Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến từ phòng nghỉ hậu trường bước ra, trên đường đi tìm Vương Nhất Bác mới nhìn thấy meme mà Vương Nhất Bác gửi đến.

Người này thật đúng là tiêu chuẩn kép.

Câu này nên dành cho bản thân hắn mới đúng, có bao nhiêu lần anh phải chờ đợi hắn rồi, chỉ là anh quá quen với việc chờ đợi này, đều là an tĩnh chờ đợi không đi thúc giục, mà con người này, chờ đợi chưa đến ba mươi phút đã bắt đầu bùng nổ, tình huống này là sao? Còn không phải tiêu chuẩn kép sao?

Vương Nhất Bác, giống hệt như tên đội của hắn "Monster" một con quái vật nhỏ không bao giờ nói đạo lý.

"Tiêu Chiến."

Nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình, Tiêu Chiến dừng bước chân, ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy chính là Khúc Hướng Trạch, đội trưởng đội "Miracle" mới cùng anh giao thủ cách đây không lâu.

Tiêu Chiến không nói chuyện, chỉ là bày ra chút biểu cảm ngờ vực. Khúc Hướng Trạch hai tay đút túi nhàn nhã bước đến trước mặt anh: "Không hổ là hồ ly, không ai thâm hiểm hơn anh được."

Câu này là đang khen ngợi, hay là mỉa mai?

Tiêu Chiến cũng không có tâm tình đi sâu tìm hiểu, khẽ mỉm cười: "Chỉ là một cuộc thi mùa xuân, Khúc đội trưởng nương tay rồi."

"Không cần thiết phải khiêm tốn như vậy, đầu tiên là để đối thủ nếm vị ngon ngọt và buông lơi cảnh giác, sau đó dần mở rộng lợi thế địa bàn, dồn kẻ địch vào cái bẫy mà chính mình vô tình đào ra. Đây không phải thủ đoạn quen thuộc của đội trưởng Tiêu sao?"

"Ài, đúng là tôi không có kỹ thuật, chỉ có thể dựa vào đầu óc thôi."

Tiêu Chiến vẫn mỉm cười như cũ, như thường lệ, anh vẫn luôn khiêm tốn và bình tĩnh khi đối mặt với bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Đối với anh, trên đời này không có nhiều người có thể khiến cảm xúc của anh thay đổi.

Còn ai đó? Ngoại lệ chăng?

Khúc Hướng Trạch không biết có nghe nhầm ý của của Tiêu Chiến hay không, trên mặt có chút đắc ý hỏi anh: "Tiêu Chiến, anh có hứng thú về Miracle không? Tôi để anh làm đội phó, phúc lợi đảm bảo cao hơn những gì mà anh nhận được ở Beauty."

Tiêu Chiến mỉm cười, nụ cười đích thực khiến cho người khác không cách nào phán đoán được tâm tư: "Khúc đội trưởng quá khen rồi, tôi làm gì có đức hạnh cùng năng lực đó chứ."

Chưa nói đến, anh ở Beauty làm đội trưởng bốn năm, cùng với đội viên có bao nhiêu phần giao tình chiến hữu. Chỉ với một đội tuyển cỏn con chưa đến một năm tuổi dám dụ dỗ anh về làm đội phó, lấy đâu ra cái tự tin mù quáng này vậy?

Còn có, tiểu thiếu gia vẫn luôn dấu mặt ở sau lưng Beauty, để cậu ta biết được,  có thể náo đến mức độ nào, Tiêu Chiến không có đủ tự tin để dỗ dành tiểu thiếu gia đâu, nhớ đến ngày đó tiểu thiếu gia không biết từ đâu chọn lựa cái tên có chút ủy mị nữ tính "Beauty" này, Tiêu Chiến cũng không dám bày ra chút do dự nào, trực tiếp đồng ý ngay tức khắc.

"Anh không cần phải khiêm tốn như vậy, mặc dù anh không có kỹ năng tốt, nhưng nói về chiến lược, các đội tuyển tham gia "Đỉnh cao" đều ngầm thán phục , Tiêu Chiến anh xếp thứ hai không ai dám nhận thứ nhất."

Đối với đánh giá này, Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

"Đều là nỗ lực của tập thể mà thành, Khúc đội trưởng thật sự không cần lo lắng cho tôi, hơn nữa tôi cũng không có ý định rời đi. Khúc đội, tôi còn có việc phải đi trước rồi. Gặp lại sau."

Còn không đi, ai biết quái vật nhỏ kia sẽ gây ra chuyện động trời gì.

Nhưng còn chưa kịp tiến lên lấy một bước, cổ tay anh bất ngờ bị túm lấy, giữa lông mày Tiêu Chiến xuất hiện một tia mất kiên nhẫn khó nhận thấy, đôi mắt cụp xuống toát ra vẻ lạnh lùng.

Ngẩng đầu lên lần nữa, lại nở ra một nụ cười dịu dàng: "Khúc đội trưởng, cậu đang làm gì vậy?"

"Tiêu Chiến, anh đừng có mà không biết tự lượng sức mình, độ tuổi hoàng kim của tuyển thủ chỉ kéo dài từ 18 đến 24 tuổi, anh đã 22 rồi, còn không biết nhân cơ hội kiếm thật nhiều tiền đi. Tôi ...."

Khúc Hướng Trạch còn chưa nói hết câu, trên cánh tay đang túm lấy cổ tay Tiêu Chiến của cậu ta đột nhiên bị ai đó dùng sức siết lại sau đó ném ra ngoài.

Lực siết trên cổ tay biến mất, bên mũi lại vương vấn mùi hương quen thuộc. Quay đầu, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Con người này, làm sao lại chạy qua đây rồi?

"Ai?"

Khúc Hướng Trạch rõ ràng không vui khi bị ai đó dằng cánh tay ra khỏi cổ tay Tiêu Chiến và ném đi một cách thô bạo, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy gương mặt ẩn hiện dưới vành mũ lưỡi trai kia, sự tức giận ngay lập tức biến thành ngạc nhiên.

"Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn thấy vệt đỏ ửng trên cổ tay Tiêu Chiến, lơ đễng chậc một tiếng: "Thật ngại quá Khúc đội, tôi và đội trưởng Tiêu có chút ân oán cá nhân, tôi tuyệt đối không cho phép ai đó ở trước mặt tôi bắt nạt anh ấy. Cậu xem anh ấy có gì không thuận mắt cậu có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cậu chỉnh đốn."

Xem ra, Người đẹp và Quái vật bất hoà là chuyện có thật.

Đây là kết luận mà Khúc Hướng Trạch đã đưa ra sau rất nhiều lần xem xét kĩ càng.

Kể từ khi Monster xuất hiện trong giải đấu mùa thu năm 2017 của "Đỉnh cao", các cuộc thi sau đó đều có sự tranh chấp giữa "Beauty" và "Monster".

Không phải anh hạng nhất thì chính là tôi hạng nhì. Thế nên tin tức hai đội mang thù hận với đối phương cũng được truyền tai từ rất lâu rồi.

Tiêu Chiến mím môi ngăn chính mình bật cười thành tiếng: "Nếu đã như vậy, xin hỏi, bây giờ vị đội trưởng nào sẽ trừng trị tôi trước đây?"

"Đương nhiên là tôi..."

______

Mọi người có ai đọc hong ạ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net