12. Là tôi may mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Phật gia, phần của anh tôi chúng tôi không cần nữa." Quách Nhân Phú một tay vừa đỡ Quách Nhân Quý vì mất máu quá nhiều mà mặt mày trắng bệch, vừa khép nép nói, lại đồng thời liếc về phía ba lô của hắn, hắn có một cái nỏ tự chế giấu phía dưới đáy túi, "Tay trái của anh tôi gãy rồi, nhưng tay phải vẫn hoạt động được, cũng nâng được vật nặng, đi theo đội không vấn đề gì, chỉ cần hai anh em tôi có thể đi ra ngoài, về sau tiểu Phật gia ngài có điều gì phân phó, chúng tôi tuyệt đối tuân theo."

Nỗi lo lắng của Quách Nhân Phú không phải không có nguyên do, hắn vào nghề thời gian không dài, nhưng từng nghe qua không ít "luật thay thế" trong đây, ở nơi cực kỳ nguy hiểm, những hỏa kế* không quá quan trọng nếu bị thương nặng làm ảnh hưởng đến hành động của cả đội, tám phần sẽ bị kẹp lạt ma bỏ lại, có người có chút ý tứ sẽ để lại vài thứ cho người kia tự sinh tự diệt, dù sao cũng không thể nào quay trở lại, cứ theo quy định mà bồi thường sẽ không ai có ý kiến gì.
*Hoả kế: người làm công

Lần này quy mô của đấu này hai anh em nhà hắn từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, kể cả độ nguy hiểm so với những nơi đã từng đi cũng khác nhau một trời một vực, Quách Nhân Quý đen đủi, mới đi được nửa đường đã bị thương, còn mất một cánh tay, đau đớn với mất máu khiến hắn tạm thời mất đi năng lực hành động, như hiện tại chỉ là miễn cưỡng theo sát. Anh em họ vào nghề không lâu nhưng đã nổi danh khắp nơi, bởi vì phối hợp ăn ý xuống tay tàn độc, nhưng đối với người khác tàn độc như vậy, giữa hai anh em lại là tình cảm ruột thịt chân thành, Quách Nhân Phú không thể trơ mắt nhìn anh bị bỏ lại, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp đập nồi dìm thuyền.

Lần này gắp lạt ma là một người trẻ tuổi, được mọi người gọi "tiểu Phật gia", nghe nói là tiếp quản sản nghệp của chú Ba nhà hắn, mang theo người phần lớn là hỏa kế của Ngô gia. Ngô tiểu Phật gia nhìn thì cũng không dũng mãnh gì, có vẻ là người dễ khống chế, nếu tất cả đều là người làm nhà họ, chắc chắn không thể không quan tâm đến an nguy của ông chủ, vậy thì dễ làm rồi.

Ngô Tà đi về phía anh em Quách Nhân Quý Quách Nhân Phú, có vài hỏa kế ngẩng đầu lên quan sát tình hình phía này.

"Vết thương sao rồi?" Ngô Tà hờ hững hỏi, thuận tiện đưa một bình cung cấp năng lượng qua, "Anh mất rất nhiều máu, uống chút nước đi."

Quách Nhân Phú tiếp lấy bình nước, trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ. Quách Nhân Quý ngẩng lên cố hết sức đáp lại: "Cảm ơn tiểu Phật gia, tôi có thể đi, sẽ không kéo chân mọi người."

Ngô Tà gật gật đầu, nói: "Nơi tôi muốn đến không xa, nếu muốn kiếm đồ sẽ có người khác dẫn đường, nếu như các anh đã không cần nữa, vì an toàn tốt nhất không đi, tôi không có thói quen bỏ lại người bị thương, chỉ cần anh không muốn chết, tôi sẽ không tiễn anh đi chết."

"Cảm ơn Ngô gia! Ngài quả thật là Phật gia!"  Quách Nhân Phú trong lòng nắm chắc, nhưng mà nghĩ đến lần này anh trai bị phế một cánh tay, hai người còn phải tay không mà trở về, cuộc sống về sau không biết trước sẽ ra sao, trong mắt dần bao trùm một tầng sương mù.

Tên Ngô Tà này đúng là một Nhị thế tổ*, trông rất dễ nói chuyện, Quách Nhân Phú nghĩ, hay đợi một lúc tình hình thương thế của anh trai tốt hơn chút, hắn có thể lại cầu tình, đi theo đội mò đồ vật kia một chuyến.

Quách Nhân Phú tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên cảm nhận được Quách Nhân Quý đang kéo kéo góc áo hắn, ngẩng đầu lên thấy Ngô Tà vẫn chưa đi mà đứng ở chỗ cũ, như có điều gì suy nghĩ mà nhìn hắn.

"Tiểu Phật gia, có gì phân phó ạ?" Quách Nhân Phú tức khắc nặn ra một nụ cười, vào lúc này hắn không còn muốn cá chết lưới rách nữa, chỉ muốn tận lực làm gắp lạt ma hài lòng.

Tầm mắt của Ngô Tà quét quanh chỗ bên cạnh hai anh em một vòng, bình tĩnh nói: "Các anh là lần đầu tiên đi theo đội của tôi, không hiểu quy định cũng có thể hiểu, tôi nhắc nhở các anh một lần, thời gian của tôi rất quý giá, tốt nhất đừng để nó lãng phí ở những chuyện vô ích."

Quách Nhân Phú mở miệng, vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì mới tốt, Ngô Tà lại đột nhiên làm khó dễ, đá đổ chiếc ba lô ở dưới đất của hắn, dẫm chân lên chiếc nỏ tự chế trong đó.

Quách Nhân Phú theo phản xạ vươn tay ra cướp lại nỏ, tay đột nhiên bị đau nhói, lúc cúi xuống nhìn, một viên đạn đang xoay tròn dưới mặt đất, cách đó không xa tên hỏa kế tên Khảm Kiên đang nhìn hắn cười.

"Tôi chỉ nhắc một lần duy nhất." Ngô Tà liếc nhìn hắn, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước, nhưng lần này Quách Nhân Phú nghe được lãnh ý trong đó.

"Tiểu Phật gia, chúng tôi hiểu được, đó chỉ là thứ vô dụng, Nhân Phú sẽ không làm chuyện ngu ngốc." Quách Nhân Quý dùng một tay còn lại đè đầu Quách Nhân Phú xuống, thấp giọng nói.

"Vậy thì tốt," Ngô Tà gật đầu, " Nếu đã là đồ vật vô dụng, cũng không cần mang theo, quá nặng."

Ngô Tà nói xong, chân liền động, đá nỏ tên trượt thẳng xuống vách đá, rất lâu sau mới nghe thấy âm thanh nó chạm đất.

Ngô Tà đi lại về chỗ bản thân nghỉ ngơi, ngồi xuống uống chút nước, Khảm Kiên có chút phấn khích sáp qua: "Ông chủ, lúc nãy ngầu quá xá!"

Ngô Tà vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cậu đi nghỉ ngơi, bản thân cũng nhắm mắt dưỡng thần. Cảnh tượng lúc nãy làm hắn nhớ được một lần đi tìm kiếm manh mối biết được chuyện Muộn Du Bình ném dao của tên dẫn đường người Tạng lòng mang ác ý xuống núi tuyết, hắn biết bản thân đã vô thức nói ra câu Muộn Du bình nói lúc đó – trên con đường dài đằng đẵng này, hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân chỉ là một người, có lúc hắn thấy mình giống chú Ba hoặc Phan Tử, lúc khác lại thấy giống như Muộn Du Bình. Cách này đã giúp hắn đối diện những nan đề lúc trước đã từng phải đầu hàng, chỉ khi chấp niệm ở trong lòng giống như ngọn lửa thiêu đốt, hắn mới chắc chắn được bản thân đến tột cùng là ai.

Lần đổ đấu này bọn họ không phải đào động trên mặt đất rồi vào, mà là từ hố trời trong núi đi vào, phá nổ tường đá tìm được mộ, không ai biết vì sao Ngô Tà xác định được ở đây có mộ thất, cũng không có ai không biết điều mà đi hỏi. Bọn họ tiến vào trong mộ mới biết mộ đá không phải hoàn toàn do nhân tạo, mà là dựa vào những hang đá thiên nhiên có sẵn rồi xây nên, hang đá thông ra bốn phương tám hướng, lúc thì bị bịt kín lúc lại thông đến nơi khác, dường như không tuân theo một quy tắc nào cả. Nếu như không phải trên tường có lượng lớn các bức phù điêu, còn có cơ quan, bọn họ thật sự đã hoài nghi đây có phải một mộ thất hay không, hay chỉ là một sơn động rộng lớn mà thôi.

Trước mắt những "lối đi trong mộ" họ từng đi qua có một nửa có thể đi lại bình thường, nửa còn lại là những vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, bọn họ giống như đang đi bên mép vách núi vậy, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, ngoài việc cảnh giác những cơ quan trong mộ thất, còn phải đề phòng không cẩn thận ngã xuống vách núi. Cuối cùng vẫn là Ngô Tà tìm được vị trí đá rộng rãi bằng phẳng để cho cả đội dừng chân nghỉ một lúc.

Khảm Kiên lấy một hũ rượu ra đưa cho Ngô Tà, đây là loại rượu đặc chế, được ngâm với rất nhiều loại thuốc, mùi vị khó mà diễn tả, nhưng sau khi uống sẽ giúp cơ thể nhanh chóng phát nhiệt, máu kỳ lân trong cơ thể Ngô Tà lúc linh lúc không, loại rượu này là do hắn thử qua nhiều lần mới tạo nên được, có tác dụng kích thích công dụng của máu kỳ lân, chỉ là thời gian duy trì cũng không quá dài, khoảng ba mươi đến bốn mươi phút sau tác dụng của thuốc sẽ dần dần hết, máu kỳ lân cũng không còn linh nữa. Nhưng mà ba bốn mươi phút cũng đã là cực hạn rồi, rượu mạnh thêm dược liệu khiến cơ thể nóng lên, đồng thời phản ứng cũng sẽ bị chậm lại, ở trong đấu có thể nói là một điểm chí mạng, lúc Ngô Tà và Hắc Nhãn Kính nghiên cứu ra loại rượu này đều cho rằng công dụng của thuốc có thể nhanh chóng hết là rất cần thiết.

Ngô Tà mở hũ rượu ra uống hai ngụm, chất lỏng cay nóng như lửa chảy vào trong cổ họng. Khảm Kiên nhìn quanh bốn phía, lại nhích sát về phía Ngô Tà, bắt đầu đề cao cảnh giác.

Ngô Tà đánh giá thời gian không sai biệt lắm liền đứng lên, những hỏa kế còn lại cũng lục tục chuẩn bị xuất phát.

"Tiến về phía trước chính là nơi có đồ vật tôi muốn tìm" Ngô Tà nói, " Đi mò đồ sẽ có người khác dẫn đường, ai bị thương tự xem tình hình có nên tiếp tục đi xuống không, sống chết tự mình gánh. Khảm Kiên đi theo tôi. Tám tiếng sau gặp lại ở đây, đừng có mà tham lam, nếu gặp sự cố trước hết phải rút lui."

Những hỏa kế này đa phần là người Ngô gia, còn lại đều hợp tác quen rồi, ai cũng hiểu cách làm việc của Ngô Tà. Hỏa kế dẫn đường đáp lại một tiếng, chỉ về hướng đội ngũ và trang bị của mình.

Ngô Tà khởi động tay chân một chút, lấy dao găm ra cắt lên tay một miệng vết thương, rồi dùng vải xô ấn vào chỗ đó, xong xuôi đưa cho Khảm Kiên. Khảm Kiên thành thạo phân thành nhiều mảnh vải thấm máu nhỏ, lần lượt phân phát. Ngô Tà liếc hắn một cái, Khảm Kiên hiểu ý, đến lượt phát cho Quách Nhân Phú, vải liền hết.

"Anh Nhân Phú, ông chủ sẽ chiếu cố cho anh em nhà anh cực kỳ an toàn. Nên là vật này có hay không cũng chả sao." Khảm Kiên vừa cười hi hi nói, vừa buộc dây vải lên cổ tay.

Quách Nhân Phú biết đây là Ngô Tà đề phòng hắn, nhưng tình cảnh hiện tại của anh em họ thật sự không thích hợp để cò kè mặc cả, chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo. Dù vậy trong lòng hắn vẫn có chút coi thường, một sợi vải dính máu thì có tác dụng gì chứ, trừ tà? Ngô gia còn có kiểu sùng bái này ?

" Không được động vào phù điêu, đặc biệt là mấy cái san hô."

Hai bên đường trong mộ được khắc đủ loại phù điêu, nhìn thì có vẻ rất bình thường, có cảnh mộ chủ lúc còn sống đi săn bắn hưởng thụ, được vạn người vây quanh, cũng có đồ án mộ chủ thăng thiên được tiên nữ tiếp đón long trọng, nhưng ở trên bức họa thường được bao quanh bởi một đồ án san hô khắc nổi, che lấp rất nhiều thông tin quan trọng. Ngô Tà quan sát xong cũng không nói gì, chỉ lại dặn dò không được động vào những san hô đó.

Hỏa kế dẫn đường tiếp tục mò mẫm vào bên trong, chỉ còn lại Khảm Kiên và hai tên hỏa kế Ngô gia đi theo Ngô Tà, Quách Nhân Phú vội vàng đỡ Quách Nhân Quý đi theo.

Một lúc sau, vài người đã đi ra khỏi mộ đạo, trước mắt rộng rãi sáng sủa: bọn họ đi đến một không gian cực kì rộng lớn trong sơn động, dưới chân là mỏm đá bằng phẳng, phía trước chính là dốc núi đen kịt không thấy đáy.

Hỏa kế Ngô gia lập tức làm chuẩn bị, Quách Nhân Phú để Quách Nhân Quý dựa vào tường nghỉ ngơi, sau đó hắn cũng sấn tới giúp. Mấy người rất nhanh đã dựng được một cái ròng rọc, Ngô Tà móc dây thừng vào hai bên eo, không nói lời thừa, trực tiếp trượt xuống vách núi. Quách Nhân Phú không thể chen vào sự trầm mặc này, chỉ có thể lặng im ngồi một bên đợi.

Qua một lúc, dây thừng có động tĩnh, dường như là Ngô Tà đưa ám hiệu cho bọn họ, những hỏa kế ở lại bắt đầu thu dây thừng, Ngô Tà không theo đi lên, ngược lại Khảm Kiên tiếp lấy dây thừng rồi cũng đi xuống.

Quách Nhân Phú nhìn xuống phía dưới, thấy được ánh đèn Ngô Tà cầm theo, có vẻ hắn đã dừng chân ở khoảng giữa, đợi đến khi ánh đèn của Khảm Kiên cũng dừng tại vị trí đó, Ngô Tà mới tiếp tục đi xuống, có vẻ muốn chuẩn bị trực tiếp xuống tận đáy. Lúc này, dây thừng lại động.

"Ông chủ để một người nữa xuống." Một tên hỏa kế Ngô Gia nói, hai người ánh mắt chạm nhau, có chút do dự nhìn sang Quách Nhân Phú.

Quách Nhân Phú biết kể từ lúc nỏ tên hắn giấu diếm bị Ngô Tà phát hiện, những người này bắt đầu cảnh giác hắn, đã vậy thì trực tiếp nộp mạng thôi: "Để tôi xuống đi, các anh quen dùng dây này hơn."

Những lời này đánh thẳng vào sự dè chừng của bọn họ, nếu một trong hai người họ xuống, anh em họ Quách ở trên chính là hai đấu một, lỡ như làm liều cắt dây thừng vậy thì không dễ xử lý lắm, nhưng nếu như Quách Nhân Phú đi xuống, Quách Nhân Quý một mình ở lại đây – như vậy một đấu hai, anh hắn còn đang bị thương, Quách Nhân Phú ở dưới cũng không dám làm gì.

Vì vậy Quách Nhân Phú liền dùng sợi dây thừng trượt xuống chỗ Khảm Kiên đang đứng. Khảm Kiên nhìn thấy anh ta cũng không bất ngờ, cậu đứng ở chỗ gò đá thu nhập những lọ nhỏ, quấn thành một chuỗi đeo lên người, ra hiệu cho Quách Nhân Phú nhìn về phía ròng rọc đã dựng sẵn, nói: " Đợi lát nữa anh kéo tôi và ông chủ lên, tôi phải đi xuống."

"Được" Quách Nhân Phú sảng khoái đồng ý. Hắn nhìn Khảm Kiên trượt xuống dưới, hai ánh đèn lại gộp tại một điểm, dường như vẫn chưa đến đáy, qua một lúc, Ngô Tà lại tiếp tục đi xuống, Khảm Kiên ở lại chỗ mỏm đá gần với khu vực đáy nhất.

Tạm thời có vẻ cũng không phải làm gì, Quách Nhân Phú liền dùng đèn pin chiếu xung quanh, hắn ngạc nhiên phát hiện ở trên vách núi vậy mà cũng có một bức phù điêu. Nhưng nếu so với những bức ở phía trên thì lại trừu tượng hơn rất nhiều, điêu khắc gì cũng không nhìn ra được, Quách Nhân Phú tỉ mỉ nhìn nửa ngày mới miễn cưỡng đoán có thể là bầy rắn đang bò lên trên một cây cột, rất nhiều người đang quỳ lễ cũng bái chúng nó. Bức phù điêu này bản chất đã khiến người xem không thoải mái, mà san hô trên đó còn nhiều hơn bao giờ hết, nhìn tổng thể vô cùng dữ tợn, Quách Nhân Phú rất nhanh không nhìn nữa mà chuyển sang tìm kiếm xung quanh, hắn lúc nãy để ý thấy Khảm Kiên nhặt những bình sứ nhỏ trên mặt đất, ở đây có lẽ có đồ vật khác, nhìn những bức họa trên tường, Quách Nhân Phú thậm chí hoài nghi báu vật thật sự được giấu ở phía dưới, vì vậy Ngô Tà mới đích thân xuống lấy, còn về mộ thất của chủ mộ có thể chỉ là bức bình phong, dùng để hố những tên hỏa kế Ngô Tà gắp lạt ma tới rồi giúp hắn ta thăm dò cơ quan mà thôi. Vừa nghĩ như vậy, hắn thậm chí cảm thấy bản thân mình với anh trai là người có tư cách có được báu vật nhất, bởi vì suốt dọc đường chỉ có anh trai hắn bị thương nặng nhất.

Đáng tiếc trên mặt đất ngoài đá vụn ra cũng không còn gì khác, những lọ sứ nhỏ kia đã bị Khảm Kiên lấy hết đi rồi, Quách Nhân Phú không cam lòng, bỗng nhiên tầm mắt hắn xẹt qua một ánh vàng kim.

Quách Nhân Phú giật mình vội vàng chiếu đèn pin qua, từng chút một thăm dò, cuối cùng hắn phát hiện ánh sáng kim loại phát ra từ một điểm trên bức phù điêu. Quách Nhân Phú đè chặt lại trái tim đang đập dữ dội, đi đến đó tỉ mỉ nhìn, là từ một cái san hô, lớp đá ngoài do bị vỡ ra làm lộ đồ vật ánh vàng bên trong, dưới ánh đèn pin lóe lên một quầng sáng khiến người nhìn hoa mắt.

Quách Nhân Phú hít thở để bình tĩnh lại, suốt dọc đường đi từ vị trí cửa mộ cho đến khi vào trong, toàn bộ đều do Ngô Tà chỉ đạo, Ngô Tà dường như rất hiểu về chỗ này, hắn nói san hô nguy hiểm không thể đụng vào, tất cả mọi người đều tôn kính nghe theo, không ai nghĩ đến một loại khả năng: Ngô Tà biết được giá trị của san hô cũng như định một mình nuốt hết.

Tức khắc trong đầu Quách Nhân Phú xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng rút dao găm ra, nghĩ có nên cậy trước một ít không.

Chính vào lúc này, dưới đáy vực truyền lên một tiếng hét đau đớn, là giọng của Ngô Tà.

Quách Nhân Phú liền khẩn trương, hắn là người duy nhất ở gần đó, bản thân cũng không muốn gặp phải nguy hiểm mà đến Ngô Tà cũng không thể đối phó được.

"Ông chủ, thế nào rồi?" Quách Nhân Phú ngồi bên mép vách đá, hô to xuống dưới.

Đợi một lúc, có tiếng Khảm Kiên vọng lên: "Không có việc gì, chúng tôi nghỉ ngơi một lát sẽ đi lên."

Quách Nhân Phú ngồi ở chỗ cũ, lắng tai tiếp tục nghe ngóng, Ngô Tà dường như đã kiềm chế lại, nhưng vẫn tiếp tục phát ra vài tiếng hét. Trạng thái này kéo dài khoảng nửa tiếng, trong lúc đó Quách Nhân Phú cực kì căng thẳng, không biết bao nhiêu lần hắn muốn dứt khoát nhân cơ hội này đi đào vàng, nhưng mà bốn phía hắc ám luôn tiềm tàng nguy hiểm không lường trước cũng khiến hắn bấy nhiêu lần rút lui, lựa chọn nắm chặt vũ khí đề phòng xung quanh.

Nửa tiếng trôi qua, khi nhìn thấy dây thừng có động tĩnh, Quách Nhân Phú như trút được gánh nặng đứng lên kéo dây, lúc này hắn mới phát hiện bản thân đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Người đầu tiên được kéo lên là Ngô Tà, sắc mặt anh ta trắng bệch, còn bị chảy máu mũi. Quách Nhân Phú muốn hỏi vài câu, nhưng khi nhìn vào mắt Ngô Tà, hắn lập tức không nói được lời nào.

Ánh mắt của Ngô Tà rất lạnh lẽo, so với lúc phát hiện ra Quách Nhân Phú có âm mưu rồi cảnh cáo hắn còn lạnh lẽo hơn rất nhiều, ở trong đó dường như không có sắc thái cảm xúc của con người, Quách Nhân Phú lập tức nghĩ đến, vậy mà lại giống như ánh mắt của rắn khi đi săn nhìn chằm chằm vào con mồi.

Ngô Tà liếc nhìn hắn, cũng không nói gì, thuận tay lau máu mũi đang không ngừng chảy đi, tiến về phía trước hai bước, trực tiếp nằm ngửa trên mặt đá vụn, nhắm mắt lại.

Quách Nhân Phú nơm nớp lo sợ kéo Khảm Kiên lên, may mà Khảm Kiên nhìn bình thường hơn hẳn, chỉ là lọ sứ nhỏ trên người nhiều hơn vài cái.

Khảm Kiên với Quách Nhân Phú thu thập đồ đạc, lại nhìn Ngô tà vẫn đang nằm ở vị trí cũ nghỉ ngơi, liền thấp giọng nói với Quách Nhân Phú: " Anh lên trước nhé?"

"Cậu lên trước đi," Quách Nhân Phú nặn ra một nụ cười lấy lòng, tâm trí hắn vẫn đang nhớ nhung khối vàng lúc nãy nhìn thấy, ở phía trên đều là người của Ngô Tà, một chút cơ hội cho hắn cũng không có, "Cậu đi lên rồi kéo ông chủ lên, tôi bọc hậu."

Khảm Kiên nghĩ đến Quách Nhân Quý vẫn đang ở phía trên, cho rằng Quách Nhân Phú chỉ đang muốn lấy lòng thôi, liền gật đầu, móc dây thừng vào người mình trước.

Người thứ hai đi lên là Ngô Tà, Quách Nhân Phú ở phía dưới nhìn Ngô Tà dần dần được kéo lên liền nhanh chóng lấy ra dao găm, đây là cơ hội cuối cùng của hắn rồi, hắn tìm chính xác vị trí lúc nãy, không chút do dự đâm vào.

"Aaaaa...." Toàn sơn động vang vọng tiếng hét thảm của Quách Nhân Phú.

"Nhân Phú!" Quách Nhân Quý ngay lập tức nằm sấp bò về phía vách núi nhìn.

Khảm Kiên và mấy hỏa kế khác cũng không biết chuyện gì, chỉ nhìn thấy ở trên vách đá bỗng nhiên tủa ra vài sợi màu vàng, chặt chẽ quấn lấy cánh tay Quách Nhân Phú. Ngô Tà cách đó gần nhất, hắn giật giật sợi dây làm hỏa kế phía trên dừng lại, cầm đèn pin chiếu xuống dưới, liền nhìn thấy san hô trên tường bị tách ra, từ trong tủa ra vô số thứ màu vàng như những con rết, cắn lên cánh tay phải của Quách Nhân Phú, cho dù Quách Nhân Phú có liều mạng hất ra hay dùng dao cắt, chúng nó cũng không nhả ra chút nào, giống như được làm từ vàng đúc ra vậy.

"Câm miệng! Không được cử động!" Ngô Tà chửi thầm một tiếng trong lòng, ném một chai nước rỗng lên đầu Quách Nhân Phú để hắn bình tĩnh lại, "Anh muốn chết thống khoái hay là chán sống rồi hả?"

Quách Nhân Phú kinh hoàng nhìn mấy con rết vàng cắn lên da thịt mình, giống như đang cố tiến vào trong cơ thể hắn vậy, lúc nghe thấy Ngô Tà hỏi còn muốn sống không, hắn cũng sắp hỏng mất rồi: "Tiểu Phật gia cứu tôi! Cứu tôi với!"

"Vậy thì câm miệng cấm cử động!"

Ngô Tà treo ở giữa không trung trách cứ hắn, " Anh càng giãy dụa bọn chúng bò càng nhanh! Mấy thứ này sắp qua thời kì bảo tồn rồi, nếu như anh không phá lớp đá ra bọn nó sẽ không đi ra tấn công người."

Quách Nhân Phú nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng kìm lại không cho bản thân cử động, nghe Ngô Tà tiếp tục nói: " Cánh tay của anh không giữ được nữa rồi, nhưng nếu anh có thể duy trì không cử động, dựa theo tốc độ của bọn nó, tôi có thể cứu anh trước khi nó gặm xuyên qua cánh tay, còn nếu anh cảm thấy mất đi tay phải sống cũng không bằng chết, vậy coi như tôi chưa nói gì."

Ngô Tà nói xong liền lấy hũ rượu ra uống vài ngụm, hắn vừa hít vào một ít độc rắn, hiện tại tình trạng cơ thể cũng không quá tốt, cảm giác lạnh lẽo của động vật máu lạnh như cũ khuếch tán không ngừng, rượu này sẽ có tác dụng sau mười đến mười lăm phút, với tình trạng hiện tại của hắn nhất định sẽ kéo dài đến mười lăm phút sau mới có tác dụng. May mà những con rết vàng này thật sự đã lão hóa nghiêm trọng, hành động cực kì chậm chạp, trong khoảng thời gian này vẫn đủ để cứu người.

Quách Nhân Phú ở phía dưới đã quỳ xuống đất, vài con rết đã chui được đầu vào trong da thịt hắn, thân mình cũng nhích dần dần vào trong, không biết có phải do những con rết này tiết ra nọc độc không, hiện tại nửa người trên của hắn đều tê rần, ngay cả cảm giác đau đớn khi đầu con rết chui vào bên trong cũng giống như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net