10. Anh ấy là liều thuốc của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Tà mở mắt ra thấy bản thân đang nằm sấp trên một gò đất xiên vẹo, bên trong tối om om, ở phía dưới dường như có ánh sáng le lói. Cậu lờ mờ nhớ bản thân sẽ không ngửi được mùi quá nồng nữa, nhưng mùi thối rữa với mùi máu tanh ở trong không khí cũng quá đậm đặc, bá đạo mà xộc thẳng vào mũi cậu, dần lấp đầy phổi cậu. Ngô Tà hơi hơi động, cảm giác mềm mại dưới thân khiến lòng cậu đột nhiên bất an.

Cậu nghĩ mình chắc sẽ mang theo một vài trang bị, mò mẫm một lúc, quả nhiên sờ được một cái đèn pin.

Lúc mở đèn pin tay cậu hơi run rẩy, ánh đèn vừa sáng, liền nhìn rõ được tình cảnh xung quanh, Ngô Tà cảm giác da đầu mình sắp nổ tung.

Tử thi, khắp nơi đều là tử thi, những thi thể nhiều vô kể bị đè chặt lại với nhau, cậu đang nằm trên những thi thể này. Thậm chí cậu còn nhận ra vài người quen trong đây.

Có thể do ánh sáng đèn pin dẫn đến sự chú ý của người khác, ở phía dưới truyền đến một tiếng gọi mơ hồ: "Thiên Chân! Mau xuống đây!"

Nghe có vẻ là tiếng Bàn Tử, Ngô Tà hít sâu hai cái, cậu rất muốn nhanh chóng nhảy xuống gặp Bàn Tử, nhưng một ý nghĩ khác lại gắt gao chiếm cứ lòng cậu, khiến cậu tin tưởng nếu bản thân cắm đầu nhảy xuống chắc chắn sẽ bị ngạt thở chết.

"Đợi chút." Ngô Tà đáp lại, "Tôi muốn nhìn thử xem, tôi phải nhớ ra bọn họ là ai..."

Bàn Tử không phát ra tiếng động nào nữa, Ngô Tà cũng không còn tâm trạng đi quản, cậu cắn lấy đèn pin, dùng toàn lực bò lên trên.

Đường hầm có chút nghiêng, nếu như trực tiếp bò trên vách đá trơn bóng thì thật sự rất khó khăn, nhưng mà hiện giờ những thi thể này lại chất chồng thành từng bậc thang ghê người, giúp Ngô Tà chầm chậm bò lên, hoàn toàn không gặp nguy hiểm nào, cậu có thể nhìn thấy toàn bộ những gương mặt có quen có lạ, những thi thể huyết nhục mơ hồ, Ngô Tà cả người dính đầy máu căn bản không thể phân rõ là máu của ai nữa, tay chân cũng dính dính dấp dấp.

Ngô Tà trầm mặc nhìn những thi thể này, có người từng là đàn em của cậu, có người lại là đàn em của Tiểu Hoa, có người chỉ đơn giản giữa đường đồng hành mà thôi, có lúc họ chết trước mắt cậu, có người đến lúc này cậu mới bàng hoàng nhận ra đã không còn trên đời. Trong số bọn họ, người thì đã từng có truyền thuyết và câu chyện về bản thân, người lại chỉ là thanh niên chưa trải sự đời, nhưng tất cả bọn họ đều biết một người tên Ngô Tà, đều do bị cuốn vào mê lộ của Ngô Tà mà chết.

Ngô Tà cảm thấy việc hít thở dần trở nên khó khăn, càng bò lên cao cậu càng cảm thấy những thi thể này quen thuộc hơn, quan hệ cũng thân thiết hơn, cậu bắt đầu hoảng sợ, kháng cự tiếp tục bò lên xem.

Nhưng nếu ngay cả cậu cũng không nhớ những người này là ai, bọn họ sẽ im hơi lặng tiếng mà chôn ở nơi này, vĩnh viễn không người biết đến, vì vậy, ít nhất, cậu phải nhận ra từng người một, đây là cậu nợ bọn họ. Ở sâu trong nội tâm Ngô Tà có giọng nói như vậy.

Ngô Tà cả người phát run, cậu trầm mặc chiếu đèn pin qua gương mặt bên tay mình, nhận ra là một người đã từng đi theo cậu 3 năm, những lúc rảnh rỗi rất thích mua đĩa CD lậu với truyện tranh về xem, lúc chết mới có 24 tuổi. Ngô Tà nhớ kĩ khuôn mặt cậu ta, nhắm mắt lại, cưỡng ép thân thể tiếp tục bò lên.

Lúc này, đường hầm bỗng nhiên chấn động, những thi thể chồng lên nhau cũng rung lắc, Ngô Tà bị hất sang một bên, không cách nào khống chế chỉ có thể thuận theo trượt xuống phía dưới. Cậu muốn tóm lấy thi thể nào đó để ngăn mình ngừng rơi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện toàn bộ bọn họ đã quay mặt qua, dùng khuôn mặt xám ngắt xanh đen, sưng phù máu tươi đầm đìa nhìn cậu chằm chằm.

Tay Ngô Tà lập tức vô lực, cậu giống như đang bị tất cả những thi thể này đẩy xuống vậy.

Lúc ngã xuống cũng không đau đớn như trong tưởng tượng, Ngô Tà ngã lên một thứ gì đó mềm mềm, cậu quay người lại, dùng đèn pin chiếu xem là gì.

Giây phút đó, cậu xém chút nữa ném đèn pin đi – Vương Bàn Tử đang nằm dưới đất, mặt không huyết sắc, từ trong miệng hắn không ngừng trào ra những con rắn nhỏ màu đỏ tươi.

"Bàn Tử!" Ngô Tà ấn vào bụng hắn, cậu nhớ ra rồi, chỉ cần để Bàn Tử nôn hết trứng rắn trong bụng ra, anh ấy sẽ tỉnh lại!

Sau đó bụng Bàn Tử vốn là mười tám tầng mỡ bỗng nhiên xẹp xuống như giấy dán tường, Ngô Tà vừa ấn vào liền vỡ ra, tay của cậu đâm vào khoang bụng của Bàn Tử, vô số con rắn nhỏ uốn lượn, vảy rắn lạnh băng trườn qua tay cậu.

Ngô Tà hơi sững lại, cậu ngây ngốc nhìn khuôn mặt không còn sự sống của Bàn Tử, tay ấn vào khoang bụng vốn đã trở thành ổ rắn, thầm nghĩ, Bàn Tử vừa nãy gọi cậu mau xuống, nếu như cậu nghe theo thì có lẽ bây giờ Bàn Tử vẫn còn sống. Vào lúc cậu đang ăn năn hối hận, những thi thể trong đường hầm bỗng nhiên nhào xuống đè lên cậu, đẩy cậu vào bên trong hắc ám.

Ngay sau đó, Ngô Tà nhận ra bản thân đã rời đi đường hầm lúc nãy, cậu đang dùng tứ chi bò lên đỉnh của những thi thể kia, giống như một con dã thú chân chính, rồi cúi đầu ngoạm lấy một khối thịt, nhai từng miếng từng miếng một, máu cùng thịt vụn văng tung tóe ra bốn phía.

Ngô Tà cúi đầu nhìn kĩ xem thứ đang bị cậu điên cuồng cắn nuốt là gì.

Đó là một khối nửa thi thể, bị chặt ra làm đôi, phần lưng bị Ngô Tà gặm rớt, lộ ra xương trắng cùng máu thịt ở lồng ngực, do người bị cắt đôi nên nội tạng đã sớm rơi ra đầy đất.

Nhưng phía sau gáy cùng với hai bên vai săn chắc của người nọ lại quen thuộc đến phát sợ. Ngô Tà nuốt xuống miếng thịt trong miệng, dùng chi trước lật khối thi thể lại.

Khuôn mặt đó, là của Phan Tử.

Ngô Tà mãnh liệt bật người ra khỏi giường, lúc sắp chạm đất, liền được dây thừng kéo lại tránh cho ngã sấp, cả người cậu căng chặt, tay chân rối loạn nhanh chóng cởi sợi dây trên tay, trực tiếp vọt thẳng vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh là nơi Ngô Tà sửa đầu tiên kể từ lúc vào thôn Vũ ở, thùng rác chỗ rửa tay của bọn họ là toàn thôn duy nhất một cái. Ngô Tà vọt tiến vào, trực tiếp cầm thùng rác lên nôn.

Bữa tối cậu không ăn nhiều lắm, nôn một lúc đã không thể nôn ra thứ gì khác, chỉ có thể không ngừng khạc ra dịch chua, vậy mà cảm giác ghê tởm ở trong lòng vẫn chậm chạp không tan đi, ruột gan mật như đều muốn chen lấn cùng nhau đi ra, Ngô Tà nôn đến mức nước mắt sinh lý cũng chảy xuống, thậm chí còn không dừng được.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang người Ngô Tà, nhưng mà nhiệt độ của người đó quả thực có hạn, chút ấm áp này ở trong cơ thể cứng ngắc lạnh băng của cậu cũng chỉ như đá chìm đáy biển, trong phút chốc đã biến mất không dấu vết.

Ngô Tà cảm nhận được Trương Khởi Linh ngồi xuống bên cạnh mình, từng chút từng chút một xoa lưng cậu.

Đại khái nôn được khoảng 3-4 phút, Ngô Tà cuối cùng cũng hòa hoãn lại, cậu chặt chẽ bám lấy cạnh thùng rác, tê liệt ngồi trên sàn nhà, không hề có ý định ngẩng đầu lên.

Cậu nghe thấy Trương Khởi Linh dời đi, mở vòi nước, sau đó lại tiến đến gần, dùng một loại động tác mềm nhẹ nhưng không dễ tránh thoát nâng mặt cậu lên, đắp một cái khăn ẩm lên mặt cậu.

"Nằm mơ thấy gì vậy?" Trương Khởi Linh nhẹ giọng hỏi.

Ngô Tà không trả lời ngay, tự mình cầm khăn lau mặt, nước mắt vẫn đang không chịu khống chế chảy ra, cậu dùng khăn che mắt lại, trong lòng tự nhủ đây chỉ là sinh lý phản xạ mà thôi.

Trương Khởi Linh cũng không thúc giục, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa lưng trấn an Ngô Tà, giống hệt như lúc vuốt lông Tiểu Mãn Ca, nghĩ vậy khiến Ngô Tà có chút buồn cười.

"Ừ, tôi nằm mơ thấy mình ở trên một gò thi thể lại còn đang ăn xác chết," lúc Ngô Tà mở miệng nói, tâm tình cũng dần ổn định, "Bây giờ nghĩ lại, đó khẳng định không phải tôi."

Ngô Tà không nói thi thể bị mình ăn là của Phan Tử, Phan Tử so với Tam thúc còn giống chú ruột của cậu hơn, là người đã vô cùng chăm sóc cậu đến tận khi lâm vào bước đường cùng vẫn cứu cậu một mạng, Ngô Tà không muốn nói ra, nếu nói ra thật giống như cậu đã làm việc không bằng súc sinh kia vậy.

Ngô Tà càng không muốn nói tất cả những người cậu mơ thấy, toàn bộ đều do cậu mà chết, bởi vì bọn họ đi theo cậu, kết quả lại nửa đường bỏ mạng.

Những người làm nghề này, vốn sẽ không thể có kết cục tốt đẹp, vậy mà cậu lại đạt được rồi. Nhiều người chết như vậy, lại không hề có cậu.

Ngô Tà vẫn lấy khăn lông che mắt lại, qua một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Ca, không có việc gì."

Thời gian còn lại đêm đó, Ngô Tà ngủ rất say, Trương Khởi Linh không nói tiếng nào chen lên giường cậu, nhìn cậu chìm vào giấc ngủ. Mặc dù cũng khá ngại ngùng, nhưng mà như này khiến Ngô Tà vô cùng an tâm, cậu có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người Trương Khởi Linh, không biết vì sao, Ngô Tà tin tưởng dù bản thân có chìm trong ác mộng một lần nữa, cũng sẽ có người kéo cậu ra khỏi, cuối cùng cả người cậu như được bao quanh bởi mùi hương đó vậy, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Ngô Tà sáng sớm đã đi sang sân nhỏ ở nhà bên kia, cậu trèo lên nóc nhà, ngồi ở giữa giàn dưa muối phơi khô, gọi điện cho Hắc Nhãn Kính.

"Lại mơ thấy thứ kỳ quái?" Hắc Nhãn Kính đã sớm chuẩn bị, vừa tiếp điện thoại liền lười biếng hỏi, "Lần này có mộng du không?"

"Hai ngày liền đều bị, lang băm." Ngô Tà nhéo nhéo mũi.

"Vẫn biến thành rắn với dã thú à? Tôi nghĩ những việc này không quá liên quan đến độc tố của rắn đâu, đã lâu như vậy rồi tàn dư của độc tố hẳn đã phai bớt, cậu là gặp vấn đề về tâm lý, độc tố thì có thể xử lý, nhưng nếu như cậu không thể quên được những hình ảnh mình nhìn thấy, nó sẽ ảnh hưởng đến cậu." Hắc Nhãn Kính nói.

"Lần này có chút không giống," Ngô Tà ngừng một chút, "Tối qua lúc nằm mơ, không phải ngay từ đầu đã biến thành dã thú."

Ngô Tà đơn giản miêu tả lại giấc mộng của mình: "Tôi nhớ được tình cảnh trong mơ bản thân đã từng trải qua, lần đầu tiên tôi đi vào Suối Hét cũng phải trèo qua thi thể của đội ngũ Tiểu Hoa mang theo."

Hắc Nhãn Kính cười một tiếng: " Vậy thì khó giải quyết rồi."

"Anh định làm thế nào?" Ngô Tà bắt được lời nói bóng gió của hắn.

"Là thế này," Hắc Nhãn Kính ở đầu dây bên kia như vừa nhai chóp chép vừa thờ ơ nói, "Lúc đầu tôi nghĩ, những cảnh kỳ quái trong mơ là do cậu hít độc rắn nên đã từ góc nhìn của nó xem lại những cảnh mà nó trải qua, cộng thêm sự thù hận và phẫn nộ vốn không phải của cậu, nói tóm lại là mộng cảnh đang ảnh hưởng đến cậu, vì vậy tôi định dùng phương pháp thôi miên, lấy những ảo ảnh kia ra, làm giảm đi ảnh hưởng của nó. Những việc này đều có thể làm được, bởi vì ảo mộng cùng cuộc sống hiện thực luôn có sự khác biệt rõ rệt."

"Nhưng hiện tại, những việc đã từng trải qua đã trở thành nguyên liệu tạo nên giấc mơ của cậu, chứng minh cậu đang sợ hãi. Vào lúc cậu trải qua những sự kiện đó, cậu không hề để ý tới điều gì khác, đè ép những cảm xúc dư thừa, ấp ủ cho đến ngày nay, cậu bắt đầu nghĩ lại mà lo lắng. Sự e sợ của cậu đã tích thành một khối lớn, tôi cũng không thể nào thôi miên để khiến cậu nghĩ rằng những việc mình từng trải qua là giả đúng không, như vậy sẽ khiến cậu bị lẫn lộn."

"Vậy anh hết cách rồi?" Ngô Tà hỏi lại.

"Tạm thời là thế, thật ra tôi có ý này." Hắc Nhãn Kính chậm rì rì trả lời.

"Có gì nói thẳng!"

"Tôi nghĩ, có lẽ chỉ mình cậu mới biết cách trị tâm bệnh của cậu thôi. Lá gan cậu không lớn, tâm tư lại tinh tế, còn đặc biệt thích gây sự, nghĩ thế nào cũng thấy đáng nhẽ phải bị hù chết từ lúc mới bắt đầu rồi mới đúng, kết quả thế mà sống đến tận bây giờ, ít ra cậu cũng phải có phương pháp bí mật để điều chỉnh lại tâm trạng chứ? Có thể ngay cả cậu cũng không chú ý đến thì sao, ví dụ như lần đi Suối Hét, cậu thử nghĩ xem có việc gì mình không làm không ?"

"Không có." Ngô Tà cứng nhắc nói.

"Việc gì cũng được, có thể tính cả loại việc trước hoặc sau khi xuống đất tự mình "tuốt tuốt"."

"Thật sự không có!" Ngô Tà đầu cũng phình to, "Bắt buộc phải kể ra thì từ lần đó cơ thể tôi vô cùng không khỏe, hết rồi."

"Hết rồi?" Hắc Nhãn Kính đột nhiên khoa trương mà thở dài, "Tôi khổ khổ cực cực dạy cậu bao nhiêu thứ như vậy, cậu chưa lúc nào hiếu thuận sư phụ cũng thôi đi, lúc đó vi sư còn không rõ sống chết, vậy mà cậu không có một chút cảm xúc đặc biệt nào luôn?"

"Các anh con mẹ nó không phải rất vui vẻ đi chịu chết à?" nhắc đến chuyện này Ngô Tà lại tức giận, " Không phải sống đủ lâu rồi? Người già trăm tuổi cơ mà? Tính cả những ký ức trong mộng cảnh thì linh hồn lão tử cũng già hơn bốn bạn nhỏ nhà anh cộng lại rồi nhé cảm ơn!"

Hắc Nhãn Kính ở đầu dây bên kia cười không ngớt: "Tôi nói đến tôi thôi, sao cậu phải lôi câm điếc vào bằng được vậy? Ô tôi biết rồi, do lần đó không có Trương câm điếc."

"Anh con mẹ nó từ bao giờ nói nhảm nhiều thế!" Ngô Tà mắng một câu, đối với kết luận của Hắc Nhãn Kính, cậu không quá đồng ý, không thể phủ nhận, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, sự hiện diện của Muộn Du Bình có thể khiến cậu cảm thấy độ an toàn đạt đến cao nhất, nhưng lần đi Suối Hét cũng không phải lần duy nhất cậu hành động mà không có hắn ở bên. Chủ đề này khiến cậu nhớ ra chuyện khác, ví dụ như đêm hôm trước lúc cậu đang trầm mê trong ác mộng bị biến thành quái vật, do nếm được máu của Trương Khởi Linh mà tỉnh lại sớm hơn, cũng từ lúc ấy cậu bắt đầu ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người Muộn Du Bình.

Ngô Tà hơi do dự, cuối cùng vẫn nói những chuyện này cho Hắc Nhãn Kính, máu của Muộn Du Bình vô cùng đặc biệt, cho dù có tác dụng kỳ quái nào cậu cũng không quá ngạc nhiên, khiến cậu cảm thấy lo lắng là mùi hương trên người hắn khiến cậu có vài liên tưởng không tốt lắm, nhưng mà mùi đó lại rất đặc biệt, không giống những mùi đáng sợ đã từng ngửi qua, nếu không cậu thật sự sẽ không giữ nổi bình tĩnh.

Hắc Nhãn Kính nghe xong, ngược lại trầm mặc một chút, lúc mở miệng giọng cũng rất kỳ quái: " Đồ đệ, cậu có biết, vì sao hoa lại đỏ như vậy không?" :))))

"Bởi vì anh thiếu đánh?" Ngô Tà cảm giác bị hắn làm cho tức đến bật cười.

"Tôi đang nghiêm túc," Hắc Nhãn Kính đáp, " Những bông hoa sẽ dùng màu sắc tươi đẹp hoặc phát ra mùi hương để thu hút côn trùng đến thụ phấn, có những màu sắc trong mắt con người không phải quá nổi bật, nhưng lại rất phù hợp với côn trùng, một ánh mắt liền có thể nhận ra, thần kinh thị giác của bọn chúng luôn tóm gọn được màu sắc ấy. Thật ra loài người cũng giống vậy, có những lúc cậu sẽ vô cùng muốn ăn thứ gì đó, thường là cơ thể cậu bị thiếu mất đi nó, nên đại não mới phát ra tín hiệu cầu cứu."

"Thế thì sao?" Ngô Tà nghe xong mà như lạc vào trong sương mù.

"Những ngày gần đây cậu thường gặp ác mộng, thậm chí bị mộng du, lần đầu tiên còn suýt chút nữa từ cửa sổ phòng ngủ bò ra, những việc này đã uy hiếp đến sự an toàn của sinh mệnh, vì vậy tiềm thức của cậu bắt đầu tìm kiếm cách cứu chữa, lúc não bộ phát hiện ra thứ có thể cứu được cậu, cũng giống như thần kinh thị giác của côn trùng tóm gọn được màu sắc của bông hoa, thần kinh của cậu sẽ nghĩ cách để cậu chú ý cũng như bị thứ đó hấp dẫn." Hắc Nhãn Kính nói tiếp, "Cậu đã từng trải qua giải phẫu, chức năng của cơ quan jacobson sẽ phát triển hơn so với người bình thường, nhưng từ trước đến nay cậu chưa bao giờ ngửi được mùi pheromone của người khác, một mặt là để cho cơ quan jacobson của cậu phù hợp với loài rắn hơn, mặt khác là vì để tránh cho não bộ phải tiếp nhận lượng tin tức quá mức chịu đựng, nên nó đã tự động loại bỏ những pheromone khác, mặc dù vốn có thể tiếp nhận được."

Ngô Tà nghe đến mức trợn mắt há mồm: "Ý anh là...."

"Đúng, hiện tại cậu đột nhiên hấp thu pheromone của câm điếc bởi vì não bộ cảm thấy câm điếc người này có thể cứu cậu, nói cách khác, sâu trong tiềm thức cậu nhận định Trương câm điếc chính là liều thuốc của mình."

Hắc Nhãn Kính giọng điệu nhẹ nhàng nói nốt: "Thế thì việc này dễ giải quyết rồi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đi ôm đùi Trương Khởi Linh là xong."

Ngô Tà cảm thấy đây chắc chắn là lời nói nhăng nói cuội top one trong năm nay của Hắc Nhãn Kính.

Hắc Nhãn Kính khí định thần nhàn nói tiếp, " Nhờ máu của Trương Khởi Linh mà cậu sớm thanh tỉnh, lúc anh ta ngủ bên cạnh thì cậu lại không gặp ác mộng, đây đều là sự thật."

Ngô Tà hít sâu một hơi, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng sân nhỏ nhà mình, thật ra cũng không thấy được gì, nhưng cậu cảm thấy lúc này Muộn Du Bình chắc hẳn đang mặt không cảm xúc nghiên cứu làm cách nào khiến cho bát thuốc kia càng ghê người hơn. Ngô Tà đột nhiên rất muốn hút thuốc, tuy trong tay cậu một điếu thuốc cũng không có, nhưng cậu vẫn theo thói quen mò tay vào túi áo, kết quả chỉ sờ được một hộp kẹo cai thuốc lá.

"Người mù, anh lại giúp tôi nghĩ xem," Ngô Tà nói, "Còn có cách nào khác không."

Hắc Nhãn Kính bật cười: "Việc gì phải cầu xa cầu gần nữa? Dựa vào giao tình giữa cậu với câm điếc...."

"Không được," Ngô Tà cắt lời, "Vấn đề của bản thân tôi sao phải làm cho phức tạp như vậy, đến Muộn Du Bình cũng bị kéo vào? Chẳng nhẽ chỉ vì bệnh mộng du gặp ác mộng cỏn con này mà còn phải đi uống máu anh ấy? Mẹ nó, vậy tôi còn tính là người không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net