10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày Zhang Hao chính thức sang Canada trị liệu đặc biệt. Cuộc sống của Sung Hanbin trở lại guồng quay giữa đến trường và về nhà, ngoài ra thì cậu cũng bắt đầu đến phòng tập nhảy và thân thiết hơn với Kuan Jui. Sung Hanbin dường như luôn cố gắng hỏi Kuan Jui về Zhang Hao nhưng y thì tuyệt đối không để lộ thông tin gì ngoài nói cho cậu biết rằng anh ở bên đó vẫn sống rất tốt.

Hanbin cảm thấy tủi thân, thật sự là như vậy khi mà Zhang Hao tuyệt đối không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi từ cậu và Hanbin lờ mờ nhận ra có lẽ anh thật sự là đang cố đẩy cậu ra khỏi cuộc sống của anh, không muốn có một Sung Hanbin liên quan gì tới anh cả. Nhưng Hanbin biết là mình không thể vờ như cả hai không quen biết nhau, vì vậy mà những tin nhắn vẫn đến hàng ngày, mặc dù không có hồi âm nhưng Hanbin vẫn làm điều đó, giống như một thói quen chẳng thể bỏ.

Cuộc thi vẽ do trường tổ chức mà Hanbin đăng ký tham gia vào ngày mai là sẽ có kết quả cho vòng bán kết. Sung Hanbin tuy không quá tự tin vào tài năng của mình nhưng lại vô cùng mong tên của mình sẽ có trong danh sách top 4 đó. Kuan Jui ngồi phịch xuống bên cạnh Hanbin nhìn lén cậu chàng đang lướt đi lướt lại page cuộc thi vẽ đủ để biết Hanbin đang hồi hộp, lo lắng tới như thế nào.

"Không phải bảo ngày mai mới có kết quả à?"

Kuan Jui lên tiếng trước khi tu ừng ực chai nước trên tay. Hanbin hơi giật mình, tắt điện thoại, lơ đễnh trả lời.

"Em chỉ đang xem vài thứ linh tinh thôi."

Kuam Jui bật cười, Sung Hanbin quả nhiên không giỏi nói dối chút nào. Không hiểu vì sao mà thằng bạn anh lại luôn tin vào những điều Hanbin nói dối trong bối rối nữa.

"Em sẽ vào được thôi. Anh thấy mấy bài kia cũng đâu có quá xuất sắc."

Kuan Jui choàng tay qua vai Hanbin nói, nét cười lan tới tận hai mí mắt đã thành hai đường chỉ trên khuôn mặt. Hanbin liếc nhìn y, mỉm cười một cách gượng gạo. Kuan Jui không hề nói dối, Hanbin hiện tại vẫn đang nằm trong danh sách sinh viên top đầu của khoa Mỹ Thuật, chưa kể bức tranh của cậu vẽ hôm trước vô cùng có hồn, Kuan Jui thậm chí đã khẽ rùng mình một cái khi mới nhìn thấy nó, và y vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đó. Cảm giác bức tranh này nhất định sẽ có mặt trong top 4.

Điện thoại bên cạnh chợt ting lên một tiếng. Kuan Mui liếc mắt nhìn Hanbin vội vã kiểm tra điện thoại rồi thất vọng một cách rất lộ liễu mà thấy tim mình cũng như bị ai đó thụi một cái.

Kuan Jui không phải đồ ngốc, y biết thừa Sung Hanbin thích Zhang Hao nhiều như thế nào nhưng dường như cả hai người bọn họ đều quá ngờ nghệch để nhận ra điều đó. Vậy là trong suốt thời gian thằng bạn sang bên đó chữa trị, Kuan Jui đã quyết định ở cạnh đôn đốc thằng nhỏ này, chí ít là giúp Hanbin nhận ra những nhịp đập bất thường trong trái tim của mình. Kuan Jui cũng giống như Zhang Hao, y là gay và cũng đang yêu thầm hậu bối khoá dưới vì thế nên y có thể thấy được những rung động trong đôi mắt đen láy long lanh sáng của Hanbin. Thấy được cách cậu nhớ nhung Zhang Hao đến thần cả người, cách cậu sốt sắng khi thấy Kuan Jui đang loay hoay nhắn tin hay gọi điện cho Zhang Hao và quan trọng nhất là y thấy được những hy vọng lấp loé trong đôi mắt Hanbin khi cậu gửi đi những tin nhắn mãi không được hồi đáp.

Sung Hanbin bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, Kuan Jui lơ đễnh nhìn theo, còn chưa kịp lên tiếng hỏi gì đã thấy cậu túm lấy ba lô bỏ đi mất. Nhưng chỉ hai giây sau liền quay lại, Kuan Jui tròn mắt nhìn một loạt hành động Hanbin, tạm thời không biết cậu nhóc này định làm gì đây.

"Kuan Jui hyung, em mượn điện thoại của anh được không?"

Kuan Jui cười thầm trong bụng, Hanbin ngốc nghếch kia chắc là nhớ bạn y tới phát điên rồi. Nhưng mà Kuan Jui không thể dễ dàng đáp ứng nhu cầu của cậu như vậy được.

"Làm gì thế, lát nữa anh cần điện thoại."

Hanbin có hơi ngập ngừng, điều đó làm Kuan Jui mắc cười muốn chết.

"Điện thoại em hết pin, em mượn để gọi cho mẹ."

Lúc nói xong lý do đó Hanbin mới nhận ra bản thân ngu ngốc như thế nào. Kuan Jui vừa mới nhìn thấy cậu nghịch điện thoại, y chắc chắn biết điện thoại hết pin rõ ràng chỉ là một cái cớ.

"Hanbin này, anh sẽ cho em mượn điện thoại. Nhưng mà trả lời câu hỏi của anh trước đã."

Kuan Jui hí hửng vô cùng, y đứng dậy nhìn Hanbin nói. Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra được sự vui vẻ đã lan tràn khắp không gian phòng tập nhảy bây giờ. Và Hanbin đương nhiên là kẻ ngốc nghếch đó.

"Chuyện gì cơ ạ?"

Sung Hanbin chợt thấy sống lưng mình lành lạnh, và đột nhiên cậu muốn từ chối trả lời Kuam Jui. Nhưng câu nói thoát ra rồi không cách nào thu lại được, vì vậy đành im lặng chờ Kuan Jui lên tiếng.

"Em thích Zhang Hao đúng không?"

Kuan Jui thẳng thắn hỏi, không hiểu sao trái tim rung động như mình là nhân vật chính. Để rồi hụt hẫng vô cùng khi chỉ hai giây sau đã nhận được câu trả lời của Hanbin.

"Không ạ."

Rất ngắn gọn và vô cùng kiên quyết. Kuan Jui thậm chí không đếm được cả thời gian Sung Hanbin suy nghĩ cho câu hỏi này nữa, và y thấy tim mình hụt hẫng, như rơi xuống một cái hố thật sâu.

"Hao hyung có vẻ rất ghét em. Anh ấy thậm chí còn không trả lời tin nhắn của em nữa. Tuy anh ấy nói em có thể làm bạn với anh ấy nhưng có vẻ không thật sự là vậy. Anh đừng hiểu lầm, em đối với anh ấy chỉ là hậu bối ngưỡng mộ tiền bối thôi."

Sung Hanbin nói tiếp, Kuan Jui nghe không ngấm nổi câu nào, chỉ muốn cười khẩy một cái. Cậu ta ngưỡng mộ Zhang Hao điểm nào khi mà rõ ràng chuyên ngành của cả hai khác nhau một trời một vực. Nói dối thì cũng phải kiếm lý do hợp lý một chút chứ. Kuan Mui định nói, nhưng rồi Hanbin lại lên tiếng.

"Em phải về rồi. Có lẽ Hao hyung sẽ tắt máy khi nghe được giọng em nên em sẽ không gọi anh ấy nữa. Anh gửi lời hỏi thăm của em đến anh ấy nhé."

Hanbin nói rồi đeo ba lô lên vai quay lưng rời đi. Kuan Jui nhìn theo bóng cậu, thấy có gì đó như hụt hẫng trong tim. Lần trước lúc nói chuyện điện thoại với Zhang Hao, y có hỏi anh rằng tại sao lại không trả lời tin nhắn của Hanbin, lúc đó Zhang Hao chỉ cười trừ nói rằng anh muốn khi mình quay lại sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, vứt bỏ đi hình bóng của Sung Hanbin ra khỏi đầu. Nhưng có một điều Zhang Hao vẫn không nói với Kuan Jui rằng anh chỉ sợ mình đang mơ một giấc mơ hão huyền, rồi sẽ có một ngày tỉnh dậy anh sẽ bị đuối nước, vì vậy Zhang Hao quyết định xem như mình và Sung Hanbin chưa từng quen nhau. Anh sẽ cất đi đôi mắt và nụ cười sáng lấp lánh của cậu vào những trang sách cuối cùng của một Zhang Hao vẫn mang hội chứng xấu xí kia.

Khi Zhang Hao quay về cùng với một cuộc sống mới, anh muốn Sung Hanbin không còn liên quan gì tới Zhang Hao khi đó nữa. Zhang Hao gập lại cuốn sổ tay nho nhỏ, đặt lên trên bàn cạnh đầu giường. Anh vươn mình, đưa mắt nhìn xa xa ra bên ngoài cửa sổ nơi đỏ thẫm một màu lá phong tới nhức mắt. Thời gian trôi thật sự rất nhanh, thoắt cái đã tròn ba tháng Zhang Hao sang đây và bắt đầu trị liệu. Anh hoàn toàn không biết rõ tiến trình trị liệu của mình đã tới đâu rồi, không được soi gương hay cả không biết liệu mình có bao nhiêu hy vọng xoá bỏ triệt để những nốt mẩn xấu xí đó. Zhang Hao chỉ biết tới giờ uống thuốc đều đặn mỗi ngày của mình, biết khi nào mình sẽ được truyền nước và khi nào thì được dùng điện thoại.

Ban đầu lúc mới đặt chân sang đây, Zhang Hao đã vì chênh lệch múi giờ mà mất ngủ hơn một tuần, sau đó khi dần quen với giờ giấc thì anh lại mất ngủ vì mùi thuốc và mùi chất hoá học vương đầy trên người mình. Có những đợt trị liệu da dài tới cả năm tiếng đồng hồ khiến lớp da anh tê rần, những đợt thuốc tiêm vào người nhiều tới nỗi vai anh gần như phát sưng và cả nỗi nhớ nhà từng đêm khiến Zhang Hao một mình trong chăn lạnh lẽo không chịu nổi. Nhưng sau tất cả những khó khăn đó, anh biết rằng mình vẫn chịu đựng được, chỉ cần là có một chút ít hy vọng xoá bỏ được căn bệnh này khỏi cơ thể, anh chỉ cần như thế, chút ít khó khăn thể xác này có là gì đâu.

Một tuần Zhang Hao được quy định chỉ được dùng điện thoại vào những ngày lẻ, mà mỗi ngày như thế chỉ được dùng vỏn vẹn hai tiếng, vì thế mỗi khi thấy tin nhắn của Hanbin ngập đầy khung tin nhắn của mình anh luôn mất tới gần nửa tiếng lưỡng tự nhấp trả lời để rồi lại lặng lẽ xoá đi cả dòng chữ vừa mới nhập. Anh biết Hanbin sẽ thấy tổn thương, nhưng Zhang Hao lại càng mong cậu sẽ vì điều đó mà ghét anh, bởi vì Zhang Hao không còn muốn ôm trong mình tình cảm với Hanbin nữa.

Đã ba tháng trôi qua, anh biết mình sẽ quên được tình cảm đó thôi, tình cảm được nuôi dưỡng trong thời gian không đủ dài, liệu sẽ sâu đậm tới mức nào cơ chứ, Zhang Hao gần như chắc chắn mình sẽ làm được việc mà bản thân cho là đúng. Hôm nay là thứ ba, ngày mà anh được dùng điện thoại, như thường lệ thì cứ đúng 4 giờ chiều là cô y tá với đôi mắt xanh biếc sẽ tiến vào và mỉm cười đưa điện thoại cho Zhang Hao, cô nàng nói tiếng Hàn rất trôi chảy, thỉnh thoảng lại dành chút ít thời gian nói chuyện cùng anh khiến nỗi nhớ nhà trong Zhang Hao vơi bớt đi rất nhiều. Nhưng giờ đã hơn 4 giờ, Zhang Hao vẫn không thấy cô y tá đâu, anh chống tay xuống giường đứng lên, vừa định bước chân ra cửa thì cánh cửa bị ai đó đẩy ra. Zhang Hao có chút sững sờ vì người vừa xuất hiện ở cửa, nhưng anh còn chưa kịp phản ứng lại đã liền nhận được cái ôm chắc nịch từ người đó.

"Zhang Hao, may quá, may quá rồi."

Zhang Hao cứng đờ cả người, anh tạm thời không biết phải phản ứng như thế nào trước tình huống thế này, chỉ còn biết luống cuống đưa tay lên ôm lại người đó. Được một lúc thì người nọ thả anh ra, ông nắm lấy vai của Zhang Hao, chậm rãi nói từng lời.

"Zhang Hao, cháu phải thật bình tĩnh. Nghe này, ta vừa nhận được một tin tốt từ bác sĩ chính trị liệu cho cháu. Ông ấy nói rằng các virus Phonem đã được xoá bỏ 90%, một tiến trình mà gần như không ai có thể dự đoán đến. Zhang Hao, nếu mọi chuyện cứ theo tiến trình như vậy mà phát triển thì xác suất cháu có thể hoàn thành đợt trị liệu sớm là rất cao."

Zhang Hao thấy hai lỗ tai mình lùng bùng, xung quanh dường như không còn tiếng động gì, kể cả mùi thuốc sát trùng cứ luôn vương vất quanh đây cũng như tan biến đâu mất sạch. Anh nhìn bác sĩ Sung hai mắt đã đỏ hoe mà thấy tim mình như cũng lặng đi mấy phần. Niềm vui ứ tràn trong lồng ngực căng đầy đẩy lên đôi mắt khiến Zhang Hao gục xuống và khóc to một trận. Bác sĩ Sung hoảng hốt nhìn Zhang Hao, chỉ thấy anh không thể đáp lại dù một lời, chỉ biết khóc nấc lên từng đợt như thế.

Những ngày sau đó, Zhang Hao luôn mang trong mình một hy vọng lớn lao hơn nữa mà tiếp tục trị liệu. Những cơn ê buốt ở bả vai dường như không còn ảnh hưởng nhiều tới anh, vết bầm tím lớn ở cổ tay do kim chuyền cũng không làm Zhang Hao thấy đáng sợ nữa, chỉ còn một trái tim đầy những hy vọng và một nụ cười luôn nở trên môi. Các bác sĩ và y tá ở đó thấy bệnh nhân của họ mang một tâm trạng vui vẻ như vậy thì cũng giống như bản thân được tiếp một nguồn năng lượng mới. Họ thay phiên nhau trò chuyện cùng Zhang Hao, và có những khi anh thấy từng người một đi vào phòng với một khuôn mặt sửng sốt. Nhưng Zhang Hao không biết những biểu cảm đó là do đâu mà có. Đến ngày cuối cùng của tháng thứ tư, Zhang Hao đang đi dạo cùng với cô y tá duy nhất biết tiếng Hàn - Hana. Khi Zhang Hao thắc mắc về phản ứng của mọi người lúc bước vào phòng bệnh, Hana chỉ mỉm cười, lát sau lúc hai người đã quay về phòng bệnh cô mới ghé sát tai Zhang Hao thì thầm và câu nói đó khiến khuôn mặt anh đỏ bừng. Hana khi đó đã nói rằng:

"Vì Zhang Hao rất đẹp trai."

Zhang Hao không biết mình có nên tin vào lời nói dối đó không, dù sao cô ấy cũng là y tá đang giúp mình trị liệu, đương nhiên Hana sẽ nói bất cứ điều gì có thể khiến tâm trạng người bệnh tốt hơn, Zhang Hao vẫn luôn tin rằng đó chỉ là một lời nói dối ngọt ngào mà thôi.

Ngày cuối cùng của đợt trị liệu cuối cùng cũng tới. Zhang Hao được Hana dẫn tới một căn phòng mà theo như cô nàng thì đây chính là căn phòng mà bất cứ bệnh nhân nào cũng sẽ rất thích. Lúc bước chân vào trong phòng, Zhang Hao cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Hana lại nói như vậy. Bên trong căn phòng được sơn tường trắng xoá như bao phòng bệnh khác treo đầy ruy băng và bóng bay đủ sắc màu. Trên mỗi dải ruy bằng là những dòng chữ CONGRATULATION! đỏ thẫm. Zhang Hao bước sâu vào bên trong, vừa lúc đó thì chiếc rèm tự động mở ra, một chiếc gương lớn được ai đó đẩy về phía anh.

Zhang Hao gần như là chết lặng nhìn mình phản chiếu trong chiếc gương lớn, khuôn mặt này, không thể nào mà là anh được. Những nốt mẩn đỏ đã bay biến mất sạch, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng để lộ đường chân mày và đôi mắt khiến Zhang Hao phút chốc thấy hình ảnh phản chiếu này không thực. Ở hai bên căn phòng, các y tá và bác sĩ chính ùa ra, họ cười lớn, hướng về phía Zhang Hao những chiếc ôm thật chặt. Vậy là khoá trị liệu của anh đã hoàn thành thành công xuất sắc. Cho đến tận lúc đó Zhang Hao vẫn còn không thể tin nổi rằng mình đã thành công xoá bỏ hội chứng xấu xí đó khỏi mình.

....

Sung Hanbin chống tay lên cằm lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đang bay lất phất, bên ngoài cành lá trơ trọi của mùa đông đã thay màu xanh mướt. 5 tháng dài đằng đẵng trôi qua, cậu vẫn không nghe thêm được thông tin gì từ Zhang Hao. Hanbin đã thôi không còn nhắn những tin nhắn mãi không nhận được hồi âm nữa. Cậu không còn hy vọng Zhang Hao còn muốn làm bạn với mình. Hôm nay là ngày tròn 5 tháng kể từ ngày Zhang Hao đi. Hanbin liếc mắt nhìn về phía hàng ghế đá dưới hàng lá phong rợp đỏ, nhớ tới ánh mắt lấp lánh của Zhang Hao khi đó mà chợt nhoẻn miệng cười. Cậu nói với anh rằng khi Zhang Hao quay về cả hai sẽ gặp nhau ở đó, những lời đó Hanbin vẫn nhớ như in nhưng liệu anh có còn nhớ.

Sung Hanbin không biết mình bị làm sao, cậu thấy giống như bản thân bị ruồng bỏ, khó chịu vô cùng. Giống như cảm giác khi được ba dẫn vào khu trung tâm hồi bé, thấy một bộ đồ chơi mà mình vô cùng thích nhưng lại không thể mua, chỉ có thể đứng lặng lẽ ngắm nhìn. Cảm giác lúc này cũng giống như vậy, có gì đó như mất mát, như tổn thương vô cùng khoét từng chút từng chút một trong tim.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net