trang giấy thứ mười chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chúng mình,
và mối quan hệ không tên.

/

chẳng ngờ rằng thời gian lại trôi nhanh đến như vậy, chớp mắt tôi đã là học sinh cuối cấp rồi.

mối quan hệ không tên giữa tôi và sung hanbin cứ thế mà kéo dài, không có lấy một lời tỏ tình cũng không có lời từ chối, tôi và em ấy bên cạnh nhau với cái tên "người đặc biệt" của nhau.

"em bé người yêu của cậu hôm nay không thấy lên đây ha?" cậu bạn ngồi bàn trên vừa cười vừa nói.

"là sung hanbin, không phải em bé người yêu." tôi lắc đầu đáp.

"có khác gì người yêu không?" cậu bạn thở dài.

"em ấy chưa tỏ tình với tớ." đặt cuốn sách cuối cùng vào balo, ánh mắt không nhịn nổi mà lướt ngang cửa sổ tìm em nhỏ nào đó.

"vậy cậu tỏ tình đi." bạn nữ ngồi bàn bên trái cũng đã chú ý vào câu chuyện.

tôi lơ đi vờ như không nghe thấy gì.

đợt này, gió thổi mạnh, lớp áo dày cũng không ngăn nổi từng cơn gió len lỏi vào từng sợi vải, chạm vào da thịt đến lạnh buốt. tôi đang bước vào kì nước rút của học sinh cuối cấp, mặc dù đồng ý với sung hanbin rằng sẽ đi chơi với em ấy một ngày trọn vẹn nhưng cuối cùng vẫn là cắm mặt vào quyển sách trên tay.

"người đẹp ơi, sữa đậu nành nóng tới rồi đây ạ." sung hanbin cười xinh, trên tay cầm hai ly sữa bước tới.

"cảm ơn em."

sung hanbin ngồi ngoan bên cạnh tôi, hẳn là em cũng biết thời gian này tôi nhạy cảm với việc học hành nên ngại làm phiền. miếng bánh lớn trên bàn cũng được sung hanbin cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn. gập quyển sách trên tay lại, quỹ thời gian học tập của tôi vốn không hề ít ấy vậy mà lại chiếm cả thời gian của em như vậy sao?

"hanbin à, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?" xiên một miếng bánh được cắt nhỏ vào miệng.

"không phải anh đang bận học sao?" sung hanbin yêu chiều mà xoa đầu tôi.

"đã hứa là hôm nay đi chơi với em rồi mà." tôi nghiêng đầu tận hưởng cảm giác cưng chiều từ em ấy.

sung hanbin bật cười, chậm rãi xiên thêm một miếng bánh về hướng của tôi, không gấp gáp mà đợi tôi chú ý đến. miếng bánh nhỏ, vừa xốp lại vừa mềm, mùi bánh thơm ngậy khiến tâm trạng trong lòng lại trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"ngoan, em đợi anh được."

sung hanbin giỏi nhất là việc khiến tôi trở nên ngại ngùng.

"này nha, anh lớn hơn em đó."

người nọ bật cười, đưa tay lau đi vệt bánh vụn trên khoé miệng tôi, em đáp:

"em nhớ mà, đáng yêu ạ."

cuối cùng sung hanbin vẫn là chiều theo tinh thần học tập của tôi mà đến một quán cà phê sách nằm ở cuối phố, mặc dù tôi đã hết lời nói với em rằng có thể đến nơi mà sung hanbin muốn nhưng em lại lắc đầu: "thấy anh ham học như vậy em không nỡ làm phiền. đợi anh thi xong rồi chúng mình đi chơi bù cũng chưa muộn."

sung hanbin của một tiếng trước nghiêm túc cùng tôi lựa chọn từng quyển sách, vậy mà bây giờ em ấy đã ngủ ngoan trên vai tôi như vậy rồi.

tiếng thở đều đều của sung hanbin bên cạnh khiến tôi chẳng thể nào tập trung vào quyển sách trước mặt, từng con chữ như đang nhảy múa chơi đùa cùng nhịp tim vang dội trong lồng ngực của tôi. bao nhiêu năm vẫn vậy, chỉ cần ở bên cạnh sung hanbin tôi đều không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.

lúc này tôi mới có chút thời gian nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện đã qua. tôi và sung hanbin ở độ tuổi mười một, mười hai bởi sự trẻ con, sự non nớt trong suy nghĩ mà đánh mất khoảng thời gian cùng nhau vui đùa lớn lên vì sự ích kỉ chỉ muốn giữ đối phương cho riêng mình thời non trẻ, vì những khúc mắc từ quá khứ không được gỡ bỏ vô tình lại đẩy cả hai trở nên xa cách nhau thêm một chút. vậy mà sung hanbin lại gom góp tất thảy sự dịu dàng và kiên nhẫn của em mà từng bước, từng bước đến gần tôi thêm một lần nữa.

bên vai phải của tôi có chút động đậy, chắc là sung hanbin đã tỉnh rồi.

"em ngủ quên mất."

"ngủ một chút cũng không sao." tôi nhanh tay lật trang giấy, cố giấu đi khoé môi đang cong lên.

"em xin lỗi, vai anh có mỏi không ạ?"

sung hanbin đưa tay xoa xoa phần vai phải của tôi.

"anh không." tôi lắc đầu, đáp.

sung hanbin thu tay lại, nghiêng đầu nhìn tôi một hồi rồi khẽ gọi:

"hao."

tôi không vội rời mắt khỏi quyển sách, lia mắt xong đoạn chữ dang dở rồi đáp: "sao thế?"

"sao lúc này nhìn anh giống bạn trai lớn quá." sung hanbin thích thú cười, vừa nói lại vừa đưa mặt gần sát lại phía tôi.

"lại bắt đầu linh tinh." cả khuôn mặt tôi đỏ rực, gập quyển sách trên tay lại, dùng lực mà đẩy sung hanbin lùi về phía sau.

sau đó, tôi cùng sung hanbin cất gọn lại những quyển sách về đúng chỗ của chúng rồi nhanh chóng trở về nhà.

dọc đường đi gió thổi lạnh buốt, ngồi phía sau tấm lưng vững chắc của sung hanbin nhưng tôi vẫn không tránh được mà rùng mình đến mấy lần.

"hao."

sung hanbin gọi một tiếng thật khẽ, khiến người đang tựa một phần mặt lên tấm lưng em cũng phải tò mò mà vươn cái đầu nhỏ lên đáp một tiếng: "anh nghe."

"nghe mẹ em nói, tháng tới sẽ tổ chức đốt lửa trại đấy." sung hanbin không vội, chầm chậm đáp.

"thật không?" tôi không giấu được sự vui vẻ, hai tay nắm lấy phần hông áo của sung hanbin cũng vì thế mà siết chặt hơn.

"em cũng không chắc đâu, chỉ là nghe mẹ nói nhà trường đang trao đổi về vấn đề đó thôi."

tôi không đáp, chỉ tựa đầu lên lưng sung hanbin lần nữa, miệng nhỏ không thể ngừng cười, trong lòng không cũng không ngừng hy vọng. sẽ thật tuyệt nếu trong đêm lửa trại tôi có thể sánh vai cùng em ấy, phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net