[ 5 ] Molasses

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bill, anh đã làm cái quái gì đây?! - Dipper la lên khi tỉnh dậy với một đám thần lùn đang nhảy nhót quanh mình.

- Doo bee doo bee doo, chào buổi sáng thưa ngài - Một tên lùn xủn với bộ râu quai nón tỉa tót kĩ càng vẫy tay, rồi cả đám thần lùn cùng đồng thanh - Chào ngài Dipper.

- Khiếp vãi nồi! - Dipper sởn gai ốc, lần đầu tiên trong đời cậu thấy sinh vật này, và chúng làm cậu sợ hãi.

- Dù đó là câu nói bất lịch sự nhưng ding doong, tới giờ dùng bữa sáng rồi, ngài có cần chúng tôi phụ đánh răng không?

- Dẹp, dẹp hết đi! Cứ để ta tự lo là được, mấy người cứ tránh xa tôi ra - Dipper phẩy tay. Cậu trèo khỏi chiếc giường đôi mà thường thì Bill luôn là người rời nó muộn hơn. Hôm nay tên gở này biến mất từ sớm, để lại đám thần lùn dị hợm này chắc muốn làm cậu phát điên lên đây mà.

Ngồi vào bàn ăn đã được sắp thịnh soạn, cậu ngạc nhiên khi biết bao nhiêu món ngon vẫn còn khói nóng đang toả hương làm cái bụng cậu réo liên hồi. Sao lắm thế này? Hôm nay là ngày gì mà cậu không nhớ à? Nhón tay lấy một miếng bánh mì, đang phân vân nên ăn gì đã có một tên thần lùn giơ hộp bơ ra trước mắt cậu.

- Bơ chứ?

- Hay ngài muốn một chút mứt vào buổi sáng? - Một tên khác chìa lọ mứt dâu mời chào.

- Thế còn trứng ốp la, thịt xông khói, xúc xích, pho mát, ngài thích cái nào?

Dipper bực bội gằn giọng :

- Ta muốn món làm-ơn-cút-hết-đi-lũ-phiền-phức.

- Ủa món gì thế? - Một tên ra chiều suy tư nghĩ ngợi - Có ai biết không?

Đáp lại hắn ta là những cái lắc đầu nặng nề. Chúng nó không những nhây mà còn ngu nữa, so với sợ hãi thì đối mặt với lũ này khiến não ta bện xoắn và sinh ra một cảm giác mang tên ' bực bội ' mới là miêu tả xác đáng nhất. Cậu tức tối đập mạnh xuống bàn rồi bỏ ra ngoài đi dạo. Một bữa sáng thịnh soạn cũng sẽ khiến bạn chán ngấy khi phải nêm món bằng tiếng cãi cọ thay vì gia vị và thưởng thức sự cáu bẳn thay vì thức ăn.

Tản bộ quanh hồ, nơi có mấy ông già lọm khọm đang chờ cá cắn câu, thế này có phải bình yên hơn không, Dipper nghĩ. Cậu lượn lờ quanh những tay câu quan sát họ, nhưng thật là lùng khi phao câu đã chìm mà họ chẳng thèm giật dây. Cậu lay lay một ông chú ở gần và khi gương mặt ngẩng lên đối diện với cậu, Dipper mới hét lên hoảng sợ.

- Là xác chết sao?!

- Sai rồi nhóc, là thây ma - Tên kia lên tiếng đính chính.

- Ngày hôm nay bị sao vậy? Từ lúc mở mắt mọi chuyện đã thực quái gở - Dipper nhìn trân trối nhưng có vẻ ông thây ma kia không thèm quan tâm cậu nhiều mà tiếp tục thả câu. Dù đã chắc chắn không bị bám theo, thi thoảng Dipper vẫn ngoái lại phía sau. Từng bước chân cậu nhanh hơn và đồng thời run hơn. Run vì chưa ăn sáng và run vì cậu đang thực sự hoảng khi đối mặt với những điều dị thường ấy trong một khoảng thời gian quá ngắn. Mải để ý sau lưng, cậu đâm sầm vào một thứ gì đang phát sáng.

- Chào đằng ấy, tôi là Celestabellebethabelle Kì lân cầu vồng - Một con ngựa màu xanh với cái sừng trên đầu và bờm sặc sỡ màu sắc đang trò chuyện với Dipper.

- Chào, - Cậu cố gắng để giọng không lạc đi - cho hỏi, tôi đang ở đâu vậy?

- Dễ hiểu quá mà, cậu đang ở trong rừng!

- Nhưng chỗ nào của khu rừng cơ? - Dipper đang bối rối nhưng cũng hơi bực vì câu trả lời quá sức hiển nhiên của Kì lân kia.

- À, ra thế, cậu đang ở gần cái cây đằng kia - Nó giơ guốc trỏ vào một cây thông ngay sau cậu.

Dipper day trán. Hết thây ma, thần lùn rồi đến con ngựa điên, đã vậy còn không tìm được tên Bill đã bỏ mặc cậu trong mớ hỗn độn này, tìm được hắn, cậu nhất định sẽ hỏi tội đàng hoàng.

Dipper bỏ đi. Thấy vậy, Kì lân bám theo sau :

- Ê ê cậu trai, đi đâu thế?

- Đi xa khỏi kẻ đầu óc dấm dớ như cô đấy - Cậu hằn học thốt ra từng tiếng.

- Tránh xa khỏi tôi? Ý cậu là sao?

- Tức là tôi và cô mỗi người một hướng, hiểu không? Tôi đang phát điên lên từ sáng nay đây.

- Okay okay, cậu chỉ cần nói vậy tôi sẽ hiểu. Vậy là cậu đi về hướng đấy còn tôi đi hướng ngược lại, theo con đường mà anh chàng tóc vàng điển trai sáng nay đi qua - Cô quay ngược hướng Dipper đi.

- Khoan đã, cô nói anh ta tóc vàng? - Nghe tới đó thôi, Dipper đã xoay người đuổi theo .

- Ai tóc vàng cơ?

- Làm ơn đi, cô vừa nói đã thấy một anh tóc vàng đi theo lối này mà!

- Ồ, anh chàng tóc vàng điển trai hồi sáng ấy hả? Tôi chả biết ai như thế cả.

Dipper ức phát khóc nhưng không làm gì được, đành ngậm ngùi lặng lẽ đi theo hướng cô nói.

- Cậu đang kiếm anh ta à?

- Phải, anh ấy có thể giúp đỡ tôi lúc này, vì anh ấy là người tôi yêu - Dipper thổ lộ lòng mình với kẻ dở dở ương ương như một cách hết sức tự nhiên.

- Người cậu yêu? Cái ông down down ăn mặc như tổng thống với kẹo bơ lạc đầy túi đấy á?

- ...

- Này, trả lời tôi đi chứ anh bạn.

- Shhhhh...

- Có gì đằng đó thế? - Celestabellebethabelle ngước nhìn.

Là Bill đang sơn những viên pha lê trong suốt không màu và làm phép lên chúng. Anh rải chúng khắp bãi đất quanh mình.

- Trò mèo gì đây - Dipper nhíu mày còn Celestabellebethabelle thì trầm trồ : " Hoá ra tôi được tạo ra như thế. "

- Anh ta tạo ra cô ư?

- Chắc thế - Celestabellebethabelle nghiêng đầu, cô chạy lại quấn quít Bill một hồi - Cái gì lấp lánh thế?

- Ồ, là pha lê chỉnh kích thước, ta hết tên để đặt cho chúng rồi - Bill ngẩng nhìn con Kì lân mình tạo ra hồi sáng - Được sống vui chứ?

- Đương nhiên rồi, nhưng tại sao ông lại tạo ra tôi?

- Dành tặng người ta yêu, Celestabellebethabelle ạ, ta đã tước đi sự nghiệp của cậu ấy nhưng ham muốn tìm tòi khám phá của em vẫn thôi thúc không ngừng, vậy nên tôi sẽ tạo ra một thế giới diệu kì để em thoả thích với mong ước của mình.

Dipper chột dạ. Anh tạo ra tất cả vì cậu mà cậu nỡ lòng nào bực bội vì những nỗ lực ấy.

- Khuôn mặt em khi háo hức tò mò khiến ta thích thú. Em nói ta trẻ con nhưng em mới là đứa trẻ ta muốn dang tay bảo vệ.

- Anh nghĩ Dipper này trẻ con đến thế à - Cậu đỏ bừng mặt ngại ngùng bước ra khỏi bụi cây tiến đến sau lưng anh.

- Pine Tree, em tìm thấy tôi mất rồi, thật chẳng còn gì là bí ẩn nữa - Dù giọng nói có chút hối tiếc nhưng anh vẫn dang tay ôm cậu vào lòng - Em thích chứ?

- Ồ, em thích lắm, thích đến phát điên luôn!

- Ê, khoan đã, tôi tưởng cậu yêu ông tổng thống quần đùi? - Celestabellebethabelle lên tiếng phá vỡ không khí - Mà hai người là ai? Đây là đâu?

- Theo em thì anh nên cho con ngựa ấy một nơi ở riêng, chứ thế này riết ai cũng điên đầu vì nó - Dipper thở dài.

- Tôi nghĩ em nói đúng - Bill lầm bầm đọc một câu thần chú tạo nên một bức tường bao lấy Celestabellebethabelle rồi biến mất - Tất cả vì em, Pine Tree ạ.

- Nhưng anh không sợ những điều kì quặc này sẽ vươn ra thế giới và gây nên hiện tượng xấu ư? - Dipper hỏi nhỏ, vẫn dựa và lồng ngực Bill như để bù lại khoảng thời gian anh bỏ cậu đi từ sáng tới giờ.

- Gravity Falls là phạm vi tôi đã giới hạn, em đừng lo. Việc của em chỉ là hằng ngày nghiên cứu cho chán, chán hết tất cả để rồi chỉ còn hứng thú với một mình tôi thôi - Bill gục đầu xuống, hai tay ôm lấy Pine Tree của anh - Đây là thiên đường kì quặc của chúng ta.

- Cả đời chúng ta sẽ chung sống ở đây thôi à?

- Nếu em muốn - Bill nhún vai.

- Có lẽ đây là điều ngọt ngào nhất trong cuộc đời em - Cậu thủ thỉ - Cả khi tim ngừng đập, em cũng sẽ không rời khỏi nơi này.

___________________
Chuyên mục chap nhảm nhí lấp chỗ trống đã kết thúc, cảm ơn và kính mời quý khán giả đón xem chap nhảm nhí tiếp theo :"))
Btw cái tên Cê lê tha bê lê bê tha bê lê khó nhớ quá <(")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net