11. Vì người mà đến, vì người mà đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chúc mừng sinh nhật Ngô Tà 🥳- 5/3/2021)

Trong wechat của Ngô Tà có một nhóm nhỏ cực kỳ náo nhiệt, bên trong đều là hồ bằng cẩu hữu – ngoại trừ một nick luôn tàu ngầm ra. Không biết vì sao Vương Bàn Tử lúc lập nhóm cũng thêm Lưu Tang vào, Ngô Tà vẫn luôn hoài nghi Bàn Tử thu hắn tiền phí hội viên theo tháng, nhưng mà đáng tiếc Muộn Du Bình lại là nick tàu ngầm không bao giờ nói chuyện kia, vì vậy cho dù Lưu Tang có đóng bao nhiêu phí đi chăng nữa cũng chỉ có thể ở trong một khung chat với thần tượng nhà hắn, nghĩ kĩ còn thấy khá hả hê.

Trong nhóm ngoại trừ Lưu Tang luôn trên bờ vực bị Ngô Tà chặn, còn có một phần tử không ổn định là Lê Thốc, thời kỳ trung nhị của đứa trẻ này đặc biệt dài, dạo gần đây không biết có phải do ngứa thịt không mà luôn thích cùng Ngô Tà đấu võ mồm.

Vì vậy Ngô Tà đành thở dài thườn thượt thêm Bạch Hạo Thiên vào trong nhóm, tựa như cảm khái lại tựa như đang nói với Lê Thốc: " Cuối cùng cũng có một chiếc áo bông nhỏ* tri kỷ của riêng mình rồi."

*Áo bông nhỏ: thường để ẩn dụ quan hệ giữa con gái với bố mẹ, luôn mang đến sự ấm áp, quan tâm...

Lúc trước vì gom tiền để đi Suối Hét cứu Muộn Du Bình bọn họ, Ngô Tà từng lừa Bạch Hạo Thiên cùng hắn đi lấy hàng, còn đáp ứng sẽ dạy Bạch Hạo Thiên cách kinh doanh Hạo Sơn Cư, bây giờ không có việc gì làm, coi như là hắn nói được làm được đi, vì vậy thường xuyên chỉ điểm, cũng thật lòng dạy cho Bạch Hạo Thiên vài thứ, so sánh với Lê Thốc vẫn luôn bị hố, đãi ngộ cũng không phải chỉ kém một hai bậc. Đúng như dự đoán, sau khi trong nhóm nhiều thêm "áo bông nhỏ tri kỷ", Lê Thốc liền "phát nổ" (tức giận) rồi.

Cách Lê Thốc tức giận cũng khá trung nhị, cậu biểu hiện mình không thèm để ý việc Ngô Tà thiên vị, không những vẫn đấu võ mồm, còn cố ý khoe khoang chiến tích ngày ngày live stream cách mình quản lý các cửa tiệm dưới trướng như thế nào – bởi vì tài sản của Ngô Tà đã bị chuyển dời cho chủ nợ, hiện nay Lê Thốc xem như đang làm công cho Giải Vũ Thần, quản lý một bàn khẩu nhỏ, nhưng không ít người vẫn coi cậu là người bên phía Ngô Tà.

Biểu hiện của Lê thốc một đám lõi đời trong nhóm đều nhìn ra, thường trộm cười nhạo cậu, Tú Tú cũng nói Lê Thốc " Dễ thương chết đi được", đến Tô Vạn còn không nỡ nhìn thẳng, đáng tiếc Lê Thốc vẫn cứ tự tung tự tác, không hề biết mất mặt là gì.

Ngày đó, lúc nhóm ba người già dưỡng lão ở thôn Vũ tiến hành ngâm chân dưỡng sinh, Lê Thốc lại ở trong nhóm chat oang oang báo cáo công việc, Ngô Tà ngược lại cũng đang rảnh, bèn ngồi trên ghế lướt điện thoại xem Lê Thốc nói những gì, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, liền nhíu mày lại.

"Quách Nhân Quý, người kia là ai giới thiệu?" Ngô Tà cắt đứt "báo cáo tổng kết" của Lê Thốc.

Lê Thốc giống như chỉ chờ hắn hỏi vấn đề này, nhanh chóng trả lời: "Anh ta bị mất một tay, giày dạn kinh nghiệm làm việc, do tôi đào chân tường nhà người khác ra."

Ngô Tà chậm rì rì gõ chữ hỏi cậu: "Vậy cậu điều tra kỹ chưa?"

Lê Thốc vênh váo tự đắc trả lời: "Đương nhiên tra hết rồi, tôi biết anh ta xem anh cực kỳ không thuận mắt, tôi không sợ, tôi là tôi anh là anh, anh ta hận anh cũng sẽ không ảnh hưởng việc tôi thuê anh ta."

Bàn Tử ngồi bên cạnh bật cười nói: "Đứa nhóc này muốn tạo phản a Thiên Chân, cậu phải coi chừng rồi."

"Tạo phản cái gì?" Ngô Tà không thèm để ý, "Tên này định ngàn dặm chạy lại đây cướp dưa muối của tôi chắc?"

Ngô Tà lại tiếp tục gõ tin nhắn: "Hận tôi cũng không sao, cậu có thể quản là được, đừng để người ta tưởng cậu là con riêng của tôi rồi lặng lẽ đâm chết cậu lúc nào cậu cũng không biết."

Lê Thốc lập tức lại phát nổ: "Ai là con riêng của anh, anh nào có vinh dự đó hả !!!"

"Người anh không quản được, tôi quản cho anh xem!!!"

"Trẻ con thời buổi này tính khí quá kém," Ngô Tà ngẩng đầu nói với Bàn Tử, "Mà nói cái gì tôi không quản được, tôi là không có thời gian đi xử lý anh ta, anh ta cũng chỉ quờ quạng náo bậy hai lần, căn bản không làm ra được gì."

"Người này Bàn Gia tôi thật sự không biết, thế sao lại đắc tội cậu?"

Ngô Tà nhún nhún vai, liếc mắt thấy Muộn Du Bình cũng đang quay qua như thể chờ mình kể lại hận thù gút mắc. Nhưng mà sự việc thật không có gì để kể, mấy năm gần đây, loại oán hận nho nhỏ nhiều vô số kể này không hề đáng nhắc đến, hơn nữa nếu xem xét kĩ lần đó căn bản khó nói ai đúng ai sai, chỉ là Quách Nhân Quý không biết hận ai nên đành hận cậu mà thôi, nói ra cũng không có ý nghĩa, liền đáp: " Tôi không nhớ rõ lắm, nếu anh ta còn ghi hận, vậy để cho Lê Thốc dày vò đi."

Ngô Tà tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, ở trong nhóm đã theo lệ thường nhắn hơn mười tin trêu chọc Lê Thốc, lúc này chủ đề cũng dần nhạt xuống, nói đông nói tây cái gì cũng có, trong đó bạn học Hoắc Tú Tú lại riêng một góc trời, không để ý mấy lời khoác lác kia, gửi một bức ảnh đậm chất nghệ thuật vào trong nhóm, còn tag Ngô Tà.

Tú Tú: Anh Ngô Tà, đây là anh chụp à? Thật sự rất đẹp.

Bức ảnh chụp một ngọn núi tuyết trắng, giữa nền trời xanh trong vắt, đỉnh núi uy nghiêm sừng sững được ánh mặt trời trải lên một tầng vàng kim ấm áp.

Đây là một bức ảnh cũ được Ngô Tà chụp hồi trước, thời gian đó có nhà biên tập tạp chí nhiếp ảnh gián tiếp tìm được "Thầy giáo Quan Căn", còn mời Ngô Tà đưa một vài bức ảnh cứu anh ta do sát giờ bị bỏ bom, Ngô Tà cũng có chút giao tình với nhà biên tập này vì vậy liền giúp luôn, còn viết một đoạn tùy bút cũng khá là văn nhã làm phụ đề.

Ngô Tà: Đúng a, Tú Tú vừa nhìn đã biết mắt thẩm mỹ không tồi, đến xoa xoa đầu.

Tú Tú: Không chỉ có ảnh đẹp đâu, anh Ngô Tà viết chuyên mục tình cảm cũng rất hay, trong tùy bút của anh "một vị trưởng bối" là ai thế ạ? Bình thường thì " Tôi có một người bạn/ người thân" đều là chỉ bản thân mình thôi, anh Ngô Tà nha ẩn dụ này của anh đặc biệt nhỉ.

Tú Tú lại gửi thêm một bức ảnh chụp phần tùy bút ở phía sau tạp chí, tựa đề là " Vì nàng mà đến vì nàng mà đi", đây là vài dòng cảm nghĩ của Ngô Tà khi nhìn ngắm bức ảnh nửa ngày liền liên tưởng đến cuộc tình của Tam thúc và Trần Văn Cẩm, sau đó múa bút thành chương viết xong.

Ngô Tà: Nói ra hù chết em, là viết về chú Ba nhà anh.

Tú Tú: Quả thật em không ngờ tới, Ngô gia Tam gia nhìn tục tằng như vậy thế mà lúc yêu đương cũng không bị ung thư thẳng nam* (chỉ người đàn ông gia trưởng cổ hủ).

Tú Tú: Cảm động chết đi được.

Ngô Tà bật cười, thật ra ngày trước cậu cũng không ngờ chú Ba còn có một mặt như vậy, có thể do thời trẻ tình yêu vẫn đơn thuần, cả đời người chỉ có đoạn tình này là không vì danh lợi hay mục đích nào khác, tiêu hao hết vào nó rồi, sau lại không thể dễ dàng động lòng nữa. Do vậy Ngô Tà liền viết nên câu chuyện trong trẻo như ngọn núi tuyết kia, trong đó không hề nhắc đến chị Câm, cũng không định suy đoán tình cảm chú Ba đối với chị Câm đến tột cùng là loại tình cảm nào, ở chung lâu ngày khó tránh khỏi sinh tình, nhưng phần tình cảm ấy lại được bao nhiêu, so với Trần Văn Cẩm nặng nhẹ ra sao, Ngô Tà cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn.

Tú Tú vừa cảm thán vừa viết ra một đoạn tùy bút: "Tình cảm của bọn họ tốt đẹp lại đơn thuần, người con gái ấy tựa như một làn gió, trên người cô gánh trách nhiệm nặng nề, túi áo khoác to nhỏ không giữ được cô, ngay cả tình yêu cũng không thể ngăn lại, chỉ có bầu trời bao la mới đủ rộng để cô phiêu du, vị trưởng bối mà tôi biết lúc đó vẫn còn trẻ, ông ấy luôn mải miết đuổi theo người con gái kia, dõi theo cô, vì cô mà đến vì cô mà đi. Sau lại, bọn họ vẫn lạc nhau nơi nhân gian, người trẻ tuổi dần dần già yếu, hóa thành một ngọn núi tuyết, mãi vọng theo làn gió mát, đợi chờ người mình yêu thổi lướt qua, bọn họ nhìn nhau, quấn quít, cuối cùng vẫn phải chia ly."

Tú Tú: Ngô tam gia đúng là người đàn ông tốt.

Ngô Tà lần đầu tiên thấy có người liên tưởng chú Ba với đàn ông tốt, thật sự không nhịn nổi cười mất một lúc, vừa cười vừa nghĩ có phải do mình chỉnh sửa câu chuyện tình yêu của chú quá mức lãng mạn rồi không. Mà xác thật cũng không phải mình cậu nghĩ vậy.

Giải Vũ Thần: Hử? Đây thật là Tam gia à? Là vị mà chúng ta đều quen á?

Hắc Hạt Tử: Đồ đệ ngốc, trong này có bao nhiêu phần do cậu não bổ ra hả? Tôi đã từng cùng chú Ba nhà cậu hát karaoke rồi, cực lực phản đối đoạn giống núi tuyết nhé.

Vương Bàn Tử: Việc trong lòng có nữ thần và việc đi hát karaoke làm chuyện "vui vẻ", là hai việc hoàn toàn không liên quan đến nhau, đều là đàn ông còn vờ vịt gì nữa, ở đây chỉ có Tú Tú là con gái nhưng ngàn lần đừng bị canh gà tâm hồn của Thiên Chân lừa nha, đàn ông có thể vì một đoạn tình cảm mà nhớ nhung cả đời, nhưng đàn ông tốt thủ thân như ngọc chỉ vì nữ thần không ở bên, không hề tồn tại.

Bạch Hạo Thiên: Cái này...

Vương Bàn Tử: Ôi chao, quên mất, xin lỗi xin lỗi, còn có em gái Hạo Thiên.

Bạch Hạo Thiên: Không phải, tôi chỉ muốn nói, nếu nhắc đến đàn ông tốt, vậy Tiểu tam gia có thể coi là một trong số đó.

Vương Bàn Tử: Aiyo, nói như vậy...

Hắc Hạt Tử: Nói như vậy...

Tú Tú: Nói như vậy...

Giải Vũ Thần: Nói như vậy...@Ngô Tà, đây là nói về cậu đúng không? Tôi biết ngay cậu lại não bổ ra mà.

Ngô Tà đơ ra, hắt nước từ chậu ngâm chân lên đùi Bàn Tử, hỏi: "Liên quan gì đến tôi ?"

Bàn Tử cười ha hả, nhìn nhìn Ngô Tà, lại quay ra nhìn Trương Khởi Linh đang ngẩn người ngắm trần nhà, thanh thanh giọng, dùng giọng điệu truyền cảm đọc to: "Chàng trai ấy tựa như một làn gió, trên người anh gánh trách nhiệm nặng nề, túi áo khoác to nhỏ không giữ được anh, ngay cả tình yêu cũng không thể ngăn lại, chỉ có bầu trời bao la mới đủ rộng để anh phiêu du. Còn cậu, luôn mải miết đuổi theo anh, dõi theo anh, vì người mà đến vì người mà đi. Tiểu Thiên Chân, cậu nói xem, có phải cậu thêm tình huống của mình vào câu chuyện không?"

"Tôi làm gì có tình huống nào? Mẹ nó tôi ngược lại cũng muốn có lắm đó, tôi còn không bằng chú Ba đâu! Hồi còn trẻ ít ra ông ấy đã từng yêu đương!" Ngô Tà mắng to, giơ chân đạp chậu nước của Bàn Tử.

Bàn Tử vừa liên tục "chậc chậc chậc" vừa lắc đầu, lại ý vi thâm trường liếc liếc Trương Khởi Linh.

Ngô Tà cũng thấy Trương Khởi Linh thu hồi ánh mặt từ trần nhà xuống, nghiêm túc quay ra nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy lúng túng đến cứng cả cổ, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn thẳng, lòng nói việc quái gì đây, đến cả Muộn Du Bình cũng có ngày thích bát quái?

Nhưng vấn đề là không có gì để bát quái hết a! Cậu cực kỳ trong sạch!

Tất cả mọi người đều biết Ngô Tà rất "trong sạch", vì vậy mọi người liền bắt đầu sôi nổi thảo luận xoay quanh việc Ngô Tà "trong sạch" như thế nào.

Bạch Hạo Thiên: Lúc trước tôi nghe nói rất nhiều đại lão đời sống cá nhân vô cùng loạn, nghề này mà, vốn chính là sống đến đâu biết đến đó, nhưng Tiểu tam gia không phải người như vậy, tôi nhìn là biết anh ấy không tầm thường.

Ngô Tà: Không phải, nhưng mà nếu đã biết rõ không có tương lai sao còn đi gieo họa cho người khác?

Hắc Hạt Tử: Tư duy của cậu không giống các đại lão, đừng nói nữa, để Tiểu Thiên Thiên tiếp tục.

Bạch Hạo Thiên: Đừng gọi tôi là Tiểu Thiên Thiên cảm ơn, Tiểu tam gia đây chính là một trong những mị lực của anh nha! Anh không phải loại người sẽ phiêu bạt qua các khóm hoa tìm vui, vì trong lòng anh có trách nghiệm.

Vương Bàn Tử: Bàn gia tôi thu hồi lại câu nói vừa nãy, trên thế gian này người đàn ông thủ thân như ngọc vì người kia không ở bên, chính là Tiểu Thiên Chân.

Giải Vũ Thần: Nhưng mà Ngô Tà vốn đã không giỏi giao tiếp với con gái rồi nhỉ? Lớn lên còn không bằng hồi nhỏ.

Tú Tú: Đúng đó, hồi bé anh Ngô Tà từng đồng ý cưới em nè.

Giải Vũ Thần: Ngại ngùng ghê, cậu ấy cũng từng nói với anh câu y vậy.

Ngô Tà: Cái gì cơ! Bịa đặt!

Hắc Hạt Tử: Ô, không nhìn ra nha đồ đệ, sao trưởng thành rồi cậu lại thẹn thùng thế hả?

Ngô Tà: Con mẹ nó ai thẹn thùng!

Bạch Hạo Thiên: Tiểu tam gia là lịch sự! Tiểu tam gia sẽ không trêu ghẹo gái lung tung!

Ngô Tà nhìn tin nhắn của Bạch Hạo Thiên, tự nhủ vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ tốt nhất.

Bạch Hạo Thiên: Tiểu tam gia chỉ khi nào cần tin tức từ chỗ tôi mới mời cơm rồi dụ dỗ tôi chút thôi....

Vương Bàn Tử: Là sắc dụ a cô bé ngốc.....

Giải Vũ Thần: Sắc dụ, chả ra gì.

Tú Tú: Anh Ngô Tà, không ngờ anh lại là người như vậy .

Lưu Tang: Biết ngay anh là loại người này.

Lê Thốc: Mẹ nó liên quan gì đến anh vậy lầu trên? Nhưng mà Ngô Tà vốn cũng không phải người tốt gì, anh ta còn từng sắc dụ Lương Loan.

Tô Vạn: Ăn dưa phải biết chọn lọc, việc lầu trên nói tôi hoàn toàn không biết.

Ngô Tà đột nhiên muốn hộc máu.

Ngô Tà: Có phải nhận định của mọi người về sắc dụ hơi thấp không? Tôi cùng lắm dựa mặt làm việc cũng chỉ lấy được xíu xiu lợi thế thôi. Nếu nhất định phải nói, vậy Tiểu Hoa chính là hồng nhan họa thủy hả?

Giải Vũ Thần: Đừng có chuyển trọng tâm, mọi người là đang quan tâm chyện chung thân đại sự của cậu. Bây giờ cậu cũng yên ổn rồi, định bao giờ mới bàn chuyện?

Ngô Tà: Bàn quái gì cơ?

Hắc Hạt Tử: Ý là, cậu với câm điếc đến bước nào rồi, thông báo cho mọi người chút, còn biết để phát lì xì đó.

Lưu Tang: Đùa gì vậy ? ? ? ? ? ?

Ngô Tà: Nói năng luyên thuyên, không có lì xì, cũng không đến bước nào cả.

Giải Vũ Thần: Nhìn cậu bị quỷ nghèo dọa kìa, cậu đừng sợ, các cậu định ngày đi tôi phát lì xì cho.

Ngô Tà: Lì xì bao nhiêu... Không phải, tôi với Tiểu Ca không có việc gì để định hết!

Lưu Tang: Đương nhiên là không có rồi !!!!!

Tú Tú: Anh Ngô Tà, nói chuyện với bọn em không cần giấu giấu diếm diếm.

Lê Thốc: Hê hê, thực không dám giấu, ngay cả Uông gia cũng thấy quan hệ của hai người không bình thường, anh có biết bọn họ để tư liệu của anh trong hồ sơ về Trương Khởi Linh không?

Bạch Hạo Thiên: Tiểu tam gia, lúc đi cứu Trương ca thần sắc khẩn trương lo lắng của anh tôi đều thấy hết rồi, tôi chúc phúc cho anh.

Vương Bàn Tử: Bàn gia tôi là nhìn rõ mọi chyện, nhưng mà Bàn gia tôi không nói thôi. Thiên Chân, Tiểu Ca đang nhìn cậu kìa, sao cậu không ngẩng đầu lên.

Lưu Tang: Mấy người đang nói linh tinh gì đấy !!!!!

Ngô Tà hít sâu một hơi, cậu đương nhiên không dám ngẩng đầu, mịa nó lúc này nhìn chằm chằm cậu làm gì?! Cậu có thể thề với lương tâm mình không hề có bất kỳ tình cảm quá phận nào với Muộn Du Bình, ước muốn mãnh liệt nhất của cậu - đào Trương Khởi Linh còn sống ra, sau đó đặt ở nơi non xanh nước biếc nuôi dưỡng cẩn thận - hiện tại cũng đã thành công, giờ cậu tâm tình mỹ mãn, lại có cảm giác như đã nhìn rõ bãi bể nương dâu của cuộc đời, thêm vào đó những tai họa ngầm trong cơ thể đều bùng phát ra, vì vậy cậu chỉ có thể coi trọng việc dưỡng sinh, từ tâm thái đến thói quen đều đang noi theo các cụ già, lúc này chẳng nhẽ còn muốn cậu trải nghiệm tình yêu hoàng hôn xế chiều chắc? Nhưng mịa nó Muộn Du Bình tên này cứ nhìn bên này là sao, lỡ như bây giờ ngẩng đầu lên mặt lại đỏ, vậy chẳng phải giống như trong lòng cậu có quỷ à?

Ngô Tà: Tôi cảm thấy tưởng tượng của mọi người còn phong phú hơn tôi nhiều lắm, càng đừng nói đối tượng não bổ lại là người cho dù có quăng tám sào cũng không liên quan tí gì đến chuyện yêu đương, tôi dạng này còn sức lực nào để nghĩ đến tình cảm nữa.

Ngô Tà: Có một vị triết gia họ Vương từng nói, tình yêu chính là khi cậu nhìn một người, người đó mong muốn thứ gì, cậu có nó, cậu liền đưa cho anh ấy, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, kể cả trong lòng họ có một cái hố cậu con mẹ nó cũng phải đi lấp kín. Tôi cảm thấy nhà triết gia này nói rất có lý.

Ngô Tà: Tôi bây giờ không cho được gì, cũng không cho được ai, tôi chỉ muốn trồng rau chăm hoa, mỗi ngày dạo bộ dắt chó đi dạo, trước khi ngủ có thể xác định mọi người vẫn đang sống tốt, vậy đủ mãn nguyện rồi. Cả đời tôi luôn là chuỗi ngày nhảy hố rồi lại bò từ hố lên, bây giờ có hố nào đập vào mặt tôi, tôi cũng không còn sức để lấp nữa đâu!

Ngô Tà: Yêu đương mệt mỏi lắm, lỡ như yêu không được, trạng thái như này của tôi có phải rất dễ chết không, không phải đang sống rất tốt sao! Kể cả bây giờ để Chí Linh tỷ tỷ trong thôn Vũ, tôi cũng không có sức để theo đuổi!

Ngô Tà: Đến đây thôi, giải tán giải tán.

Ngô Tà một hơi viết xong, không nói hai lời, trực tiếp đứng lên bước ra khỏi chậu ngâm chân đi luôn, cả quá trình không hề quay ra nhìn Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh trầm mặc lướt điện thoại, tuy hắn không bao giờ nói chuyện, nhưng hắn đúng là cũng ở trong đó.

Vương Bàn Tử hơi đơ ra, nhìn những tin nhắn Ngô Tà gửi, lại nhìn Trương Khởi Linh đang chăm chú xem lại những tin trong nhóm, cảm thấy bản thân làm "vị triết gia họ Vương" thì cũng nên nói gì đó.

"Tiểu Ca, Thiên Chân nói những lời kia, cậu không cần quá để tâm đâu." Bàn Tử sắp xếp lại câu chữ, " Cậu ấy á, không phải không có cảm giác gì với cậu, haiz, ý tôi là anh em ba chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, ngày xưa Tiểu Thiên Chân đối xử với cậu như nào tôi cũng thấy được, lúc cậu không ở cậu ấy lại như thế nào, Bàn gia tôi đều biết. Ngô Tà không phải là không cho được, mà là do lúc trước cậu ấy đưa ra quá nhiều, đưa quá nhanh, thậm chí còn đào rỗng cả bản thân mình, nên hiện tại trong lòng trống không rồi. Những năm này...quả thật không phải là những năm tháng người bình thường nên sống."

Bàn Tử nói xong liền thở dài, hắn cảm thấy bản thân cũng không dễ dàng gì, nhà người ta thì huynh đệ chè chén nói cười, còn mình thì đến giờ vẫn phải lo lắng cho tình cảm của hai bạn tốt. Hắn thật sự không rõ, Ngô Tà tiểu đồng chí vì sao lại mãi một bộ dáng khô héo thiếu tình yêu như vậy, hai người họ không phải ngủ chung một phòng rồi à? Là do Tiểu Ca ngủ người ta rồi nhưng lại không nói rõ, hay do Ngô Tà chỉ đi thận không đi tâm* ( chỉ muốn sex không muốn yêu đương :))) ) ?

"Tôi biết," trong lúc Bàn Tử đang lâm vào trăm mối tơ vò, Trương Khởi Linh đột nhiên hờ hững đáp lại, "Không sao cả, tôi cho cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net