1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ lân đón dâu – Thượng

Cùng Muộn Du Bình tiến vào núi Trường Bạch trấn giữ Thanh Đồng môn, tôi quyết định đi theo bước chân của anh để tìm sự thật, tôi đã không nghĩ rằng đời này mình còn có thể kết hôn. Trong lòng chỉ có duy nhất một người cùng tất cả những điều liên quan đến người đó, nhiều đến nỗi không có ai khác có thể thay thế được.

Nhưng thật không ngờ tới, hôm nay, tôi đã kết hôn. Tại đại trạch Trương gia ở Cát Lâm, đối tượng là Muộn Du Bình, anh ấy lấy tôi đó.

Việc này kể ra cũng khá lằng nhằng, nói chung là sau bao nhiêu hoạn nạn trải qua cùng nhau, quan tâm lẫn nhau, tôi và anh ấy đã nhận ra tình cảm của mình dành đối phương, tôi có tình và anh cũng có ý. Sau đó anh ấy thay tôi trấn giữ Thanh Đồng môn mười năm, tôi chờ anh về nhà mười năm. Mười năm vừa hết, gặp lại nhau, tâm sự như nước biển chảy cuồn cuộn không lời nào có thể diễn tả hết. Hai trái tim đã hợp lại cùng một chỗ.

Lúc đầu bọn tôi không nghĩ tới việc kết hôn đâu, hai người đều là trưởng gia, nếu kết hôn thì lời không ra cũng có tiếng vào, ở cùng nhau xem như đã ngấm ngầm đồng ý kiếp này sẽ bên nhau trọn đời rồi. Hơn nữa Muộn Du Bình còn không có chứng minh nhân dân, đừng nói đến việc ra nước ngoài kết hôn, đến lên máy bay còn khó.

Trong mười năm tôi đã dở sống dở chết không biết bao nhiêu lần, cắn chặt răng chờ cho hết mười năm. Muộn Du Bình nhìn những vết sẹo chằng chịt trên người tôi cũng hiểu được phần nào. Cả hai có thể sống đến giờ mà gặp lại nhau thực sự không dễ dàng. Muộn Du Bình không muốn hai người chỉ đơn giản là ở bên nhau như thế, huống hồ Trương gia lại lần nữa gửi thư đến, kêu gọi tộc trưởng trăm năm độc thân của mình trở về Cát Lâm đón dâu. Năm đó khi Trương gia sụp đổ đã chọn Muộn Du Bình làm tộc trưởng, trở thành kẻ chết thay đẩy tới ngoại giới chịu tội, hiện giờ Trương Gia một lần nữa quy tụ lại, Muộn Du Bình đường hoàng trở thành tộc trưởng hàng thật giá thật được coi trọng.

Khi nhận được thư, Muộn Du Bình không tỏ thái độ gì, chính là yên lặng không một tiếng động cầm hai cái vé tàu đưa tôi đến Mặc Thoát.*

*Mặc Thoát huyện là một của , , .

Đến Mặc Thoát, chúng tôi may mắn tìm được một cái miếu trú tạm, Muộn Du Bình để tôi nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau mặt trời vừa lên đã dựng tôi dậy, đút cho tôi mấy cái bánh khô quắt rồi kéo đi.

Đầu tiên tôi nghĩ rằng Muộn Du Bình định đưa tôi đi xem điêu tượng của anh. Còn nghĩ, anh ấy cả đêm không ngủ, chỉ vì muốn cho vợ xem điêu tượng to lớn của mình hay sao, muộn tao ngốc này từ lúc nào lại trở nên đáng yêu thế này?

Đang định trêu chọc Muộn Du Bình một phen, lời nói còn trực ở cổ họng chưa kịp nói thì đã bị bẻ gãy. Chỉ thấy Muộn Du Bình dẫn tôi đến Chùa Miểu trên núi cao. Tôi hoàn toàn mù tịt, chả biết anh dẫn tôi lên đấy làm gì. Muộn Du Bình đi nhanh ơi là nhanh, thế mà khí cũng không suyễn đi tí nào, chỉ thảm cho tôi phải thở hồng hộc như trâu chạy theo.

Đi hơn mấy tiếng liền, đến khi trên núi có một khu đất phẳng. Tôi mệt đến mờ cả mắt, hoàn toàn không biết đang đi đến đoạn nào, nhìn thấy mặt đất bằng phẳng mê người, tôi lập tức ngồi phịch xuống hớp hớp khí lấy sức mới nói nổi: "Tiểu ca, dừng một lát, cho em nghỉ ngơi một chút."

"Tới rồi," Anh thản nhiên nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn theo ảnh mắt Muộn Du Bình về phía Tuyết Sơn xa xa. Nhìn một hồi, rồi lại nhìn mặt đất bằng phẳng dưới chân, tôi mới nhận ra, chúng tôi đã tới Thiên Táng Thai. Năm đó tôi dừng lại ở Mặc Thoát nửa năm cũng đã tới nơi này, chính là đã quá lâu rồi, nếu Muộn Du Bình hôm nay không đưa tôi lên đây thì thực sự tôi đã quên rằng có nơi này.

Tôi hỏi Muộn Du Bình đến đây để làm gì, anh không trả lời mà đi tới nắm lấy tay tôi, xoay người tôi đối diện với tòa Tuyết Sơn phía xa, kéo tôi quỳ xuống.

Vẻ mặt Muộn Du Bình túc mục (nghiêm túc và trang trọng) nhìn về phía Tuyết Sơn, trong ánh mắt toát ra một tia đau thương. Tôi đoán là sau bao nhiêu năm trôi nổi cùng Trương gia, giờ trở lại chốn cũ, Muộn Du Bình không khoủi xúc động phải quỳ xuống bái tế tổ tông. Tôi còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ tâm hồn treo ngược trên mây, thì Muộn Du Bình ở bên cạnh tôi đột nhiên nói: "Con đã tìm được mối liên hệ của mình với thế giới này rồi.". Sau đó nắm tay tôi cúi người dập đầu, tôi không hiểu gì cho nên cũng vội vàng làm theo. Anh quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Con dẫn cậu ấy đến rồi, mẹ."

Núi rừng sáng sớm thật yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, tôi nghe thấy Muộn Du Bình từ tốn gọi nên tiếng "mẹ" này, hai tiếng ấy cứ quanh quẩn mãi bên tai tôi. Trong đáy mắt anh tràn đầy sự dịu dàng hiếm thấy, còn có anh ấy nắm chặt tay của tôi, phút chốc, tôi đã hiểu ra lý do Muộn Du Bình đưa tôi tới nơi này.

Tôi đã từng nghe Trương Hải Khách hồi, Muộn Du Bình lúc còn trẻ đã tự mình thiên táng mẹ, mang theo thân phận không vướng bận nhân thế một mình rời đi hơn trăm năm. Hiện tại người ở bên cạnh tôi đây xem như là lần đầu tiên có chốn để về. Muộn Du Bình đã gặp cha mẹ của tôi, các cụ rất vui vẻ, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đưa tôi đến chốn này – nơi anh thiên táng mẹ năm đó, để cho mẹ được gặp con dâu, để cho mẹ vui sao.

"Anh đưa em đến đây làm gì?" Tôi đã biết rõ, nhưng vẫn muốn chính Muộn Du Bình nói ra.

Anh đỡ tôi đứng dậy, mặc cho tôi cấu cấu véo véo mặt anh, nói: "Gặp mẹ."

"Gặp xong rồi em đã thành người nhà anh chưa?" Tôi hỏi.

Anh bắt lấy cái tay nghịch ngợm đang sờ loạn của tôi, nói: "Chưa phải, về nhà thành thân đã."

"Không biết đâu không biết đâu! Dù thế nào cũng phải là em đưa anh về ra mắt chứ! Đại gia ta đây chỉ lấy vợ không lấy chồng!"

Muộn Du Bình cũng biết tôi là độc đinh Ngô gia, không cưới vợ suy ra sẽ đoạn tử tuyệt tôn, là tội lớn đáng chết, truyền ra ngoài còn có thể thống gì. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện cưới vợ, sinh một đứa con rồi cao chạy xa bay với Muộn Du Bình, nhưng làm thế là thất đức, cả đời này Ngô Tà tôi sẽ ngủ không yên giấc mất. Tôi nói bằng biểu tình hết sức (giả bộ) nghiêm túc, muốn xem Bình mặt than kia sẽ phản ứng như thế nào.

Kết quả là nửa ngày sau cái mặt than ấy vẫn không chút thay đổi =___=. Một lúc lâu sau anh nói với tôi: "Người trong tộc phải đi về thành. Cậu không lấy chồng, tôi cũng không có cách nào bắt." Ngữ khí của Muộn Du Bình hết sức bình tĩnh, nhưng câu cuối cùng thì lại gằn từng tiếng.

Nói xong cũng không chờ tôi trả lời, xoay người một cái đi xuống núi. Thực ra tôi còn định trêu anh thêm tí nữa, cơ mà thấy ảnh chẳng thèm nhìn mình lấy một cái đã bước đi, trong lòng bắt đầu luống cuống. Trương gia Trương gia, bây giờ mà Trương gia bắt anh ta cưới vợ không chừng tên mặt than kia cũng đồng ý luôn quá! Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy lên giữ chặt cánh tay Muộn Du Bình, áp chế một nửa tức giận nói: "Tôi gả cho anh đó anh còn không lấy! Mọe, Trương Khởi Linh anh mà dám cưới người khác tôi sẽ đi cướp cô dâu!!"

Muộn Du Bình không nói lời nào, khẽ nhếch miệng cười, kéo tay tôi qua nắm chặt đi xuống núi. Tôi còn vì nụ cười của anh mà ngây ngốc thất thần, lại bị đùa giỡn rồi. Đi đến giữa sườn núi, chợt Muộn Du Bình đi chậm lại, lặng lẽ nắm chặt tay tôi hơn nữa, thản nhiên nói: "Anh chỉ lấy em."

Trong lòng tôi dâng lên một loại cảm xúc ấm áp lạ thường, cũng cười, nói: "Được."

Sau khi chúng tôi xuống núi còn đi xem điêu tượng của Muộn Du Bình. Tôi vuốt nước mắt trên mặt pho tượng, cười hì hì với Muộn Du Bình: "Về sau em sẽ không để anh chịu khổ, tuyệt đối không bạc đãi anh đâu, ngoan ngoãn đi theo đại gia, ngày nào cũng có thịt ăn!"

Tôi nhích người đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Sẽ không để anh ngủ sô pha nữa, cũng sẽ không mắng anh nữa, thật đấy"

Tháng trước Muộn Du Bình mất tích hơn hai tuần gạt tôi một mình đi hạ đấu, chờ anh thêm một tuần lê một thân đầy máu về đến nhà thì cuối cùng bao nhiêu lo lắng chất chưa trong lòng tôi sau hai tuần cũng bạo phát. Tôi hét vào mặt Muộn Du Bình, nguyên một buổi tối mắng anh đến cẩu huyết lâm đầu. Rốt cục một câu anh cũng không cãi lại tôi, nhìn tôi giẫn dữ đùng đùng vào phòng khóa trái cửa, chỉ yên lặng cầm quần áo sạch đi tắm rửa.

Lúc Muộn Du bình tắm xong thì tôi đã sớm ôm chăn ngồi trên sô pha hút thuốc. Nhìn anh tắm rửa sạch sẽ đi ra, liền dùng lực nghiền nát tàn thuốc, đứng lên lạnh lùng nói: "Anh ngủ ở sô pha, tự kiểm điểm đi." Nói xong trở về phòng, tiện tay chốt cửa thêm lần nữa.

Tôi không phải là người tốt tính đến nỗi tự ngược bản thân ra ngủ sô pha để cho tên Bình thối kia vào giường mình ngủ. Không nói một câu liền mất tích hạ đấu, tôi rất rất giận. Tôi đã nói rằng không cho phép anh đi hạ đấu nữa, tại sao anh vẫn làm trái lời tôi đi làm chuyện nguy hiểm. Không tin tưởng, mẹ nó Trương Khởi Linh anh chính là không tin tưởng tôi.

Vì chuyện này mà hai ngày tôi không nói chuyện với Muộn Du Bình, cùng mặc kệ anh mỗi đêm đều ngủ sô pha. Trong đầu nói anh có gan làm bậy thì phải có gan chịu, đừng tưởng ông đây dễ tính mà làm càn.

Cứ thế đến tận ngày thứ ba, chiều đó Vương Minh nhận được một cuộc điện thoại, nói là có một ông chủ trước kia đã từng qua lại đến Hàng Châu chơi, muốn mời tôi đi ôn chuyện cũ, Tôi không nói hai câu liền đồng ý, chỗ đó trùng hợp rất gần nhà cha mẹ. Qua hai ngày tôi đã hết giận không ít, tôi gọi Muộn Du Bình, nói là tối nay tôi phải đi có việc sẽ không về nhà ngủ, Muộn Du Bình nghe xong chỉ gật gật đầu xem như đã biết. Tôi nhớ trong tủ lạnh còn rất nhiều thức ăn, nghĩ rằng đói thì điều đầu tiên sẽ là xuống bếp mở tủ lạnh nên cũng lười nói với anh, vào phòng thu dọn một chút đồ đạc rồi đi.

Cùng ông chủ kia ôn lại chuyện xưa khá là vui, cơm nước xong xuôi thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ, ông chủ nghỉ luôn tại khách sạn đó, nói lời tạm biệt với tôi rồi rồi trở về phòng. Vương Minh đi cùng tôi đến đây thấy tôi uống không ít, nhân tiện đưa tôi về nhà,

Tôi có uống một chút rượu, nằm ở sau xe Vương Minh nghỉ ngơi. Vương Minh hỏi tôi có muốn qua nhà cha mẹ hay không. Tôi thấy cả người mình toàn mùi rượi, nhớ đến trong nhà còn có Muộn Du Bình cô đơn lẻ loi bị tôi bơ suốt mấy ngày nay, bỗng nhiên không dành lòng. Trong lòng bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

-Chờ mười năm cái gì, người đã trở lại nhưng hồn không trở lại, không nói gì mà lừa mình hạ đấu. Trên lưng anh vác trách nhiệm với gia tộc, cả đời cũng không thể buông.

-Trên lưng anh cũng có tình cảm của mình, chuyện lừa gạt cũng là bất đắc dĩ. Muộn Du Bình từng nói, nói dối một người là vì muốn bảo vệ người ấy.

Tôi đã quá nông cạn rồi.

Tôi xua tay với Vương Minh, nói muốn về nhà. Vương minh nhìn lại bằng nửa con mắt, nói ông chủ thật chẳng ra làm sao. Óan giận thì oán giận, Vương Minh hùng hùng hổ hổ vẫn là đưa tôi trở về nhà an toàn.

Về đến nhà, tôi mở cửa, đi vào phòng khách bật đèn lên. Ánh sáng ngập tràn trong phòng, lọt vào mắt tôi là Muộn Du Bình đang cuộn tròn cô đơn nằm co ro trên sô pha.

Tôi thấy anh như vậy thì càng giận. Đồ ngốc, biết rõ tói nay em không về, tại sao không vào phòng mà ngủ! Em nói ngủ sô pha cả đời anh cũng chịu sao! Em không mở lò sưởi ngoài phòng khách thì anh cũng không biết mở hả, trời đông tháng chạp rét mướt thế này, cả người chỉ cuốn một cái chăn mỏng không phải sẽ lạnh chết sao!

Tôi thở dài, chịu thua, ai bảo người mà Ngô Tà này thích lại là Muộn Du Bình cơ chứ. Tôi kéo chăn, ghé vào sô pha, ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu ca, chúng ta trở về phòng ngủ."

Anh mở mắt ừ một tiếng, ngồi dậy, ôm cái gối lững thững theo tôi trở về phòng. Tôi thay quần qáo, lên giường nằm, chạm phải Muộn Du Bình bên cạnh, nghiêng người ôm chặt cánh tay anh không buông. Muộn Du Bình rút cánh tay bị tôi đè nặng ra, khẽ vỗ vỗ lên lưng tôi một chút. Anh không ngại tôi cả người toàn mùi rượu ôm anh ngủ, tôi rúc vào lồng ngực anh, trong lòng vô cùng an tâm, nhắm mắt mơ mơ màng màng nói rất nhiều. Có lúc thì là giải thích, đoạn thì lại oán giận, anh vẫn lẳng lặng mà nghe tôi nói, thẳng đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.

Nghĩ lại rất lâu, đến khi hồi thần thì Muộn Du Bình đã đưa tôi đến một nơi vắng vẻ hoang tàn, các loại tâm sự trong lòng lúc này đều biến mất hết, tâm ý tương thông, dù không nói gì thì người kia cũng sẽ hiểu.

Chúng tôi rời Mặc Thoát ngay ngày hôm đó, đi tới Bắc Kinh, gặp Bàn Tử, thế là cả ba người cùng dung dăng dung dẻ đến đại trạch Trương gia ở Cát Lâm. Dọc đường đi tôi không biết Muộn Du Bình mang theo Bàn Tử để làm gì, tôi hỏi Bàn Tử thì hắn cứ cười hề hề không nói, mãi đến khi tới đại trạch Trương gia, Muộn Du Bình mới nói thật cho tôi biết.

Đại trạch Trương gia tọa lạc ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, chúng tôi từ xe lửa chuyển sang ô tô, ô tô rồi lại đến xe ngựa, tôi rất chi là nghi ngờ Trương gia này biệt lập với thế giới bên ngoài, thời nào rồi mà còn dùng xe ngựa? Ngồi ê cả mông. Tôi chưa oán thầm được bao lâu, cái xe ngựa điên cuối cùng dừng lại tại một hố đất, mông tôi bị bật lên bật xuống đau đơn vô cùng, thấy xe dừng phát lập tức nhảy xuống, vừa xoa mông liên tục vừa hỏi Muộn Du Bình là đã tới chưa, Muộn Du Bình chỉ về phí trước, nói tiếp, người của chúng ta đến rồi. Tôi ngẩng đầu, liền thấy Trương Hải Khách người thật việc thật xuất hiện ở đó.

Chúng tôi đi qua đó, Trương Hải Khách mỉm cười chào bọn tôi, hàn huyên xong mới nói với Muộn Du Bình, "Người trong tộc phần lớn đều hiểu, mấy người phản đối bây giờ cũng đã nhắm mắt làm ngơ đi rồi, còn lại chỉ chờ cậu về chọn người thừa kế."

Muộn Du Bình gật đầu ừ một tiếng, ngoài dự kiến anh còn nói thêm một câu "phiền anh rồi" với Trương Hải Khách. Tôi mắt chữ a mồm chữ o nhìn anh, hỏi là hai ngươi đang nóic huyện gì thế.

Trương Hải Khách nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tôi, cười nói: "Tộc trưởng không nói đưa cậu về đây là để kết hôn à? Sắp có chuyện vui rồi cậu nên chỉnh trang một chút, nhìn cậu lem luốc một thân à."

Sau đó Trương Hải Khách vừa dẫn đường vừa gải thích cho tôi, nói Muộn Du Bình gửi tin về tốc là anh sẽ kết hôn, đối tượng là hậu nhân của Lão Cửu Môn, là con trai. Người trong tộc lập tức loạn cào cào. Thế hệ trước thì phản đối,nói Muộn Du Bình hồ đò, thế hệ sau thì muốn được thừa kế. Hai bên náo loạn rất lâu, cuối cùng vẫn là người sau khỏe hơn người trước, đồng ý cho Muộn Du Bình đón dâu. Bất quá mấy người già vẫn bắt làm theo tập tục cổ truyền, Muộn Du Bình phải "lấy" tôi vào nhà, nói trắng ra là đem tôi như đàn bà "lấy" vào nhà, mấy cụ muốn ra uy với đời sau. Thật không ngờ Trương gia vẫn còn tư tưởng cổ hủ như vậy, nhưng người sắp lấy tôi là tộc trưởng của họ, cũng không thể trách được.

Tôi âm thầm suýt xoa trong lòng, một đại nam nhân như anh đây mà phải gả cho một nam nhân khác, thiệt là đau khổ, cái quan trọng nhất chính là thằng cháu này đã làm mất hết mặt mũi tổ tông Ngô gia rồi, ông nội mà biết có khi nào đội quan tài dậy bóp chết mình không. Cơ mà nếu tôi không lấy chồng thì Muộn Du Bình sẽ phải lấy người khác, ngẫm lại còn khó chịu hơn, thôi thì để Ngô Tà này chịu thiệt vậy, đời này tôi không thể thóat khỏi tay Trương Khởi Linh rồi.

"Ngày mai là ngày tốt để thành thân, các bô lão trong đã chọn ngày lành. Tôi nghĩ hai người lát nữa nên tranh thủ nghỉ ngơi, phỏng chừng đêm nay sẽ bề bộn nhiều việc, muốn ngủ cũng không được." Trương Hải Khách đẩy cánh cửa lớn bằng gỗ lim ra, đập vào mắt tôi chính là đại trạch thật dài. Đây là kiểu nhà của đại hộ khi xưa, kéo dài tới tận chân núi, nhìn sơ sơ ít nhất cũng đến hơn trăm tòa. Bàn Tử nhìn đến kinh ngạc không thôi, liên tục cảm khái Trương gia thật ghê gớm, có tiền có trình độ không phải ai cũng so sánh được.

Tôi tưởng tượng tiếp đến sẽ có hai hàng người hầu chạy dài từ cửa vào như trong phim Hồng Kông đứng thẳng tắp, cúi đầu nghiêm chỉnh để nghênh đón tiộc trưởng. Nghĩ đến quá mực không thật, rốt cục đi vào tận cùng cổng lớn, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có đại viện sạch sẽ và hai người đang quét sân, lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.

Trương Hải Khách dẫn tôi và Bàn Tử vào nội viện, Muộn Du Bình thì phải qua chỗ khác. Vừa đi Trương Hải Khách vừa dặn tôi: "Tối nay Hải Hạnh sẽ nói cho cậu biết các tập tục và nghi thức cưới hỏi. Phải nhớ kỹ không được làm sai, ở Trương gia rất coi trọng những việc thế này, nếu cậu làm sai thì cho dù là Trương Khởi Linh cũng không cứu được cậu."

Tôi nghe xong nổi hết cả da gà da vịt, Trương gia này cũng ghê thật, sai một cái là giết phắt cô dâu luôn, ai dám cưới vợ quả thực là anh hùng! Tôi ngập ngừng hỏi: "Anh chắc chắn Trương Hải Hạnh sẽ không chỉnh tôi?" Năm đó ở Mặc Thoát tôi đã hại cô ta rất thảm, nếu cổ muốn trả thù thì chỉ cần nói lệch tục lệ đi một tí, tôi lập tức sẽ chết không kịp ngáp.

Trương Hải Khách cười, vỗ vai tôi: "Cậu nghĩ Hải Hạnh nhỏ mọn như vậy à? Trước quy củ của Trương gia thì ai cũng chỉ là người máy thôi, yên tâm đi."

"Chậc chậc, ngày mai anh vẫn nên dặn dò Thiên Chân lại lần nữa, ai biết lòng dạ đàn bà thế nào, nhỡ đâu cổ lên cơn thì chết, Bàn gia ta rất lo lắng." Bàn Tử nói xong còn lẩm bẩm cái gì mà phụ nữ tuổi tiền mãn kinh.....

Tôi chạy nhanh đến bịt miệng Bàn Tử lại, trước mặt anh trai dám nói em gái người ta như thế còn không sợ bị tẩn chết, da mặt tên Bàn Tử này càng ngày càng dày.

Trương Hải Khách nhún vai, đưa tôi và Bàn Tử đến phòng nghỉ, nói là không thành vấn đề, chính là muốn tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, phòng khi nhìn thấy hỉ phục tôi lại ngất lăn quay ra thì khổ.

Tôi vội hỏi: "Chẳng lẽ mặc hỉ phục của nũ?"

Trương Hải Khách gật gật đầu, ra dấu hãy nén bi thương. Bàn Tử thì ha hả nói hợp với cậu lắm đó, tôi giơ chân đạp cho hắn một cước.

Mọe, Trương gia chắc chắn là muốn hạ thấp mặt mũi của Lão Cửu Môn, lấy đó làm niềm vui. Tôi nằm trên giường bất bình tức giận, nhưng vì đi đường xa như vậy đã mệt mỏi lắm rồi, giận không được bao lâu thì ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net