Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày sinh nhật của mình, Lý Bính luôn cảm thấy dường như giữa hai người đã có một số biến đổi, nếu để nói rằng không đúng ở đâu thì hắn cũng không thể nói rõ được, chỉ có thể đưa ra một vài ví dụ, chẳng hạn như Trần Thập không ăn cơm tối cùng hắn nữa, dù có ăn thì cũng sẽ vội vội vàng vàng nhét hết thức ăn vào miệng như chú sóc nhỏ. Lý Bính gần đây khi không có việc gì làm thường thích cùng Trần Thập đọc sách, thế nhưng Trần Thập lại dùng đủ loại lý do để tránh né hắn.

Điều khiến hắn vừa đau lòng vừa khổ não nhất đó chính là đôi mắt như nai nhỏ của Trần Thập chẳng còn thấy được ánh sáng ngày trước nữa, điều này khiến cho thiếu niên còn trẻ không hiểu rõ những sự lãng mạn trong trái tim như Lý Bính cũng cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái.

Cả hai tựa như hai cực âm dương trái ngược, người giảm ta tăng, dù hỗn loạn không ổn định, nhưng cuối cùng vẫn là đồng nhất.

Nếu như có người thứ ba dùng lãnh nhãn nhìn, Trần Thập sẽ tự khắc ý tứ bản thân "Cưỡng nữu đích qua bất điềm" mà dừng lại kịp thời, Lý Bính thì đương nhiên xoắn hết lên, đứng ngồi không im muốn hỏi rõ y.

Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Trần Thập, hắn nhận ra thà là bản thân chủ động còn hơn, vì thế ấn định sẽ đợi đến sinh nhật sắp tới của Trần Thập.

Lý Bính lo lắng không biết nên tặng quà gì cho Trần Thập thì tốt, khi tặng quà điều quan trọng nhất chính là dành cho người kia những gì mà họ thích, Trần Thập đến Lý phủ vốn chẳng quan tâm gì đến tiền tài vàng bạc, đoán là y không thích, dù sao Lý Bính cũng cảm thấy trực tiếp đưa vàng bạc thật không mấy thú vị, sau này vẫn có thể đưa toàn bộ số tiền của mình cho Trần Thập nên cũng không vội lắm.

Trần Thập khéo tay, đến mức những con vật nhỏ mà y thường nhào nặn bằng đất sét trông cũng sống động như thật, sau khi chấm mắt, chúng dường như trở nên sống lại. Không phải Lý Bính chưa từng nghĩ đến việc nặn một con thỏ tặng cho Trần Thập, thế nhưng lúc nhỏ đã từng nặn qua, còn được bạn bè khen là "Nữ Oa" đương thời, chính là người tái tạo các loài động vật quý hiếm từ Kinh điển của núi và biển, có thể thay đổi loài theo ý muốn không nói, còn có thể nhìn thấy nhiều loài động vật hợp nhất thành một.

Chợt nghe thấy tiếng mèo kêu ngoài hiên nhà, nhớ đến có lẽ là con mèo trắng mà Trần Thập từng nhắc qua, mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần khen, lần nào cũng bảo con mèo đó xinh đẹp như vậy, thật muốn đem về nuôi, Lý Bính lại lén lút so bì bản thân với con mèo, đến mức tự làm cho chính mình tức giận, cỡ nào cũng không muốn để Trần Thập nuôi nó.

Lý Bính sau nhiều lần nghe ngóng tình hình, hỏi thăm xung quanh đã nhờ được một người tìm thấy con mèo trong tay những kẻ buôn, ông chủ nơi đó không chịu buông tay, nói rằng con mèo đó là một con mèo Ba Tư thuần chủng khó kiếm và là "số một" của gia đình ông, ông ta nói rất nhiều thứ chỉ để có thể tăng giá lên, Lý Bính cũng không muốn tranh cãi nhiều, hắn nói rằng ông ta có thể yêu cầu bao nhiêu tùy ý, cuối cùng kết thúc với việc mua được con mèo lông trắng mắt vàng đó với giá hai mươi lạng bạc.

Vào đêm sinh nhật Lý Bính đem con mèo trắng đó ra tặng cho Trần Thập, khiến cho y vui đến mức hai mắt đều sáng lên, ôm lấy mèo mà vuốt ve, Lý Bính ngồi bên cạnh an tĩnh bĩu môi, dù sao cũng chỉ là con mèo thôi mà.

"Cảm ơn ngài, Bính gia"

"Ngươi thích là được"

Trần Thập chỉ trả lời rằng y rất thích nó, chẳng thèm quan tâm nhìn sang Lý Bính lấy một lần, tập trung vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo trắng, nó thoải mái nheo nheo mắt lại, Lý Bính cũng nheo mắt lại giật lấy con mèo đang nằm trong lòng Trần Thập, ném sang chỗ khác.

"Bính gia..."

Lý Bính đứng trước mặt chặn đường Trần Thập "Này này này, ngươi đói rồi chứ, muốn ăn cơm không, ta đi..."

Nếu xét về quy trình chung, lẽ ra nên nói lúc này hắn sẽ tự mình vào bếp thì cuộc trò chuyện có lẽ sẽ diễn ra trôi chảy hơn, nhưng Lý Bính hoàn toàn không có loại năng lực này nên nửa chừng chỉ đành sửa lại thành "ta đi nhờ người làm".

"Ò"

Lý Bính khi này đột nhiên nhớ đến chuyện Trần Thập khi say sẽ làm loạn thế nào, liền bảo Linh Trúc đem hai bình rượu mạnh đặt lên bàn, Lý Bính đưa tay với lấy chiếc cốc trước mặt Trần Thập, đổ đầy rượu ngang với mặt ly trước khi nó tràn ra ngoài, Trần Thập cẩn thận cầm lấy chiếc cốc, Lý Bính sau đó liền nâng ly lên ý chúc cho Trần Thập tương lai sau này thuận buồm xuôi gió, Trần Thập không thể chịu được sự kích thích của rượu mạnh vậy nên chỉ vừa uống được nửa cốc liền không chịu nổi nữa, hai má đỏ bừng đầu óc quay cuồng, dù là vậy Lý Bính vẫn đưa ly cho y.

"Đây là phúc khí, uống không hết sẽ không tính"

Trần Thập mím môi, nghiến răng cố gắng nốc sạch nửa cốc còn lại sau đó thở hổn hển đặt nó xuống bàn, trước khi Trần Thập kịp phản ứng lại đã thấy Lý Bính trong nháy mắt rót đầy cốc thứ hai,

"Bính gia.... Ta"

Tửu lượng của Trần Thập không tốt, chỉ sau ly rượu kia đại não đã dần mất ý thức, đầu óc xoay mòng, Lý Bính cầm lấy cổ tay Trần Thập xoa nhẹ, hai mắt linh động chớp chớp,

"Ngươi không muốn nhận lời chúc sinh nhật của ta sao?"

Mẹ ơi, mặt Lý Bính nhìn cũng quá đẹp rồi.

"Ta...ta uống"

Lý Bính nhìn bộ dạng xem thường cái chết của Trần Thập mà bật cười, "Cốc thứ hai, hy vọng ngươi có thể đạt được điều mà mình mong muốn."

Trần Thập ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không đả động đến chiếc cốc, thấy vậy Lý Bính liền dùng ánh mắt ra hiệu cho y nhanh uống, Trần Thập không còn cách nào đành phải cắn răng uống sạch xuống bụng.

Có lẽ là do uống quá nhanh rồi, trước mặt Trần Thập như thước phim được chiếu lại, chỉ nhìn thấy Lý Bính mở miệng, vừa định hỏi thì người nọ đột nhiên kéo y vào lòng nhỏ giọng thì thầm vào tai.

"Cốc thứ ba, chúc cho hôn nhân chúng ta viên mãn."

Trần Thập không phản ứng, theo bản năng đáp lại "Ta..

Đôi môi ấm áp cắt đứt lời nói Trần Thập, ba chữ còn lại đành nhét ngược vào bụng, Trần Thập mở to mắt, cảm giác bản thân so với ban nãy đã tỉnh táo hơn rất nhiều, bởi vì Lý Bính đang hôn y? Như vậy lại càng cảm thấy say hơn

Trần Thập bị Lý Bính hôn đến khó thở, mơ mơ hồ hồ được người nọ đưa đến chiếc ghế dài bên cạnh, hơi thở dồn dập và nhiệt độ cơ thể tăng cao nói lên những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

Từ lúc da thịt chạm vào nhau cho đến lúc người phía trên tiến vào trong cơ thể y, mỗi một động tác đều thể hiện sự tham lam của Lý Bính, nhưng đối với Trần Thập, tham lam thế nào là đủ?

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lý Bính mắt còn chưa mở đưa tay tìm kiếm người bên cạnh, mở mắt ra lại phát hiện chỉ còn bản thân một mình bên trong căn phòng rộng lớn, cảm giác cô đơn như thể vừa bị bỏ rơi sau khi tỉnh giấc.

Nơi Trần Thập ngủ đã mất đi nhiệt độ từ lâu, có lẽ là đã dậy từ sớm, Lý Bính tưởng rằng y là đang đi làm đồ ăn sáng cho mình nên đã đứng dậy rót cốc nước, vô tình nhìn thấy tờ giấy trên bàn bên cạnh, mở ra xem, cả mặt trước mặt sau đều viết vài dòng chữ, nhưng lại không thể đọc ra được là đang viết gì.

Những dòng chữ hệt như các bức vẽ kì quái khiến Lý Bính càng thêm sợ hãi, lẽ nào Trần Thập bị bắt cóc rồi?

Lý Bính vỗ vỗ trán, bình tĩnh, Lý Bính, đây là nhà của ngươi.

Mơ hồ nhìn thấy ở phía dưới tờ giấy có chữ ký "Trần Thập", Lý Bính khoác vội ngoại bào, tại Lý phủ không tìm thấy Trần Thập, vì vậy chạy đến nhà giáo sư đã dạy Trần Thập viết vào các ngày trong tuần, vị tiên sinh ấy tuổi đã lớn, Lý Bính lúc rời đi vẫn còn chưa thật sự tỉnh táo, hắn không quản nhiều như vậy, dùng sức gõ cửa mong có người mở, vị lão sư còn có chút kinh ngạc hỏi, "Sớm như vậy, chủ tử có chuyện gì gấp sao?"

Lý Bính chào hỏi rồi nói, "Xin thứ lỗi, trong tay ta có bức thư của Trần Thập, bên trên viết gì ta thật sự không nhận ra, không biết liệu tiên sinh có thể xem giúp ta có được hay không."

Vị tiên sinh ấy cầm lấy lá thư "Đây quả thật là chữ viết của tiểu phu nhân."

Lúc lâu sau, vừa định nói, nhưng lại chần chừ không dám lên tiếng, cuối cùng từ bỏ phản kháng mà----- đọc nội dung bức thư

"Bính gia, việc xảy ra tối qua, là ta có lỗi với ngài, ta muốn quay về ở một mình vài ngày, ngài không cần lo lắng cho ta."

Chỉ nói vài câu đã khiến hai tai đều đỏ bừng, Lý Bính giả vờ bình tĩnh cầm lấy lá thư, ho khan hai tiếng rồi quay mặt về phía lão sư

"Sau này phu nhân nhà ta phiền ngài chú ý đến nhiều hơn."

"Lão gia sẽ cố gắng hết sức."

"Như vậy, thứ lỗi đã quấy rầy, Lý Bính xin cáo từ."

"Chủ tử bảo trọng."

Trần Thập muốn bình tĩnh lại, Lý Bính đương nhiên tôn trọng, phải mất nhiều ngày mới có thể tính là đã quen, thế nhưng qua đi mười ngày hơn vẫn không thấy Trần Thập có dấu hiệu sẽ quay trở lại, Lý Bính đương nhiên không thể tiếp tục ngồi yên, sau khi hỏi được nơi ở ban đầu của mẹ Trần Thập, liền đem theo Linh Phục ra ngoài

Mùa xuân tại Trần gia thôn nhìn từ xa có thể thấy ngập tràn sức sống, cả một màu xanh tươi tốt bao trùm, hương cỏ tràn ngập trong khí trời tạo nên cảm giác sảng khoái đến "mát lòng mát dạ", thì ra những năm trước Trần gia thôn vẫn có thể tràn ngập sức sống trước mùa đông lạnh giá như vậy.

Lý Bính tìm thấy ngôi nhà nhỏ trên cây mà mẹ hắn đã nhắc đến, đang khi chuẩn bị bước vào thì nghe thấy tiếng Trần Thập cùng nam nhân nào đó nói chuyện, Lý Bính cuối xuống núp ở bụi cây gần đó

"Chủ tử, tại sao chúng ta phải trốn ở đây?"

Lý Bính cũng phản ứng lại, đúng rồi, ta tại sao phải trốn?

"Nhỏ tiếng" Linh Phục gật gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. "Tiểu Thập đệ đệ, sao quay lại cũng không nói với ta một lời."

"Lúc ta quay lại, vẫn chưa có dịp kể với ngươi."

"Ra ngoài một thời gian liền không gọi ta là Tiểu Giang ca ca nữa rồi? Lẽ nào chúng ta không thân quen sao"

Nam nhân kia vẻ trêu chọc lộ rõ trên mặt, Trần Thập da mặt mỏng không chịu được đành phải gọi người trước mặt như vậy.

Lý Bính trốn một góc mặt tối sầm lại khó chịu hừ một tiếng

Người bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt Lý Bính có phần hơi khó coi, liền giả vờ khinh thường nói

"Ta thấy vị công tử kia có thể coi là chú của phu nhân, vậy mà còn dám bảo phu nhân gọi hắn là anh trai? Thật là vô liêm sỉ, tiểu phu nhân rõ ràng không để ý đến hắn, vậy mà vẫn cứ tiếp tục cản trở làm phiền."

Lý Bính hận không thể dán dòng chữ "chân lí chỉ có vài người nắm được" lên người Linh Phục để bày tỏ sự đồng tình, ngoài mặt không biểu lộ, chỉ ậm ừ khịt mũi một cách tự hào

Nhìn thấy hai người kia tiến lại ngày một gần đến ngôi nhà, Lý Bính không nhịn được nữa, bước những bước dài lên tầng hai, ngôi nhà trên cây nhìn từ bên ngoài còn có vẻ sáng sủa và rộng rãi, nhưng bên trong lại trở nên chật chội vì bừa bộn, bước vô có cảm giác hơi bí bách, Lý Bính vừa vào nhìn thấy hai người đang ngồi trên võng nói chuyện, mở to mắt, "Trần Thập, ngươi..."

Trần Thập có hơi mơ hồ, "Bính gia, sao ngài đến đây?"

Ta làm sao đến đây? Có phải là làm phiền việc hai người hồi tưởng lại chuyện cũ rồi chứ gì?

Lý Bính vốn đã có phần bất bình khi Trần Thập bảo muốn bình tĩnh một chút mà vẫn không chịu quay lại, đằng này lúc đến tìm Trần Thập lại kinh ngạc như vậy khiến Lý Bính lại càng đau lòng hơn

Đương nhiên không chịu nhượng bộ "Nhớ ngươi rồi. Thập. Đệ. Đệ"

Lý Bính ngoài mặt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thì nhe nanh múa vuốt.

Một câu "không biết vị đây là?" đả động khiến lý trí của Lý Bính lập tức quay lại

Người kia nhìn Lý Bính hồi lâu, cảm thấy quan hệ hai người có hơi không bình thường, vừa định nói liền bị ngắt lời, Lý Bính cau mày

"Ta là Lý Bính, là phu quân của Trần Thập. "

"Thập đệ đệ, ngươi kết hôn rồi?"

"A, đúng rồi, Bính gia, người này đã cùng ta lớn lên, tên là Giang Dữ Hàm."

Giang Dữ Hàm là người đầu tiên mở miệng "Bính huynh."

Lý Bính nheo mắt nhìn người trước mặt "Giang huynh là người cùng Trần Thập lớn lên, không bằng gọi ta là anh rể đi, sẽ khiến chúng ta thân thiết hơn."

Lý Bính biết Trần Thập cùng với Giang Dữ Hàm này là bạn, lẽ ra nên cho Trần Thập một chút thể diện, nhưng trong lòng có chút vị, khó tránh trước mặt nói chuyện toàn mùi thuốc súng, Giang Dữ Hàm cũng là kiểu người "năng ngôn thiện biện", hai người có qua có lại, sau khi ăn xong, trong lòng Trần Thập dường như đang muốn chết đi.

------------------------
Cường nữu đích qua bất điềm - [强扭的瓜不甜/qiánɡ niǔ de ɡuā bù tián ] (nữu: vặn, vắt; dưa cưỡng ép mà hái (cường nữu) [tức là dưa còn xanh, không tự rụng như dưa chín tự nhiên] là dưa không ngọt; đặt cho văn vẻ là Dưa cố hái thì không ngọt; Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net