13. Mĩ nam và mĩ nam ngồi đối diện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ơ, Tiêu Chiến, anh đến đây có việc gì thế?"

Vương Nhất Bác vô cùng phấn khởi, điều này thể hiện rõ ràng ngay trên mặt. Cậu tủm tỉm, cong cong mắt cười, chỉ thiếu điều viết thêm mấy chữ "vui quá" lên trên mặt thôi.

Tiêu Chiến đặt tách trà trong tay xuống bàn thật nhẹ nhàng, lại đứng dậy cúi đầu chào, "Vương thiếu gia."

Vương Nhất Bác thấy anh chào như thế, trong lòng rối loạn hết cả lên. 

"Ôi trời ơi tại sao phải khách khí như thế, cứ gọi tôi bằng tên của tôi là được rồi."

Thật ra, Vương Nhất Bác khá là không thích người ta gọi mình là "Vương thiếu gia". Bởi vì sao? Nó giống như đang nhắc cậu về cái xuất thân của cậu vậy, rằng cậu vốn dĩ chẳng có cái mác thiếu gia này, cậu chỉ ăn may thôi.

Mặc dù trong đầu nghĩ là như vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất chuẩn xác đi đến chiếc ghế đối diện, lại mời Tiêu Chiên ngồi xuống, hai người bắt đầu đàm đạo nhân sinh.

Nhầm, bắt đầu trò chuyện.

Tiêu Chiến nâng chén trà, đầu tiên là thổi thổi một chút, hơi nóng cùng hương trà rất thơm quanh quẩn đâu đây khiến anh cảm thấy vô cùng khoan khoái. Tiếp theo là từ tốn nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại uống một ít nước lọc trong chiếc cốc thủy tinh đặt bên cạnh.

"Hồi trưa tôi thấy cậu có vẻ không ổn, có sao không?"

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn người trước mặt. Chà, buổi trưa thì trông cậu ta có vẻ vô cùng gấp gáp, ngũ quan trên khuôn mặt đẹp đẽ kia đều bị cậu ta làm cho méo mó cả, khiến một Thiên Bình nhan khống chính hiệu như anh đây có chút lo lắng. Hơn nữa, nhìn hai đầu lông mày sắp sát sàn sạt lại với nhau của cậu ta, đoán chừng là đang nhẫn nhịn cái gì đó kinh khủng lắm.

Anh làm sao mà biết được đấy là cơn ngứa ghen từ trên đầu của cậu ta cơ chứ?

À nhưng mà, anh lo lắng là lo lắng cho khuôn mặt, cho khuôn mặt của cậu ta thôi nhé, hoàn toàn không có ý gì khác đâu.

Tin anh, tin anh đi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến hỏi thăm mình thì không khỏi vui mừng quá độ, hai mắt cong cong, khóe miệng thì nâng lên hết cỡ làm lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ rất duyên, má sữa hơi phúng phính lại trắng trắng khiến người ta bất giác muốn đưa tay lên nựng vài cái.

"Tôi không sao, không sao hết á."

Tiêu Chiến bên ngoài trầm ổn như thế, nhưng nội tâm đang kịch liệt gào thét.

A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a mĩ nam! ! ! ! !

Cậu ta thực sự quá đẹp trai rồi.

Tiêu Chiến phải tự nhủ, mình đã có người yêu rồi, không nên ham mê sắc đẹp bên ngoài nữa.

Nhắc tới người yêu của anh, thì gần đây có chút kì lạ.

Sau khi Tiêu Chiến đi vẽ tranh tường cho cái cửa hàng trà sữa kia rồi gặp được Vương Nhất Bác, thái độ của Lưu Điền bỗng dưng khác hẳn.

Khác là khác ở chỗ nào? Anh có thể cảm nhận một cách rõ rệt là cô trở nên rất thờ ơ lạnh nhạt với anh. Dạo trước cũng hay cùng anh đi chơi đi ăn này nọ lắm, nhưng mà gần đây thì chẳng thấy đề cập gì, thậm chí còn từ chối khi anh nhắc đến nữa cơ.

Cũng khá lâu rồi chưa gặp mặt.

Tiêu Chiến nghĩ, chắc là muốn chia tay rồi.

Đây là muốn chia tay trong yên lặng, hay là sẽ nói ra vào một ngày không xa đây?

Ôi, kệ chứ, dù sao thì anh cũng không nuôi hy vọng gì nhiều, từ khi thái độ của cô đổi khác là anh cũng bắt đầu không được nồng nhiệt với cuộc tình này nữa rồi.

Một chị giúp việc nọ đem điện thoại di động đến cho Vương Nhất Bác, nó đang hiển thị một cuộc gọi đến từ Lưu Điền.

Vương Nhất Bác: Tôi lưu số chị ta khi nào thế?

Tiêu Chiến đang ở ngay trước mặt, còn Lưu Điền thì lại gọi điện thoại cho cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy, nếu không nghe thì rất phí. Bởi vì sao? Theo như lời của Lưu tiểu thư thì, chẳng phải người trước mặt cậu bây giờ đây chính là người yêu của cô ấy à?

Trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên dấy lên một nghi vấn, nhưng hiện tại không phải là lúc để suy đoán nữa, nhất quyết gạt nó ra sau đầu, thao tác nghe máy đồng thời xin lỗi Tiêu Chiến một câu.

Vương Nhất Bác bật mode lạnh lùng bảo trì vô cảm: "Ừm?"

Nghe cũng thật là cục súc.

Đầu dây bên kia có giọng nữ như dự kiến: "Nhất Bác~"

Vương Nhất Bác triệt để kinh hãi, mắt trố tròn trợn lớn, đưa điện thoại ra xa, tiện tay nhấn nút loa ngoài.

Tiêu Chiến yên lặng dõi theo từng hành động của cậu.

Sau khi anh cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia, đôi mắt theo đó mà mở lớn.

"Nhất Bác, Nhất Bác à~"

Lưu Điền chẳng biết vì sao lại có giọng điệu nũng nịu như thế, còn gọi tên Vương Nhất Bác vô cùng thân mật. Hai đầu lông mày của Tiêu Chiến cứ như thế mà nhíu lại, trong đáy mắt dường như xuất hiện một chút khó ở.

Vương Nhất Bác thấy mà sợ hãi, âm thầm nuốt khan một cái. Chịu thôi, thấy người yêu như thế ai lại không khó chịu cơ chứ? 

Cậu hoàn toàn bị động, mặc dù không muốn hai người này tới với nhau thật nhưng mà cậu cũng không làm gì mà...

Rõ ràng là Lưu Điền muốn bắt cá hai tay!

Vương Nhất Bác từ chối nhận cái danh đốt nhà người ta.

Cậu khó khăn nuốt khan một lần nữa, dè dặt nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác là đang muốn hỏi ý kiến anh, cho nên cũng mỉm cười nhẹ một cái, nói, "Cậu cứ nói thoải mái đi."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Được."

Vương Nhất Bác mặc quần soóc, trên mặc áo phông lại thêm áo khoác ở bên ngoài, đứng bên cạnh Tiêu Chiến với bộ đồ công sở chỉnh tề vừa đẹp trai lại vừa lịch sự.

Tài xế dừng ngay trước hai người, Vương Nhất Bác tiên phong mở cửa xe, lại vẫy vẫy Tiêu Chiến đi vào. Hai người ngồi ở băng ghế sau, bánh xe dần dần chuyển bánh, đi đến địa điểm mà cả hai đã định sẵn.

"Cô ấy nói là cô ấy tới đó à?"

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu một cái, "Anh cũng nghe thấy rõ ràng đấy thôi."

Tiêu Chiến uể oải tựa người vào bên cửa kính, gác tay ôm mặt bóp trán, chậm rãi chậc chậc mấy tiếng.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, quả này chắc là chia tay rồi đây.

Bùm.

Thời gian ngưng đọng.

Hệ thống xuất hiện.

Vương Nhất Bác: ... Dm mày!

Hệ thống: "[Hê lô hê lô.]"

Vương Nhất Bác không thèm đếm xỉa gì đến vẻ thân thiện hiếm có của nó, đi thẳng vào vấn đề mình thắc mắc.

"Tao nhớ mày giao nhiệm vụ cho tao là phải khiến nữ chính và nam chính về bên nhau có phải không?"

Nam hệ thống ừ một tiếng, "[Thế nào? Nhắc nhiều vậy còn chưa nghe lọt à?]"

Vương Nhất Bác cau có mặt mày, "Thế không phải là bây giờ họ đang là người yêu đấy à? Nhiệm vụ cái quái gì vậy?"

Hệ thống ỡm ờ mấy tiếng.

"[Thì, hai người họ ở bên nhau nhưng mà không được mặn nồng cho lắm, nên là cậu phải giúp họ cháy lại nhiệt huyết năm xưa khi mới bắt đầu tình yê...]"

"Dụ hai người họ lên giường hửm?"

Hệ thống: Tên này toàn nghĩ đi đâu ấy...

"Tao nói cho mày biết, tao có chết cũng không làm cái chuyện như thế nhé, nói vậy cho vuông."

Ôi, chẳng phải chỉ riêng chuyện này, chuyện nào liên quan tới nhiệm vụ đều không làm.

Hệ thống phàn nàn, "[Ý tôi không phải như thế.]"

Vương Nhất Bác hỏi lại, thế cậu muốn gì?

Hệ thống không trả lời.

Vài giây sau đó, cậu cảm thấy mạch thời gian lại trôi như bình thường, xe vẫn êm ái lăn bánh đều đều, bên cạnh là Tiêu Chiến đang đặt điểm tựa về một phía, bên ngoài là cảnh vật cứ dần dần lùi về phía sau.

Ồ, hệ thống, nó lại giả vờ hết pin rồi.

20.8.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 01.01.2022.

Năm mới vui vẻ nhaaaa, từ giờ tới cuối ngày mình sẽ up thêm 1 2 chương nữa :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net