu thương. ❤

Ps1: Tôi không tải ảnh lên cho các cô xem nét được. TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net