14. Nữ chính thật đáng sợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngoảnh đầu nhìn Tiêu Chiến ngồi ở đầu ghế bên kia, cả người ngả vào cánh cửa xe, cúi mặt bóp trán, trông có vẻ rất bất lực lại có gì đó khá là gấp gáp.

Cậu nhổm người dậy, nói tài xế chạy nhanh lên một chút.

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Cảnh vật bên đường cứ tụt dần về phía sau càng lúc càng nhanh, chứng tỏ tốc độ của xe đã tăng lên đáng kể. Ánh đèn cao áp dường như không di chuyển, màu vàng neon ấm áp bao phủ hết con đường đi, cậu bấm nút hạ cửa sổ, để cho cơn gió bên ngoài mát lạnh lùa vào, xuyên qua mái tóc khiến da đầu tê dại trong phút chốc.

Tiêu Chiến chợt bừng tỉnh.

Anh hít một hơi thật sâu không khí mới trong không trung, lại hỏi Vương Nhất Bác, "Sắp đến nơi chưa?"

Vương Nhất Bác vén tay áo, đèn bên ngoài chiếu vào đá quý mạ quanh đồng hồ khiến cậu chói mắt.

"..."

Nhiều khi giàu quá cũng... tự khiến bản thân choáng ngợp.

"Tám giờ. Chúng ta di chuyển được khoảng mười, mười lăm phút rồi."

Tiêu Chiến nhỏ giọng ừ một cái, không nói gì nữa, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác giật giật khóe miệng. Cái biểu hiện này là thế nào đây?

Chắc là thất vọng đi? Chậc chậc, mặc dù hai người đã trở nên lạnh nhạt như lời hệ thống nói đấy, nhưng mà đôi bên đều chưa có vấn đề gì nghiêm trọng nên chưa đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ. Tối nay, Tiêu Chiến lại nghe thấy Lưu Điền gọi cho cậu, còn gọi cậu thân mật như thế, e là không giấu nổi sự suy sụp.

Ê khoan đã, vậy chẳng phải cậu sẽ bị oan sao?

Tiêu Chiến có khi sẽ nghĩ, cậu và Lưu Điền qua lại lâu rồi cũng nên?

Bây giờ cậu lại còn cùng anh đi tới chỗ của Lưu Điền nữa, ôi trời ạ?!

"Tiêu... Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác mặt mày xám xịt xanh ngắt, quay sang giật giật tay áo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quay mặt nhìn cậu, mặc dù không nói gì, nhưng đôi mắt kia lại đang nhìn thẳng vào cậu. Ý bảo, nói đi.

Vương Nhất Bác nuốt khan lần đầu tiên.

"Anh... anh không hiểu lầm tôi đấy chứ?"

"Hiểu lầm gì cơ?"

Đôi lông mày của Tiêu Chiến hơi sát lại gần nhau. Có cái gì khúc mắc để mà hiểu lầm chứ?

Vương Nhất Bác kinh hãi.

Anh ấy không biết chuyện gì đang diễn ra à?

Ơ, có khi nào đến gặp mặt trực tiếp Lưu Điền chỉ để chia tay không nhỉ?

"À, haha." Vương Nhất Bác thiếu tự nhiên cười gượng một cái, tay vô thức đưa lên gãi ót, "Tôi chỉ muốn thanh minh cho mình một chút thôi, là giữa tôi và Lưu Điền không có chuyện gì hết á."

Cho dù tình cảm của người ta có lạnh nhạt đi chăng nữa, nhưng mà vẫn còn là một đôi. Vương Nhất Bác cảm thấy mình cần phải giải thích mấy câu, nếu không dù chỉ có một chút lấn cấn trong lòng đối phương thôi thì quãng thời gian cưa cẩm sau này - khi Tiêu Chiến độc thân, của cậu sẽ khó thêm một tẹo.

Tiêu Chiến hơi nhíu mày nhìn cậu, nhìn thật lâu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

"Tôi nghe đồn lúc trước cậu rất thích Lưu Điền, chúng tôi yêu nhau rồi mà cậu vẫn còn theo đuổi cô ấy."

Vương Nhất Bác chấn động.

Ôi ôi người đâu mau đỡ mau đỡ, bổn thiếu gia sẽ ngã mất!

Thật không ngờ Tiêu Chiến lại nói đến chuyện này. Bản thể của cơ thể này – Vương thiếu gia thì đúng là có thật, nhưng mà Vương Nhất Bác hoàn toàn vô tội cơ mà?!

Tiếc là, chuyện này Tiêu Chiến không biết, mà cậu cũng không thể nói ra, đành phải tìm một cái cớ để lấp liếm.

"Tôi... sớm đã không thích nữa rồi."

Chà, cái cớ này có vẻ là ổn nhất rồi.

Tiêu Chiến vẫn nhìn cậu không rời mắt, "Hình như hai người còn có hôn ước. Hình như tôi mới là người xen giữa thì phải."

Thôi, cho xin, nam chính có thể đừng đổ tội lên đầu mình nữa không?!

Vốn dĩ cái hôn ước quái quỷ này chỉ là trò tiêu khiển của các bà mẹ rảnh rỗi mà thôi, thế nào lại trở thành cái còng sắt, cái dây xích trói buộc sự phát triển tình cảm của con trẻ khi lớn lên vậy?!

Vương Nhất Bác bày tỏ, nên triệt để cấm cái mấy cái hứa hôn này nọ từ khi còn nhỏ đi. Nhất là mấy nhà giàu, các bà mẹ cứ làm như vậy để con mình sau này không cần lo nghĩ về việc lập gia thất, không lo đối tượng của con mình là người không môn đăng hộ đối. Ôi trời ơi nghĩ mà xem, có khác gì teenfic không?

À cơ mà, cậu đã nhận diện cái bộ "tiểu thuyết" này là teenfic rồi mà...

"Anh nhầm rồi. Hứa hôn chỉ hứa miệng thôi thì có tác dụng gì đâu, hơn nữa đối với tôi, tôi chỉ coi đó là một trò đùa không hề vui mà thôi."

"Tôi đã có người trong lòng rồi."

Nói mấy câu ra vẻ đạo mạo như thế này, Vương Nhất Bác ngoài mặt không hề mất tự nhiên, nhưng bên trong lại đang âm thầm phỉ nhổ bản thân vì sao lại làm màu như thế, sau này đằng nào cũng lộ đuôi.

Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, cậu đợi câu trả lời từ Tiêu Chiến.

Đôi mắt Tiêu Chiến thoáng mở to hơn một chút, nhìn Vương Nhất Bác dường như kĩ hơn một tẹo.

Vương Nhất Bác nuốt khan lần thứ hai.

Nhưng mà sau đó, Tiêu Chiến không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt cả. Anh quay mặt đi, còn lẩm bẩm, "Thôi bỏ đi, cũng chẳng sao cả, dù sao sau đêm nay cũng không còn gì."

Vương Nhất Bác nhướn mày một cái.

Ý là gì?

Chính là, sau-đêm-nay-sẽ-ứ-còn-gì-nữa. Sau đêm nay sẽ chia-tay đó!

Vương Nhất Bác còn chưa kịp cảm thấy sung sướng thì xe đã dừng bánh, đỗ trước cửa một quán bar. Đèn neon sáng bừng lên các chữ cái Latinh viết cách điệu trên tường, nhưng không thể thu hút bất kì sự chú ý nào của người dừng chân.

"Bác tài, đến quán bar địa chỉ cháu nhờ bác rồi sao?"

Vương Nhất Bác nhổm dậy hỏi người lái xe, Tiêu Chiến cũng chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng dậy, sẵn sàng mở cửa bước xuống.

Bác tài xế nói, đúng vậy.

Vương Nhất Bác cảm ơn tài xế một tiếng, thụt lại đằng sau, ngồi xuống ghế của mình, tay trái đưa ra mở cửa. Bên kia, Tiêu Chiến cũng nói một câu cảm ơn rồi bước xuống.

Vương Nhất Bác đóng cửa xe, tự mình vỗ tay mấy cái. Hay quá hay quá, chuẩn bị không-còn-gì-nữa rồi.

"Cậu làm cái gì vậy?"

"Hả?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt mấy cái, Vương Nhất Bác vẫn còn giữ nguyên tư thế hai bàn tay áp vào nhau, mắt tròn xoe trông theo anh.

Cuối cùng, Tiêu Chiến thở ra một hơi có vẻ bất đắc dĩ, nói "không có gì" rồi xoay người đi vào trong.

Địa chỉ mà GSP dò được là ở đây, Vương Nhất Bác vừa vào bên trong đã tiếp tục bật lên để tìm chính xác chỗ của Lưu Điền. Nghe giọng qua điện thoại thì có vẻ là say rồi, mà con gái con đứa buổi đêm một mình trong quán bar không an toàn, cho nên hai người mới đến đây, mục đích chỉ là để đưa cô về thôi.

Đấy là vì lòng nhân hậu, chứ chẳng còn tình yêu nào ở đây hết.

Tiêu Chiến đi bên cạnh Vương Nhất Bác liên tục đảo mắt quay đầu nhìn sang tứ phía. Không gian trong quán bar rất tối, đèn màu nhập nhòe và những con người loạng choạng đi đi lại lại, ăn mặc cũng chẳng đâu vào đâu, nói chuyện lè nhè – biểu hiện của sự say khướt – hoặc là ăn nói vô cùng cợt nhả.

Sao người ta có thể thích đến những nơi như vậy nhỉ?

Vương Nhất Bác vòng tay qua vai kéo anh lại gần sát mình, thì thầm, "Tôi tìm thấy chỗ của Lưu Điền rồi, bây giờ chúng ta sẽ tới đó luôn. Đừng lo, ở đây sẽ không ai dám làm gì anh."

Tiêu Chiến thật ra có sợ đâu?

Chỉ là đang cảm khái một chút thôi.

.

.

.

Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào một căn phòng nằm ở giữa tầng. Ánh đèn ở đây cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, chập choạng tối tăm, làm Vương Nhất Bác phải soi đèn pin trong điện thoại di động.

Lưu Điền nằm nửa người trên bàn, dường như đã say không biết trời đất gì rồi. Trên bàn có một chai rượu khui nắp đang uống dở cùng với một tá các chai thủy tinh khác chưa đụng đến. Còn có, dưới dất đầy những chai rỗng nằm lăn lóc. Căn phòng xộc lên một mùi rượu không nồng, nhưng Tiêu Chiến lại là người không biết uống rượu, cho nên vô cùng khó chịu với mùi này.

Anh bất giác nhíu mày một cái.

Vương Nhất Bác ngoảnh đầu nhìn anh một cái, lập tức nhận ra sự thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt anh.

Cậu nói, "Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì tôi có thể vào đưa cô ấy ra giúp anh. Ấy, đừng có hiểu lầm tôi, anh không chịu được thì cứ đứng ngoài nhìn thôi, tôi chẳng có ý đồ gì đâu."

Tiêu Chiến khựng lại một lát.

Sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh chóng. Ừ thì, người ta dù sao cũng là thiếu gia nhà giàu, vào những nơi như thế này không ít, tửu lượng hẳn là rất cao, đối với mùi rượu không có vấn đề gì.

Vương Nhất Bác qua mấy giây thấy anh không có phản ứng gì, tự mình xốc tay áo đi vào trong.

Đứng trước Lưu Điền đã say mềm thế này, trước hết là phải đánh thức cái đã. Vương Nhất Bác nhìn tấm lưng trần của người trước mặt, trong đấy mắt hiện lên một chút ái ngại. Vỗ đầu thì không ổn lắm, rất mất lịch sự, thế cho nên cuối cùng chỉ còn cách vỗ má.

Vương Nhất Bác dùng mu bàn tay vỗ vỗ má Lưu Điền mấy cái, vỗ xong còn lau tay vào quần.

Tiêu Chiến đứng bên ngoài: "..."

Không phải là thái độ bài xích đến thế chứ?

Lưu Điền bị đánh thức, đôi mắt nặng trĩu khó khăn mở ra, trước mắt như phủ một tầng hơi nước, nhòe nhòe mờ mờ, lắc đầu mấy cái mới có thể miễn cưỡng nhìn ra người trước mặt là ai.

"A... Nhất Bác."

Nhìn Lưu Điền mỉm cười, Vương Nhất Bác đột nhiên ớn lạnh.

"Đi về."

Không cần nhiều lời làm gì.

Lưu Điền có vẻ rất hạnh phúc: "Ừm... đi về."

Cô đưa hai tay về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Gì?"

"Ưm... anh ôm em dậy."

"Không."

"Đi... đi mà... em muốn ôm anh."

"Còn đòi hỏi là tôi đi về."

Cmn tức chết mất, vì sao cậu lại phải ở đây và chấp nhận màn diễn tuồng lố bịch khi say của Lưu Điền thế?

À, rồi, là vì anh muốn chịu thay Tiêu Chiến cái mùi rượu không thoải mái này.

Vương Nhất Bác ngoảnh đầu nhìn ra đằng sau, thấy Tiêu Chiến còn đang tựa cửa xem mình lôi Lưu Điền dậy.

"Cô tự đứng dậy đi."

Lưu Điền phụng phịu, "Ứ, người ta muốn anh bế cơ."

Cmn nãy là ôm bây giờ đòi hẳn bế?

Được voi đòi tiên à?

:)

Vương Nhất Bác giây trước nhìn Lưu Điền bằng con mắt không mấy thiện cảm, giây sau đã quay sang nước mắt lưng tròng cầu cứu Tiêu Chiến.

Lưu Điền thấy Vương Nhất Bác không nhìn mình thì bắt đầu tức giận.

"Nhất Bác! Vì sao không nhìn em?"

"Cô xấu quá."

"Anh nói phét. Anh nói em đẹp nhất cơ mà!"

"Tôi nói cái lời buồn nôn đó khi nào vậy?"

Lưu Điền ấm ức ngồi thẳng dậy, rã rời ngả người ra sau ghế.

"Anh chỉ được nhìn em thôi, Nhất Bác. Nhìn em."

Vương Nhất Bác lại nuốt khan một cái.

Lưu Điền đột nhiên đứng dậy, giống như chưa hề say rượu vậy.

Cứ một bước một bước lại đến gần Vương Nhất Bác, nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt mơ mơ hồ hồ.

"Anh đến đón em rồi, vậy tức là anh yêu em có đúng không?"

"Đừng dối lòng nữa, em biết mà."

"Anh..."

Khuôn mặt của Vương Nhất Bác càng ngày càng đen lại.

"Đủ rồi!"

13.9.2020| Vivian.

Chỉnh sửa lần cuối cùng: 01.01.2022.

:vv lâu lắm rồi mới viết một phần BJYX dài hơn 2000 từ thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net