Extra 1: Cuộc đời của Seo Changbin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chuyện. Em phong bế bản thân, từ chối mọi lời đề nghị mà Changbin đưa ra. Và rồi khi nỗi đau bị tích tụ đến bùng nổ, em cãi nhau với Changbin, lần này em không nhân nhượng nữa, không vì sự van cầu của Changbin mà buông tha cho sự sống của mình nữa, càng không hề chừa cho anh một đường lui nào mà nhắm thẳng vào động mạch cổ cứa một đường dài trước mắt anh.

Jisung phát điên, Changbin cũng cảm thấy bản thân điên loạn mất rồi. Cứ nghĩ rằng cố gắng một chút, thêm một chút xíu nữa thì tất cả sẽ tốt đẹp. Rõ ràng Jisung cũng yêu anh như vậy, cũng muốn sống cùng anh như vậy cơ mà. Tại sao, tại vì sao lại ra nông nỗi này?

Vừa ráng sức vượt qua một ngọn núi thì lại có chuyện khác kéo tới. Tưởng rằng ngọn núi mình vừa mới xuống được kia là điểm cuối cùng thì trước mắt lại xuất hiện thêm một ngọn núi khác, cao hơn và gập ghềnh hơn rất nhiều. Anh tức giận với chính cuộc đời mình. Anh muốn sống, anh cũng biết sợ chứ, thật sự rất sợ hãi. Cớ gì mà ông trời cứ luôn bắt anh phải chịu đựng tất cả mọi thứ. Đây là điều anh đáng phải nhận sao? Là sự trừng phạt anh đáng phải mang trên mình sao?

Làm ơn ai đó hãy chú ý đến anh với, anh cũng đang rất mệt mỏi.

Tiếng đèn cấp cứu, tiếng bước chân đi lại, tiếng người ra vào liên tục sau cánh cửa, cả tiếng thông báo bệnh nhân đang ở trạng thái nguy hiểm hai ba lần, tất cả đập vào màng nhĩ của Changbin, khiến tai anh ù đi, đau nhói và cảm tưởng như có thể chảy máu ngay lập tức. Anh đứng lặng một góc, mắt nhìn chăm chăm vào bên trong căn phòng lạnh toát đậm mùi sát trùng. Trái tim anh lúc này như có người chiếm lấy, đâm thật nhiều nhát khiến mạch máu vỡ ra, rồi đưa nó lên bàn giải phẫu, mổ xẻ nó đến thấy được cả mô thịt.

Anh nhận ra thứ không thuộc về mình, có níu kéo thế nào cũng chỉ là một mảnh mơ hồ. Anh nhận ra khi sợi dây thừng đã kéo căng đến giới hạn cuối cùng thì dù cho anh có tham lam muốn kéo thêm chút nữa cũng chỉ khiến cho lực bắn ngược của nó về phía bản thân càng mạnh, càng đau. Anh nhận ra, khi anh xem em là cả thế giới thì em lại chỉ muốn trở về với cõi thần tiên mà em mong mỏi.

Changbin không thể cứu em, đồng nghĩa với việc anh cứu không nổi chính mình.

Jisung, làm ơn, vì anh một lần thôi, vì anh một lần mà cố gắng sống có được không.

Khi em làm mình đau thì ngay khoảnh khắc đó anh cũng đang phải chịu một nỗi đau đớn gấp bội.

.

*cốc...cốc...cốc...*

"Jisung, anh đi nhé."

Đứng trước cửa phòng luôn đóng kín, Changbin gõ nhẹ, lên tiếng chào hỏi với người ở bên trong.

"..."

"Đồ ăn anh làm sẵn rồi, lát em nhớ hâm lại rồi hãy ăn."

"..."

"Quần áo anh đang phơi bên ngoài, lát nữa nếu có mưa thì nhớ đem vào em nhé."

"..."

"Bên tiệm thú cưng có gọi điện cho anh bảo giống mèo mà em muốn nuôi đã về rồi, hôm nay nếu em muốn thì có thể đến xem thử."

"..."

"Chuyện của Long Phúc anh đã giải quyết xong, Minho ngày hôm nay sẽ trở về, không biết là ở bao lâu nên anh đã dọn sơ nhà cửa và phòng nó rồi. Nó về thì em nói với nó một tiếng hộ anh."

"..."

"Ừm...vậy thôi anh đi nhé."

Không một lời nào đáp lại anh, không gian vẫn yên tĩnh như lần cuối cùng anh ở bên trong. Changbin cúi đầu, thở ra một hơi dài rồi chuẩn bị xoay bước. Trước khi rời khỏi hẳn, anh nhìn về phía phòng ngủ của em một lần nữa, đôi mắt luyến tiếc cùng bi thương cố gắng không để rơi lệ. Khi đã chắc chắn rằng mọi thứ sẽ không có gì thay đổi sau khi mình rời đi, Changbin khép lại cửa nhà, bỏ lại cho nó một bóng lưng nặng nề và tuyệt vọng.

.

.

.

Anh đã sợ hãi cái chết này đến mức nào.

Sợ đến nỗi mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu đều toàn là hình bóng em chết đi.

Anh không thở được.

Cứ nghĩ đến cảnh em chết rũ trong vòng tay mình anh lại run rẩy.

Dẫu cho chỉ là một lời nói dối,

vậy thì liệu rằng em có thể ôm anh và nói rằng em sẽ không bỏ anh lại thế giới này một mình được hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net