12. Tim đập loạn xạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác chuếch choáng tỉnh dậy, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ một cái sau đó lập tức ôm tim sợ phát khiếp.

"Eo ôi..."

Bây giờ đã là bảy giờ tối rồi.

Bây giờ đã là bảy giờ tối rồi.

Thật không thể nào mà tin nổi.

Cậu đã ngủ cả đêm, bây giờ chỉ đang ngủ trưa thôi có được không? Vì cái gì lại ngủ lắm thế này, những sáu bảy giờ đồng hồ, có khác gì con heo không cơ chứ?

"Không không, bản thiếu gia không thể là heo được."

Gạt bỏ mớ suy nghĩ chỉ trích bản thân ấy ra khỏi đầu, cậu lật chăn, xuống giường. Trên thực tế, càng nằm nhiều càng ngủ nhiều thì càng mệt, có lẽ là như thế, Vương Nhất Bác hiện tại thấy rất uể oải, chẳng có chút sức sống nào.

Cậu vươn vai ngáp một cái, chỉ muốn nằm xuống tiếp, nhưng mà đôi mắt này thì mở thao láo ra rồi.

Cửa phòng bỗng dưng bật mở, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn. Bên ngoài, các chị giúp việc đang đùn đẩy nhau ác lắm, mà đứng đầu có lẽ là Nhạc Linh thì phải.

"Chị Nhạc?"

Nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác phát ra từ trong phòng, đã thế còn chỉ đích danh mình, Nhạc Linh giật bắn mình một cái. Vịn vào cái cớ đó, các chị giúp việc đằng sau lại tiếp tục đẩy cô đi.

"Nào, mau vào đi. Linh Linh, thiếu gia còn nhớ hẳn tên cậu kia kìa."

"Xịn xò quá."

"Nào, giúp việc xịn mau đi thông báo cho thiếu gia đi."

Vương Nhất Bác nhìn theo, chớp chớp mắt mấy cái.

"Có chuyện gì thế?"

Nhạc Linh bị đùn đẩy ác liệt quá, không thể chối đi đâu được, thấy Vương Nhất Bác cũng đã tỉnh rồi, lại còn hỏi những hai câu, bây giờ mà không vào thì có vẻ là không được.

"Thiếu gia, có chuyện."

Vương Nhất Bác cau mày, "Chuyện gì? Nghiêm trọng lắm à?"

Đùn đẩy nhau đi nói cho cậu như thế, chắc là chuyện phải nghiêm trọng lắm.

Nhạc Linh gật đầu như mổ thóc, "Đúng đúng. Nghiêm trọng, đả động nhiều tới cậu. Tôi nói, cậu đừng có mà ôm tim lăn đùng ngã ngửa ra đây đấy nhé."

Mặt Vương Nhất Bác bỗng chốc tái xanh.

Cậu phạm phải cái lỗi quỷ gì rồi?

Không hoàn thành công việc ba Vương giao kịp thời hạn? Không đúng không đúng, làm gì đã tới cuối tuần, hôm nay vẫn còn sớm.

Cờ bạc rượu chè nợ nần chồng chất? Trời ạ, không thể nào, Vương thiếu gia chỉ có ăn chơi trác táng chứ nào có nợ tiền bao giờ.

Chẳng lẽ là bị trộm? Hay là cậu phạm phải lỗi sắp bị đuổi cổ khỏi nhà?

Càng nghĩ càng rối, càng rối càng sợ, mặt Vương Nhất Bác từ màu xanh chuyển sang màu trắng bệch.

Nhạc Linh thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt lắm nên lại e dè vài phần, hỏi thử cậu mấy câu, "Thiếu gia... cậu có nhớ Tiêu Chiến mà cậu kể cho tôi nghe hôm qua không?"

Tiêu Chiến?

Vương Nhất Bác bừng tỉnh.

Tôi kể cơ mà, tôi không nhớ sao được!

"Anh ấy bị làm sao à? Có chuyện gì rồi? Không được, anh ấy mà có chuyện gì nghiêm trọng thì tôi ngũ mã phanh thây tên thủ phạm, à không phải lăng trì nó, không được không được đều không đủ..."

"Cậu bị cái gì thế?" Nhạc Linh nhăn mặt cắt ngang, "Nói nhảm cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác đang rối tung đầu óc, mái tóc đã bị cậu vò cho rối tung rồi.

Thế không phải thế thì là cái gì?

"Tiêu Chiến đang ở dưới phòng khách."

Vương Nhất Bác: "..."

Đoàng.

Trong đầu Vương Nhất Bác nổ tung một cái.

Chẳng hiểu sao bỗng nhiên tim đập nhanh mặt nóng hầm hập, sao cứ như thiếu nữ lần đầu biết yêu thế này?

"Anh... anh ấy... anh ấy... chị bảo là là là anh ấy đang ở dưới kia á?"

Nhạc Linh vừa "ừ" một tiếng, Vương Nhất Bác lập tức quét hết các chị giúp việc ra khỏi phòng.

"Nào nào, các chị, ra ngoài ra ngoài, để em thay quần áo xuống tiếp khách!"

Mọi người đều không hiểu sao thiếu gia nhà mình đột nhiên lại luống cuống gấp gáp như thế, mặt mũi và tai còn đỏ ửng hết thế kia. Thấy Nhạc Linh vừa bị gạt ra ngoài mà lông mày vẫn nhướn lên thật cao, lại còn cười tủm tỉm thế kia thì không khỏi có chút tò mò.

"Linh Linh, gì thế?"

Nhạc Linh khôi phục lại nụ cười đoan trang lịch sự nhưng không kém phần tưng tửng, tuy nhiên lại bỏ ra một câu cộc lốc, "Yêu rồi đấy."

"Yêu rồi đấy?"

Ở bên trong, Vương Nhất Bác vừa cầm lược chải tóc vừa mở tủ ra xem nên mặc gì cho đẹp.

Cũng chẳng có chuyện gì nếu như hệ thống không xuất hiện.

"[Ê, sao nam chính lại tới đây?]"

Vương Nhất Bác quay phắt lại, "Làm sao tao biết được. Ngược lại phải hỏi mày á."

Trong lúc Vương Nhất Bác tranh thủ khoảng thời gian đang bị đóng băng để tìm quần áo thì hệ thống lại liên tục ca thán, cái gì mà vô lý, nam chính không nên ở đây, nam chính phải đi tìm nữ chính, nam chính và nam phụ đấu đá nhau rất quyết liệt cơ mà, không thể nào như thế này được.

"[Này, nam chính đến tìm cậu để quyết chiến à? Hay là tuyên bố chủ quyền? Rạch mặt?]"

Vương Nhất Bác: Trí tưởng tượng của mày cũng phong phú quá rồi.

"Ờ, chắc đến để tìm tao quyết chiến một trận đấy."

"[Thế thì cậu tìm quần áo đẹp làm gì? Đi đánh nhau với đàn ông còn cần ăn diện sao? Không đúng, đi đánh nhau với phái nào chẳng vậy, cần thiết sao?]"

Vương Nhất Bác: Thật muốn đấm cho nó một cái.

Cậu chưa kịp nói gì, nam hệ thống lại tiếp tục tự biên tự diễn, "[Cơ mà thôi, cố ăn diện đi, thế mới đúng chất nam phụ làm màu làm mè thì giỏi nhưng mà thật ra chẳng được cái tích sự gì.]"

Vương Nhất Bác: Đừng cản tôi, tôi phải xiên nó.

"Không giúp được cái gì thì mày hiện lên làm gì, cà khịa nhau à, thích đâu võ mồm à? Nào vào đây, ông chấp mười lần như mày nhé. Cút."

Thật ra Vương Nhất Bác cũng cảm thấy, câu trước câu sau vả nhau bôm bốp, nhưng mà thôi cũng kệ.

Sau đó hệ thống cút thật.

Lần này thì Vương Nhất Bác không thèm để tâm, vì Tiêu Chiến còn đang ở bên dưới. Chắc là Nhạc Linh mời anh xưng tên, thấy quen quen nên mời vào bên trong, chứ những người khác tới nhận vơ thì chắc là chẳng bao giờ được.

Có điều, may là cậu đã kể với Nhạc Linh từ trước.

Vương Nhất Bác ngẩn người nhìn bộ vest đen mới coong đang ở trên tay mình.

"Ủa sao ở nhà lại đi mặc vest..."

Cái này cũng thật là vô lý.

.

.

.

Rốt cuộc thì, Vương Nhất Bác cũng chỉ đành mặc một chiếc áo phông trắng cùng với cái quần jeans ngắn tới đầu gối, lững thững lững thững đi xuống dưới nhà.

Nhạc Linh dẫn đường cho cậu còn tiện miệng kể thêm vài câu, "Tiêu Chiến đến lúc năm giờ, chắc là tan làm xong lập tức tới ngay. May là còn xưng tên, nếu không thì tôi đã để ở ngoài rồi. Tôi nói là cậu đang ngủ chúng tôi không thể đánh thức, anh ấy ngày mai có thể tới, nhưng mà anh ấy lắc đầu, bảo là cho anh ấy đứng đây chờ cũng được. Tôi thấy tội quá cho nên mời vào phòng khách, mà cũng khổ lắm cơ, mời mãi anh ấy mới dám vào."

Vương Nhất Bác cười tủm tỉm suốt cả đoạn đường.

Ôi trời ạ nam chính cmn quá đáng yêu rồi!

Thời điểm cửa phòng khách được mở ra, Vương Nhất Bác ngay lập tức nhìn thấy Tiêu Chiến. Anh ngồi quay lưng về phía cậu, thấy có tiếng động thì lập tức quay đầu lại.

Mới có mấy tiếng không nhìn thấy, mà sao Vương Nhất Bác lại thấy cái nhan sắc này choáng ngợp đến thế?!

Coi này coi này, tim đập loạn xạ.

7.8.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 26.12.2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net