chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng trong nhà thường do anh trai của Lý Bính trông coi, nhưng hiện tại đang là mùa cao điểm, đến cả người rảnh rỗi cả ngày như Lý Bính cũng bị gọi đến giúp đỡ, mấy ngày này phải ngủ ở cửa hàng, Lý Bính sợ Trần Thập ở nhà nhàm chán, liền nghĩ đến đưa Trần Thập đến nơi đây, một phần để y giải tỏa nổi buồn, một phần cũng để học cách quản lý. Buổi tối hôm đó Lý Bính thông báo trước với anh trai mình sẽ về nhà, khi đến nơi thì trời cũng đã dần tối, mặt trời chói mắt ban sáng nhường chỗ cho đêm trăng huyền ảo, từ bên ngoài ngó vào không thể nhìn thấy ánh nến của Trần Thập, Lý Bính hai bước ba bước chạy đến trước cửa phòng y, trước khi hắn kịp nói gì, mùi rượu nồng nặc xông thẳng lên mũi, Lý Bính vừa định hỏi Trần Thập vì sao lại uống rượu nhưng lại nhìn thấy y khẽ nức nở, trái tim Lý Bính liền dịu xuống nhẹ nhàng hỏi,

"Trần Thập, sao lại khóc rồi?"

Trần Thập không trả lời nhưng tiếng nức nở lại càng lớn hơn, Lý Bính đi đến thắp lên ngọn nến, liền có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đầy nước mắt của người trước mặt, có lẽ đã khóc rất lâu rồi, mí mắt hơi sưng đỏ, trên trán còn có vài cọng tóc rơi xuống, nhìn có phần hơi nhếch nhác.

Lý Bính tiến lại gần hỏi "Làm sao đó? Đã phát sinh chuyện gì rồi?"

Trần Thập không trực tiếp trả lời hắn, chỉ ngơ ngác nhìn về hướng Lý Bính đang đi tới,

"Bính gia....ngài nói xem cha mẹ ta ở thế giới bên kia có phải sống rất tốt.... Vậy tại sao họ lại không đến gặp ta một lần nào."

Về việc cha mẹ của Trần Thập Lý Bính đã từng đề cập qua, năm năm trước không may qua đời, Lý Bính sợ nếu nhắc lại chuyện này sẽ khiến Trần Thập buồn nên đã đổi sang chủ đề khác hỏi y.

Lệ cứ từng dòng từng dòng rơi xuống, Lý Bính đưa tay lên lau đi, "Có lẽ cha mẹ ngươi cũng sẽ không muốn nhìn thấy ngươi buồn như vậy."

"Ta không nhìn thấy bọn họ ta càng buồn hơn, ta ở thế giới này đến một người thân cũng chẳng còn"

Lý Bính vô thức siếc chặt quần áo, lời nói như muốn bật ra, nhưng lại không thể phát được, chỉ có thể nói "Cha mẹ ngươi tin tưởng ngươi có thể tự chăm sóc tốt bản thân."

Hắn trên danh nghĩa cũng là phu quân của Trần Thập, có lẽ lý do cả hai người đều hiểu. Có điều, Lý Bính không thể hứa hẹn nhiều điều, Trần Thập cũng không nên quá kì vọng.

Trần Thập nhìn khuôn mặt Lý Bính bị ánh nến chiếu rõ vẻ anh tú, trong mắt không rõ là thương hại hay thế nào, sợ rằng cho dù chỉ là một chút tình yêu trong ấy cũng đủ để khiến Trần Thập có thể sống sót qua khoảng khắc đau đớn này, nhưng có lẽ chẳng phải.

Sau đêm hôm đó, chẳng hiểu vì sao đôi mắt đẫm lệ của Trần Thập cứ đọng lại trong tâm trí Lý Bính không rời đi, hại cho Lý Bính làm việc gì cũng không thể tập trung, chỉ có khi nhìn thấy Trần Thập mới có thể khiến trong lòng hắn bình tĩnh lại một chút, Lý Bính nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra được lý do, chỉ có thể lúc rảnh rỗi lại đi theo phía sau Trần Thập để giải khuây. Còn Trần Thập không biết vì sao dạo này bỗng dưng Lý Bính cứ bám theo mình, có điều trong lòng thực sự rất vui vậy nên cứ để mặc cho Lý Bính đi theo.

Lý Bính rảnh rỗi nằm không chưa được mấy ngày đã bị anh trai bắt lại đưa về cửa hàng giúp đỡ quản lý, Lý Bính muốn đem Trần Thập theo cùng nhau đi, nhưng anh trai của hắn lại lo lắng người ngoài vào sẽ can thiệp công việc kinh doanh gia đình, Lý Bính cũng không muốn nói nhiều rằng dù sao Trần Thập hiện tại cũng là phu thê của hắn.

Trần Thập không muốn khiến Lý Bính khó xử, chỉ nói y ra ngoài cũng chỉ ù ù cạc cạc, gì cũng không biết đi rồi sẽ gây rắc rối thêm cho mọi người, Lý Bính sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh trai.

Sau vài ngày phải làm việc với cường độ cao, thân thể vốn đã yếu ớt của Lý Bính lại càng thêm muốn "lung lay sụp đổ", điều này khiến đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ hoang đường về việc muốn Trần Thập ngủ cùng mình.

"Chủ tử...." trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Linh Trúc ở trước mặt lắc đầu trái phải, tựa hồ đang do dự muốn nói gì đó

"Đang ấp a ấp úng cái gì đó?"

"Tiểu phu nhân mấy ngày nay vì sinh nhật ngài mà tất bật chuẩn bị, sinh nhật của ngài đã qua lâu rồi ta sợ ngài sẽ không vui."

"Cậu ta đến phủ trung không lâu, hoàn toàn không biết chuyện này, ta làm sao có thể trách được, ngược lại ngươi."

Lý Bính nhìn chằm chằm người trước mặt "ngươi cùng cậu ấy từ khi nào lại thân như vậy?"

Linh Trúc sợ hãi lập tức chạy đến trước mặt Lý Bính

"Tiểu nhân sao dám thân với phu nhân, chỉ là phu nhân bình thường đối đãi với bọn ta rất tốt, mối quan hệ của chủ tử với phu nhân vẫn luôn không tồi, ta không muốn hai người vì chuyện này mà hiểu lầm lẫn nhau."

"Biết rồi, đứng dậy đi."

Lý Bính cảm giác mọi mệt mỏi của bản thân ban nãy đều đã tan biến, bước chân đi ngày một nhanh hơn.

"Chủ tử, xin ngài đi chậm một chút, đừng để ngã"

"Ta là trẻ con hay gì? Đường đi cũng không biết?"

Trần Thập bận thái rau nấu ăn cả một buổi chiều, cũng đã đem chiếc áo choàng phủ vàng đen mà y đã bắt đầu may cho Lý Bính từ nửa tháng trước đặt lên bàn, trong lòng tràn ngập mong chờ Lý Bính quay về, Lý Bính cũng rất biết cách giữ thể hiện cho Trần Thập, hôm nay ăn cũng gấp đôi bình thường, đến khi hắn mặc quần áo vào liền không khỏi thắc mắc

"Sao lại bó sát như vậy?"

Việc may y phục ở đâu Trần Thập hoàn toàn không nhớ được, bởi Lý Bính bình thường rất cầu kỳ, đến cả những cửa hàng may quần áo cũng thay đổi liên tục, Trần Thập cũng không thể đến từng cửa hàng để hỏi chi tiết

Trần Thập dừng lại một chút, đương nhiên không thể nói rằng bản thân trong lúc người kia ngủ đã lén lút chạm vào toàn thân, "Ta...ta"

"Ta...đoán đó, không ngờ lại vừa người như vậy."

Suy nghĩ của Trần Thập đã bị Lý Bính nhìn thoáng qua cũng vạch trần được, nhưng hắn cơ bản không ghét bỏ gì, vậy nên cũng không đào sâu thêm mà hỏi y, "Hôm nay ngươi có đọc sách không?"

"Ta đọc rồi, mấy ngày nay ta đều đọc Kinh Thi."

Ban đầu có hơi thắc mắc sao y lại thích Kinh Thi, sau đó mới phản ứng lại với ý đồ của Trần Thập, lại đến, lần này bản thân chờ đợi điều gì đó, nhưng chẳng thấy nói năng gì, Lý Bính không biết vì sao cảm thấy có chút không vui.

Chủ động lên tiếng hỏi y "Đọc được gì rồi?"

"Cái....cái gì mà...manh?"

Lý Bính nghẹn họng ho khan hai tiếng "Được rồi, có thời gian thì nên đọc sách khác."

"Được"

"Bính gia..." Trần Thập hệt như chú cún con sáp lại gần Lý Bính

"Chuyện gì?"

"Có thể cùng trải qua sinh nhật của ta lần sau được không?"

Trên không trung pháo hoa nổ tung tạo thành những vệt chói mắt phát sáng trên bầu trời về đêm.

Lý Bính nhìn chằm chằm Trần Thập một lúc, nhìn cho đến khi pháo hoa trong con ngươi ban nãy biến thành những đám khói trắng

"Ta không nợ ân tình ai, lần sau, ta cũng ngươi trải qua."

Trần Thập nhếch khóe miệng miễn cưỡng tạo thành nụ cười, ý để giảm bớt chua xót trong lòng, nhưng có lẽ chẳng mấy hiệu quả.

Lý Bính từng nói: đừng để việc không biết biểu đạt làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi

------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net