Extra 1: Cuộc đời của Seo Changbin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, không sai. Sinh ra trong một gia đình bố bạo lực, mẹ tự sát, cũng không sai. Với Seo Changbin, cái sai duy nhất mà anh thấy chính là việc đã có mặt trên đời này.

Seo Changbin có một tuổi thơ bất hạnh và thiếu thốn tình yêu thương. Anh được tạo thành từ một cuộc hôn nhân không tình yêu, có một người bố bạo lực và gia trưởng, một người mẹ mạnh mẽ nhưng nóng nảy. Xuyên suốt cả tuổi thơ, Seo Changbin chưa một lần cảm nhận được cái gọi là bữa cơm gia đình và một nụ cười hạnh phúc mỗi khi bố mẹ nhìn thấy anh.

Năm Changbin ba tuổi, vào một buổi trưa nóng bức khi đang tự chơi trong nhà, bỗng nhiên trước cổng một tốp ba bốn người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ màu xanh tiến vào nhà anh. Changbin nghe họ hỏi mình cái gì đấy, anh vội vã đứng dậy gọi lớn tiếng để mẹ từ trong bếp đi ra, sau đó bản thân thì nép lùi vào một góc tường mà theo dõi. Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, Changbin không nhận biết được những người đàn ông này là ai, nghề nghiệp là gì và cái chữ "cảnh sát" kia rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. Trong trí óc non nớt của một đứa trẻ khi đó, Seo Changbin chỉ biết họ có nhắc về bố, rồi mẹ bắt đầu lớn tiếng, người run lên không biết vì tức giận hay khóc mà tranh cãi gì đó với họ. Sau đó khoảng mười phút, mấy chú cao lớn ấy về, còn mẹ thì lật đật chạy nhanh vào nhà thay vội bộ đồ, để lại một câu "con ở nhà ngoan" với anh rồi cũng đi mất.

Và khoảng thời gian tiếp theo đó, Changbin không nhìn thấy bố nữa, mà mẹ của anh, ngoài thời gian đi làm thì thời gian ở nhà cũng chẳng còn nhiều như trước.

Đến mãi sau này, khi đã đủ tuổi nhận thức, Changbin mới biết rằng năm đó bố anh đã đi tù vì tội trộm cắp. Còn mẹ của anh, vì muốn giữ cho con mình có một hồ sơ sạch sẽ mà đã vất vả chạy đôn chạy đáo nhờ cậy các mối quan hệ có thể nhờ cậy để bố anh mau chóng được thả ra ngoài.

Có thể nói, đây là vết nhơ đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời của Seo Changbin.

.

"Ê trưa nay ăn gì? Nghe nói cantin hôm nay có món sườn xào chua ngọt ấy, đi ăn đi." giữa tiếng giảng bài của giáo viên vật lý, một cậu trai khẽ xoay đầu sang cậu trai ngồi bên cạnh mình, tay giơ cuốn tập lên che nửa khuôn mặt, nhỏ giọng hỏi.

"Thôi, tao không thích món ấy." Changbin mỉm cười, hơi lắc đầu, mắt vẫn tập trung vào bài giảng mà giáo viên đang chăm chú giải thích.

"Xì, không ăn thì thôi xíu đừng có mà xin xỏ tao. Mày nhìn mày đi, đã ốm nhom thành cái que rồi mà suốt ngày cứ chê thịt, phải ăn nhiều thịt mới lớn được chứ."

Cậu nhóc sau khi nghe Changbin nói thế thì bĩu môi, ánh mắt lướt một lượt từ đầu đến chân Changbin để đánh giá. Nó thật sự không hiểu, cũng là một phần ăn như nhau, giá tiền như nhau, nhưng tại sao lúc nào Changbin cũng chỉ ăn mấy món đơn giản thiếu dinh dưỡng như thế, hầu như nó chẳng bao giờ thấy Changbin ăn thịt cả. Nó tự hỏi, là do Changbin ghét món thịt, hay dị ứng, hoặc chăng là còn một lý do nào khác mà nó không biết?

"Học đi, thầy liếc kìa." đá nhẹ vào chân bạn mình, Changbin im lặng không nói gì nữa, tiếp tục tập trung lên bục giảng.

*reng...reng...*

"Đi thôi Changbin, không lẹ là hết suất ăn đấy." gom nhanh mớ sách vở bừa bộn trên bàn vào học tủ, cậu nhóc cùng bàn nhanh chóng đứng dậy kéo tay Changbin liên tục hối thúc anh dọn đồ mau lên.

"Mày đi trước đi, nay tao không xuống cantin đâu, mẹ tao xíu nữa sẽ đem đồ ăn đến cho tao." Changbin lắc đầu, tay vươn ra xua đuổi đứa bạn đi nhanh không thôi không kịp của mình.

"Chậc chậc, con cưng gớm nhể. Thế tao xuống trước, lấy đồ ăn xong thì nhớ xuống đấy nhé, tao chừa ghế cho mày."

"Ừ biết rồi."

.

"Ê có đánh nhau tụi bây ơi, lẹ lẹ ra xem lẹ lên."

"Đâu đâu? Đánh nhau chỗ nào? Học sinh lớp mấy đó?"

"Ngoài cổng trường tụi bây ơi, mau lên, nghe nói có vũ khí nữa."

Mang một tâm trạng vui vẻ vì sắp được gặp mẹ, Changbin bước từng bước thật nhanh ra phía cổng trường. Đi đến gần giữa sân, anh nghe thấy tiếng xì xào rôm rả ở xung quanh, một tốp các học sinh ùa nhau chạy đi đâu đó, hình như là có ẩu đả. Changbin tò mò nhìn theo hướng mọi người di chuyển, anh bắt gặp một đám đông toàn học sinh đang tụ thành vòng tròn chen chúc nhau ở ngoài cổng, thậm chí có nhiều đứa vì đến sau mà cố nhón chân lên cho thật cao để nhìn vào bên trong, từ xa trông chẳng khác gì một cái chợ.

Nghĩ đến mẹ còn đang đợi mình bên ngoài, Changbin bỏ qua sự tò mò của bản thân mà đi nhanh hơn, hy vọng có một lối thoát nho nhỏ để anh có thể đi ra. Tuy nhiên càng đến gần, anh càng nghe thấy tiếng cãi nhau to và rõ, cả tiếng quát tháo cùng tiếng rầm rì bàn tán của bọn học sinh. Rồi Changbin đột ngột dừng bước, một quãng giọng cao quen thuộc lọt vào tai anh, quen thuộc đến nỗi anh đã nghe thấy cả nó trong những giấc mơ mỗi ngày.

Là tiếng của mẹ.

"Rốt cuộc anh có thôi đi không hả? Đừng có mà gây sự, đây là trường học muốn nói gì thì về nhà rồi nói."

"Nói gì mà nói, mẹ mày muốn nói gì. Đ* má đừng có mà chọc tao điên lên, tao điên tao chém hết đừng có trách."

Chật vật di chuyển đến gần đám đông, Changbin cố gắng lách qua biển người, tìm một khe hở nhỏ để bản thân có thể đi vào vị trí trung tâm. Không ngoài dự đoán trước đó, nhân vật chính đang được chú ý chính là mẹ của anh và người bên cạnh đang tranh cãi với bà, không còn xa lạ hơn chính là người bố mà anh chẳng nói chuyện được mấy lần.

"Anh ngon anh thử xem, có biết nghĩ không vậy hả? Hùng hùng hổ hổ với ai?"

"Mày im chưa, im cho tao. Mày thử nói nữa xem, mẹ mày, tao giết hết, giết mày với cả thằng chó kia luôn."

"Aaaaa, có dao kìa, chú kia cầm dao, nhanh nhanh gọi bảo vệ và giáo viên đi."

"Mày nói nữa đi, nói thử nữa đi. Tao chém mày liền mày tin không?"

Người đàn ông đã không còn kiểm soát được cảm xúc, con dao trên tay ông bây giờ đang hua hua trước mặt vợ của mình. Mặt ông đỏ ửng lên, đôi con ngươi long sòng sọc như điên dại. Đám học sinh nhanh chóng hét lên và lùi hết ra phía sau, có đứa vì sợ hãi mà nhanh chóng chạy đi, có đứa thì ráo riết gọi bảo vệ và thầy cô, còn có những đứa dù sợ nhưng lì lợm, cố gắng ôm lấy nhau và nán lại xem tiếp vở kịch đầy trào phúng này.

Chứng kiến tất cả sự việc, Changbin không hành động gì, anh vẫn đứng đó, mắt mở to nhìn vào hai con người thân thuộc nhưng xa lạ trước mặt. Một người thì liên tục gầm gừ chửi tục, một người thì không chịu thua kém, vừa lùi vừa bật lại lời của người kia. Chẳng một ai nhường ai, cũng chẳng một ai để tâm đến nơi này là nơi nào và liệu rằng đứa con trai của họ có phải đối mặt với những điều gì sau sự việc trên hay không.

Changbin thật muốn bỏ chạy, anh muốn thoát ra khỏi đám người xung quanh và chạy biến về lớp, hoặc là một nhà kho cũ kĩ nào đó trong trường học, miễn là rời khỏi đây, tránh càng xa càng tốt để không phải nhìn thấy những cảnh tượng đáng xấu hổ kia nữa. Nhưng Changbin không thể, toàn bộ trọng lực của thân người đã dồn hết vào hai bàn chân bé nhỏ của một đứa trẻ lớp sáu, khiến nó không thể nhấc lên, cũng không thể di chuyển, chỉ còn cách bất lực đứng đó, bắt ép bản thân phải ghi nhớ thật kĩ khoảnh khắc này, ghi nhớ hai người đang gây rối trước mặt kia chính là bố mẹ của anh, là gia đình của anh, là máu mủ ruột thịt đã đắp nặn lên hình hài này.

"Nghe bảo là gia đình của Seo Changbin lớp 6B đó, ừ là bố với mẹ của nó."

"Ghê thật, lúc đấy mà bảo vệ không đến kịp thời chắc có án mạng quá. Mà sao lại chạy đến trường con mình mà cãi nhau nhỉ?"

"Nhà tao gần nhà Changbin nè, tao nghe mẹ tao kể là nhà nó hay cãi nhau lắm, suốt ngày gây ồn ào hàng xóm thôi."

"Khiếp sợ thật đấy. Cái cảnh mà chú kia cầm dao chỉa chỉa tao sợ lắm luôn, lỡ mà có một học sinh bị gì thì không biết sao nữa."

"Mà bố nó vậy không biết Changbin có vậy không ta? Nghe bảo con giống bố, có khi nào mốt ai chọc nó điên cái nó cũng cầm dao chém người ta không?"

"Thôi sau này hạn chế tiếp xúc gần với nó chúng mày ạ, bớt lây họa vào thân."

Vết nhơ thứ hai trong đời Changbin, đã hình thành như thế.

.

"Changbin, vào đây mẹ bảo cái này."

Nghe tiếng mẹ từ trong phòng truyền ra, Changbin buông bài tập đang làm xuống, nhanh miệng dạ một câu rồi vào phòng tìm mẹ. Mẹ Changbin đang ngồi soạn giấy tờ, chúng bày đầy ra trên giường, lộn xộn và chi chít chữ. Nhác thấy Changbin đi vào, bà ngước lên nhìn anh, ngoắc tay gọi anh lại ngồi bên cạnh.

"Nay sinh nhật con, con muốn thứ gì nào?"

Hóa ra mẹ vẫn nhớ. Từ sáng đến giờ Changbin cứ tưởng mẹ đã quên vì chẳng thấy mẹ nói năng gì cả, mà anh cũng không dám mở miệng hỏi, cuối cùng chỉ biết mang tâm trạng buồn buồn ngồi làm bài tập toán. Giờ thì vui rồi, mẹ vẫn nhớ đến sinh nhật anh, hôm nay Changbin có thể cùng đón sinh nhật với mẹ và xin xỏ được món quà mà anh mong muốn.

"Cái gì cũng được sao ạ?"

"Ừ cái gì cũng được." mẹ nhìn anh cười hiền, trong ánh mắt của bà mang đậm yêu thương chẳng thể giấu.

"Vậy thì con muốn mua bộ sách này ạ, con thích nó mấy ngày nay rồi nhưng mà hơi đắt nên chưa dám mua, được không mẹ?"

Suy tư trong chốc lát, đầu Changbin bật ra một món quà anh khao khát mấy nay, bộ sách tâm lý học hành vi của nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới. Anh ngập ngừng mở lời, dù mẹ bảo là cái gì cũng được nhưng bộ sách này không hề rẻ, cũng phải tốn kha khá số tiền mẹ vất vả kiếm được.

"Được thôi, con đặt đi rồi hết bao nhiêu bảo mẹ đưa tiền nhé." bà nhanh chóng gật đầu, không hỏi đến bộ sách mà Changbin muốn mua là gì, đúng ý nghĩa của câu "gì cũng được" mà bà đã nói.

"Oh yeahhh con cảm ơn mẹ."

"Vậy trưa nay ăn canh rong biển nhé, mẹ sẽ nấu canh rong biển mừng sinh nhật Changbin. À đúng rồi, sinh nhật thì phải có bánh kem, con đi mua một chiếc bánh nhỏ được không, mẹ ở nhà nấu cơm."

"Dạ!"

Nhìn thấy Changbin vui vẻ cười toe toét, mẹ anh cũng cười theo. Bà lấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho anh, sau đó gom gọn mớ giấy tờ bừa bộn trên giường lại rồi đứng dậy vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Changbin nhanh chóng cầm tiền, vâng dạ thật to rồi nhanh chân ra khỏi nhà, bỏ lại nụ cười đã nhanh chóng vụt tắt của người phụ nữ tóc ngả bạc màu.

"Ở đây có người treo cổ tự tử, gọi bác sĩ đi."

"119, vâng...đường x, số nhà wz...vâng có người tự sát ở đây,...là một phụ nữ..."

"Có người chết ở cuối phố đấy. Nhà của cái T."

"Tự tử à? Ghê vậy, đang yên đang lành sao lại muốn chết?"

"Nghe bảo là chịu không nổi nữa, mấy người nhà gần đấy bảo tối nào cũng nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ lắm. Chỉ tội thằng con thôi, nhỏ vậy đã mất mẹ rồi."

"Haizz, dại dột thế không biết. Không sống vì mình thì cũng phải vì con chứ. Làm vậy rồi thằng bé phải thế nào?"

Nếu như ngày hôm đó anh biết đấy là lần cuối cùng anh được nhìn thấy mẹ, Changbin có chết cũng nhất định không muốn ăn mừng sinh nhật. Nếu như ngày hôm đó anh biết ngoài vẻ mặt cưng chiều và tươi cười kia là một quyết định từ bỏ anh để giải thoát cho chính mình, Changbin có chết cũng nhất định ôm lấy mẹ một bước không rời.

Và nếu như ngày hôm đó, Changbin không nhìn thấy dáng vẻ say rượu loạng choạng trở về nhà sau hai ngày vắng bóng của bố, thì có lẽ cuộc đời của anh sau này đã chẳng phải là một màu u ám và đặc quánh đến thế.

Sau cùng thì vết nhơ thứ ba trong cuộc đời của Seo Changbin cũng đã in dấu một cách tệ hại.

.

"Này, lấy được rồi chứ?"

Chống một tay lên tường thở hồng hộc, tay còn lại Changbin đưa lên trán lau qua loa vệt mồ hôi do phải chạy cả quãng đường dài, anh vừa thở vừa ngước nhìn lên thanh niên bên cạnh mình.

"Lấy được rồi."

Đung đưa chiếc điện thoại cảm ứng trong tay, Minho nhếch môi cười. Hắn cúi đầu phun ra một ngụm máu, vết thương tại khóe miệng làm hắn hơi khó chịu, gương mặt vốn hoàn mỹ nay có thêm vài vết xước càng làm Minho trở nên hư hỏng hơn bao giờ hết. Hắn tiến lại gần, dúi chiếc điện thoại vào tay Changbin, sau đó móc trong túi quần ra bao thuốc lá rồi đứng dựa vào tường vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm.

"Nhiêu đây chứng cứ chắc chỉ đủ khiến chúng nó bị giam vài tháng thôi, sao không làm cho tới luôn, cho chúng nó cả đời phải nằm trong tù đi."

"Vậy là được rồi."

"Không phải do mày cản thì tao đập chết chúng nó rồi. Mẹ kiếp, sao mày vẫn bình tĩnh được vậy?"

Ném điếu thuốc tàn xuống mặt đất, Minho lấy chân di mạnh mũi giày để dập tắt đốm lửa còn sót lại, hắn quay mặt sang nhìn Changbin, hơi nhíu mày. Cứ nghĩ đến cảnh Changbin bị tụi con nhà giàu kia chơi xấu, hắn lại phát điên trong người. Rõ ràng bản thân bị hại thảm như thế, vừa bị đuổi học, tước học bổng, trọ thuê cũng bị lấy lại, sau một đêm hoàn toàn trở thành một kẻ trắng tay ăn mày, thậm chí còn bị bắt tạm giam. Vậy mà khi nhắc đến việc trả thù, Changbin chẳng mảy may một chút hứng thú. Nếu không phải do hắn nửa ép buộc nửa uy hiếp thì hôm nay đã chẳng có việc cả hai đứng đây với chiếc điện thoại chứa chứng cứ tụi kia chơi ma túy và mua dâm rồi.

"Được rồi, tao chỉ cần giải oan thôi, còn chúng nó sống chết thế nào thì kệ đi, tao không quan tâm."

Lướt lướt nội dung bên trong điện thoại một lúc, Changbin cất kỹ chứng cứ vào trong túi quần, anh nhìn Minho cười, khẽ lắc đầu. Thật ra không phải Changbin không tức giận, anh giận chứ, giận đến điên người khi tất cả mọi công sức anh cố gắng đạt được lại bị đạp đổ chỉ sau một đêm. Nhưng giận thì cũng đâu thể làm được gì, trả thù chúng nó đến cùng thì người thiệt chỉ có bản thân mà thôi. Anh biết rõ bản thân đang ở vị trí nào, cố đấm ăn xôi chỉ tổ phí sức lực và thời gian, thậm chí còn có thể gây thương tổn cho chính mình.

"Mặc kệ mày, sau này có bị chúng nó cắn tiếp thì đừng có mà tìm tao nữa."

Vẩy tay một cái mạnh, Minho không thèm quan tâm nữa, hắn nhắm mắt nhịp nhịp chân theo điệu nhạc xập xình đang phát ra từ quán bar bên kia con phố. Nơi cả hai đang đứng là một con hẻm nhỏ khuất người, hắn và Changbin đã phải chạy trốn sau khi suýt bị phát hiện lúc cố lẻn vào bên trong quán bar để chụp lại chứng cứ của đám nhà giàu. May là cuối cùng không sao.

"Vâng em biết rồi thưa anh Lý Mẫn Hạo."

Changbin cười, đứng xích lại đụng vai với Minho một cái. Anh rất biết ơn người bạn này, nếu như không có hắn, đời Changbin thật sự đã xong rồi.

Nhớ đến ngày hôm ấy, khi cảnh sát ập đến lớp học, dùng chất giọng to rõ ràng của người trong ngành gọi tên anh kèm với ba cáo buộc tồi tệ nhất: chơi ma túy, cưỡng hiếp và mua dâm. Trước mắt Changbin như có một tấm màn đen che phủ. Khoảnh khắc đó anh không nhớ bản thân đã phản ứng như thế nào, anh chỉ nhớ tất cả bạn học trong lớp đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía anh, tiếng xì xào bàn tán, những ngón tay chỉ trỏ, tiếng giảng viên quát tháo bảo cả lớp trật tự. Mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt nhưng đối với Changbin nó lại dài như một thước phim quay chậm, khiến anh trở thành nhân vật chính trong câu chuyện, thu hút được tất cả mọi sự chú ý. Rồi kí ức về ngày hè năm ba tuổi ập đến, những ông chú cao lớn trong bộ đồ màu lam đứng nói chuyện với mẹ anh, những ngày tháng Changbin không thể gặp bố và căn nhà một thời gian dài chẳng có một chút hơi người. Tất cả nhấn chìm cơ thể Changbin, biến một con người tay chân linh hoạt bỗng chốc cứng đờ, không thể cử động, cũng không thể cất tiếng.

Lúc đó không biết bằng cách nào mà Changbin ra khỏi được lớp học, khi tỉnh táo lại thì anh đã thấy mình đang ngồi trong phòng tạm giam rồi.

"Sau này mày dự định thế nào?"

"Không biết."

"Có tính về Trung Quốc không? Dù sao mày cũng đang mang tội danh nhập cảnh trái phép, giờ về có khi sẽ bị bắt lại."

Changbin hỏi Minho về hướng đi tương lai của hắn. Anh quen biết Minho khi đang bị tạm giam để điều tra. Minho là công dân Trung Quốc nhập cư trái phép tại Hàn và thời điểm đó hắn đang bị bắt vì gây ẩu đả trong quán bar. Tưởng rằng cả hai sẽ không có liên quan gì đến nhau, nhưng nhân duyên thế nào, Minho nghe câu chuyện của anh xong liền một hai muốn giúp Changbin trả thù. Cuối cùng sau một tháng lên kế hoạch tỉ mỉ, cả hai không những trở thành cộng sự ăn ý mà còn trở nên thân thiết như đã quen biết lâu năm.

"Cỡ nào cũng bị bắt thôi nên tao định sẽ hoàn tất hồ sơ xong sẽ đi đăng ký một cái tên để sống luôn bên này."

"Như vậy là phạm pháp đấy. Người nước ngoài không thể đăng ký và làm giả giấy tờ nhập cư vậy được."

"Yên tâm tao tìm hiểu kĩ rồi. Chỉ cần làm hồ sơ theo diện xuất khẩu lao động, sau đó lấy lý do đổi tên để tiện trong công việc thì sẽ không có vấn đề gì đâu." chần chừ một lát, Minho tiếp tục nói "với lại chỉ có cách đó tao mới sống sót được. Nếu không tao về lại Trung Quốc tao cũng sẽ bị lão già kia giết chết thôi."

Lão già mà Minho nói là bố nuôi của hắn, người mà như lời hắn nói thì đã khiến cuộc đời của Minho trở nên thảm hại. Changbin không biết nhiều về chuyện của Minho, chỉ biết sơ rằng hắn chạy trốn gia đình sang đây, chốn chui chốn nhủi suốt hai tháng qua và phải chấp nhận làm nhân viên tiếp rượu trong quán bar vì không có giấy tờ cá nhân hợp lệ.

"Vậy mày tính đổi tên thành gì? Đổi tên rồi thì đi đâu?"

Changbin nhíu mày, quyết định này của hắn rất nguy hiểm, anh sợ hắn sẽ gặp rắc rối.

"Lee Minho. Trước tiên tạo một thân phận mới rồi tính tiếp."

Tên thật của Minho là Lý Mẫn Hạo, Lee Minho chỉ là cái tên mà hắn dùng tạm khi làm việc tại bar. Ban đầu Changbin cũng chỉ biết có thế, mãi đến ngày hôm trước khi ngồi tâm sự, anh mới biết rõ sự tình về chuyện cái tên và công việc làm của hắn. Hiện tại Minho tiếp tục sử dụng cái tên này, Changbin không biết liệu có phải là điều tốt hay không.

"Vậy...vậy mày đi cùng tao đi. Dù sao sau chuyện này tao cũng sẽ rời khỏi đây và chuyển sang một tỉnh khác để bắt đầu lại. Nếu chưa có chỗ thì đi với tao."

Suy nghĩ một lúc, Changbin mở lời đề nghị. Theo dự định ban đầu của mình, sau khi nộp bằng chứng cho cảnh sát để "trừng phạt" mấy kẻ kia xong, Changbin sẽ chuyển đến Incheon để sinh sống. Nơi này hiện tại đã không thể chứa chấp được anh nữa, cũng chẳng còn mục đích gì để anh chấp nhận ở lại. Changbin muốn đến một nơi khác, một nơi không ai biết anh là ai và từng có quá khứ như thế nào. Hàn Quốc rộng lớn như thế, anh tin sẽ có một nơi để bản thân xóa bỏ đi hết những vết nhơ của cuộc đời mình.

"Được không? Mày không sợ tao liên lụy đến mày à? Tao đang là tội phạm đấy."

Minho nghe lời đề nghị của Changbin thì nhếch môi cười, hắn nghiêng đầu, vô tình để ánh sáng từ cây đèn đường chiếu thẳng vào mặt, khiến toàn bộ đường nét điển trai của hắn lộ rõ ra trong con hẻm tối.

"Tao cũng không có trong sạch như vậy. Cùng lắm nếu mày bị bắt thì còn có tao thăm nuôi mày."

Nụ cười của Minho cứng đờ trong thoáng chốc, hắn nhìn chằm chằm Changbin, cố gắng nhìn ra được một điều gì đó ẩn sau câu anh vừa nói kia. Nội tâm Minho trở nên phức tạp, hắn không biết cảm giác lúc này trong mình là gì. Lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến hắn, trước đây chẳng ai thèm để ý gì đến hắn cả. Hắn trong mắt tất cả mọi người như một cái u nhọt, một tảng đá vướng chân, ai cũng muốn mau chóng loại bỏ hắn ra khỏi cuộc đời mình. Lần đầu tiên hắn nhận được sự quan tâm như vậy, dù chỉ là một câu nói thôi, dù không biết nó là thật lòng hay lịch sự nhưng hắn vẫn biết ơn lắm.

"Sao? Có chịu không?"

Thấy Minho chỉ nhìn mình mà không nói gì, Changbin lên tiếng nhắc nhở. Nếu muốn đi cùng nhau thì phải mau giải quyết cho xong mọi chuyện. Việc của anh thì chỉ cần một hai ngày là xong nhưng việc của hắn thì hơi khó khăn đấy.

"Được. Tao đi với mày."

──◈──

"Thật sự là trầm cảm sao?"

"Ừ."

Changbin gật đầu, anh nhắm mắt dựa người vào lưng ghế sofa phía sau, một tay buông thõng, một tay che kín mặt. Minho ngồi đối diện nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng của Changbin thì không biết phải nói gì tiếp theo.

Chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước, khi mà Changbin có những biểu hiện kì lạ. Anh thường đau đầu, sức ăn thì giảm dần, hay thức khuya, thậm chí có nhiều hôm còn không hề ngủ. Ban đầu cả Changbin lẫn Minho đều không rõ Changbin bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net