Chap 1: Cái thế giới gì đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hiệu Tích cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn rõ ràng chỉ đơn thuần cùng Tuấn Chung Quốc đi lên núi chơi giải khuây, chân đá tay đấm thế nào lại đạp trúng một trận pháp vừa kích hoạt, trực tiếp một cú đá thẳng hắn đến đây !

Mở mắt nhìn xung quanh được một lúc, Trịnh Hiệu Tích bắt đầu nhận xét, hắn tỉnh lại trên chăn êm nệm ấm, vật dụng bối cảnh rõ ràng là ở thời cổ trang, xung quanh không một bóng người, y phục ngủ chỉnh tề, chất liệu vải sờ cũng rất tốt liền biết thân phận người này không nhỏ gì, xem ra cũng không đến nổi thảm hại như những nhân vật trong tiểu thuyết hắn từng đọc. Lại suy nghĩ thêm một chút, Trịnh Hiệu Tích đọc rất nhiều loại tiểu thuyết xuyên không, xuyên thư. Xét theo hoàn cảnh bây giờ chỉ có thể là một trong hai thôi. Nếu là xuyên thư, nhớ đến mấy nguyên nhân trong tiểu thuyết liệt kê, ví như bị tai nạn, Trịnh Hiệu Tích cảm thấy không phải, hắn chính là sống sờ sờ đạp phải trận pháp mà bị tống qua đây có được không ! Còn nếu cục súc mắng tác giả cùng tiểu thuyết thì càng không, hắn khi tìm truyện đọc sẽ chọn lọc rất kĩ lưỡng, lật tung review truyện thấy hợp khẩu vị mới tải về. Khả năng khác cũng không có, vậy chỉ còn là xuyên không.

Trịnh Hiệu Tích suy luận đến ong cả đầu, sực nhớ đến Tuấn Chung Quốc không biết có bị tống qua đây giống mình không, bèn bật dậy muốn đi ra ngoài tìm thử, sẵn tiện xem xét xung quanh, nhưng mà, hắn vừa ngồi dậy liền cảm thấy đi không nổi nữa, có cái gì đó nặng ịch đè lên chân hắn rồi !

Trịnh Hiệu Tích nhìn xuống chân mình đang được tấm chăn phủ lên, dưới tấm chăn dày quả thật có một khối nhô lên, giống như một người trưởng thành đang co tròn nằm ngủ. Lòng lộp bộp một tiếng, Trịnh Hiệu Tích lau mồ hôi trên trán, hít sâu một cái rồi chầm chậm kéo một góc chăn lên, một dải màu đen xám lộ ra, hắn xoa xoa mắt nhìn kĩ.

Là tóc !

Cmn thế quái nào lại có người ở đây??? Rõ ràng hắn không cảm nhận được hơi...

Nghĩ đến đây, cả người Trịnh Hiệu Tích đều run rồi, cố gắng trấn tỉnh bản thân, hắn kéo chăn xuống thêm một chút, quả nhiên là một nam nhân đang... "nằm ngủ", nam nhân này nhìn tầm khoảng 17 18 tuổi, dưới làn tóc xám đen là làn da trắng đến có phần tái nhợt, mày rậm mi dài, sóng mũi cao thẳng, môi dày vừa phải rất ưa nhìn, thoạt nhìn chính là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú. Nếu ở thế giới hiện đại, chắc chắn là một tiểu thịt tươi, một đại nam thần cực hot đó !!!

Nhưng cmn tại sao nãy giờ thiếu niên lại không phát ra tiếng động nào? Cho là đang ngủ cũng phải nghe được một chút... hô hấp đi?

Trịnh Hiệu Tích cảm thấy gay go rồi gay go rồi, hắn giơ tay lên dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào má của thiếu niên, vừa chạm xong Trịnh Hiệu Tích trong lòng lạnh buốt, hít thở không thông nữa. Nhưng bản tính không tin quỷ thần ... À ừm... chính xác là hắn không phải không tin không sợ, mà là rất sợ nên mới tự lừa mình rằng quỷ thần không tồn tại để đỡ sợ đó !

Trịnh Hiệu Tích do dự chốc lát, lấy hết can đảm đặt một ngón tay dưới mũi thiếu niên, cẩn thận cảm nhận hơi thở. Qua 1 phút cảm nhận, hắn chợt cười ha ha, trong lòng không ngừng thổ tào.

Rốt cuộc hắn giẫm phải phân chó gì, vừa mới xuyên qua liền trực tiếp đè chết một thiếu niên anh tuấn aaaa ! Cmn cmn cũng quá xui rồi !!!

Trịnh Hiệu Tích thổ tào trong lòng, thổ đến sắp nghẹn, không chịu nổi nữa liền hét lớn, mà giây phút này đây dưới chân Trịnh Hiệu Tích, thiếu niên kia nheo mắt lại kéo chăn lên che tai, lầm bầm hai chữ: "Ồn ào".

Trịnh Hiệu Tích có xúc động muốn khóc, hắn lăn lộn ở thế giới hiện đại hai mươi mấy năm, tự thấy bản thân chẳng có tài cán gì đặc biệt ngoài trời sinh vô cùng soái ca, mặt đẹp dáng đẹp diễn tốt. Bây giờ xuyên vô thế giới này, hét một tiếng đã có thể trấn tỉnh một người chết ! Hahaha còn ai cao siêu hơn hắn không?!

Lại nhìn thiếu niên không phản ứng kia, Trịnh Hiệu Tích xuýt xoa trong lòng, muốn xác nhận xem có phải thân xác hiện tại của hắn là cái loại tu tiên gì mà chỉ cần hét là gọi được người chết sống dậy. Nghĩ như thế hắn liền lấy một tấm chăn khác chùm lên, ngồi quỳ xoay mặt vào tường, quyết định hét thêm một lần nữa. Vừa cất tiếng hét, hắn liền cúi người xuống như trốn đi, lòng niệm hắn không thấy ta hắn không thấy ta hắn không thấy ta.

Nhưng mà, quá 2 phút trôi qua cảm giác rõ ràng thiếu niên kia đã ngồi dậy, kế tiếp lại không như dự tính của Trịnh Hiệu Tích mà là một khoảng im lặng. Trịnh Hiệu Tích định xoay người lại xem hắn có phải lại "chết" rồi không, nhưng đầu còn chưa kịp nhích, mông đã truyền đến cảm giác đau thấu trời.

Trịnh Hiệu Tích mắng lớn: "Cmn gọi ngươi tỉnh ngươi liền cắn mông ta, trả thù trắng trợn như thế cũng quá ác rồi !" Mắng xong liền ngồi xuống nghiêng một bên, đau lòng xoa xoa mông mình.

Thiếu niên kia lúc nãy còn mờ mịt, bị Trịnh Hiệu Tích mắng mới tỉnh táo lại, tỉnh rồi sắc mặt liền biến đổi. Trịnh Hiệu Tích đang xoa xoa mông thương thương, cảm nhận được có thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua mình, khẽ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, lập tức bị doạ sợ.

Đôi mắt màu đen xám đang lạnh lẽo nhìn hắn, mắt không có ý cười nhưng khóe miệng lại nhếch lên, hơn nữa giữa hai bờ môi như ẩn như hiện lộ ra một cây răng nanh !

Trịnh Hiệu Tích không nghĩ gì nhiều, lại một lần nữa hét lớn: "Ma aaaaaa!!!"

Thiếu niên kia chỉnh sửa lại cổ áo, nhàn nhạt trả lời: "Ta là quỷ".

Trịnh Hiệu Tích trợn mắt, ngươi nói thà hơn không nói, nói cái sau còn đáng sợ hơn cái trước. Hắn cố gắng bình tĩnh, nhìn thấy phía ngoài giường, bên cạnh thiếu niên kia có chừa lại một khoảng trống liền lao đến muốn xuống giường chạy ra ngoài, nào ngờ được giữa đường bị một câu của thiếu niên kia làm cho cứng ngắt tứ chi.

Thiếu niên kia nhếch khóe miệng, đứng dậy nhìn Trịnh Hiệu Tích trước mặt, thờ ơ thốt ra một câu như thật như đùa.

"Ngươi đã làm như thế với ta, không định chịu trách nhiệm sao?".

---------------------------------------------------------------

Góc tác giả:

Tada, như đã hứa thì tôi đã quay lại và viết tiếp truyện rồi đây, rest lâu quá không biết còn ai nhớ không nữa. TvT

Hãy vote và cmt nếu các bạn cảm thấy truyện ổn nhaa.

By the way, có ai hóng chap mới hông??? ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net