Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp máy cái rụp, Tiêu Chiến ngơ ngác trong giây lát, sau đó lại bật cười, lại giận rồi.

Vương Nhất Bác làm như vậy anh không vui sao? Đương nhiên không phải. Chỉ cần nghĩ đến tôi tim anh đã ngọt ngào. Bởi vì Vương Nhất Bác quan tâm đến anh, cũng vì anh mà dạy cho Khúc Hướng Trạch một bài học. Anh biết Vương Nhất Bác đủ tự tin và năng lực hỗ trợ cho anh, nhưng anh cũng không muốn Vương Nhất Bác phải mạo hiểm vì mình.

Anh chỉ muốn bạn nhỏ của mình luôn tiến về phía trước trên con đường mà hắn lựa chọn, không được vì bất cứ ai, vì bất cứ điều gì mà lùi bước, và điều duy nhất mà anh muốn làm, là đồng hành cùng hắn đến sau cùng.

Nhưng mà tiểu quỷ này không chịu hiểu cho anh, bạn nhỏ được anh chiều chuộng đến hư kia đến lúc nào mới hiểu được đây.

Vòng chung kết giải mùa xuân quốc gia Đỉnh cao năm 2020 dự kiến diễn ra vào đầu tháng 5, Người đẹp đấu với Quái vật.

Cuối tháng 4, trợ lý Beauty Ôn Sa nhận được một cuộc điện thoại từ quản lý Monster Lâm Phong, mời họ tham gia khóa huấn luyện trước trận đầu kéo dài một tuần ở căn cứ Hàng Châu.

Beauty và Monster, người đẹp và quái vật, một mềm mại một mạnh mẽ, vừa là kẻ thù, cũng là bằng hữu.

Huấn luyện đặc biệt là thật, thăm dò thực lực đối thủ cũng là thật.

Ôn Sa hỏi ý kiến Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cười nói đương nhiên là đi được, dù sao mọi người cũng đã rất lâu không đấu với đối thủ mạnh, cảm giác sẽ không tệ. Lại nói bọn họ cũng đã ở trong căn cứ luyện tập rất lâu không ra ngoài, đương nhiên vẫn sẽ có sự
nhàm chán nhất định.

Trong lòng có một chút lấy chuyện công làm việc tư Tiêu Chiến đương nhiên không thể nói ra. Vương Nhất Bác tuần trước cúp máy anh về sau, đến một cái tin nhắn cũng không gửi. Thỉnh thoảng anh online chơi game, thấy acc người kia còn sáng định bụng mời hắn tham gia trận đấu nhóm, những mỗi lần như vậy, chưa kịp mời người kia đã trực tiếp lập đội, giống như sợ chậm trễ một giây sẽ bị anh tóm vậy.

Không biết bạn nhỏ kia còn định giận dỗi tới bao giờ nữa.

"Fox" Người được mệnh danh là hồ ly, mọi thứ đều không thể khiến cho anh dao động, Tiêu Chiến thật sự thất bại thảm hại khi đối mặt với tiểu quỷ cứng đầu này. Thôi thì, đi huấn luyện đặc biệt đi, tranh thủ tìm cơ hội dỗ dành vậy.

Hai ngày sau, Tiêu Chiến dẫn bốn thành viên chính thức của Người đẹp đến một biệt thự ở ngoại ô Hàng Châu.

Monster là người mời tham gia khóa huấn luyện đặc biệt này nên các thành viên trong nhóm Monster đến biệt thự trước tiên để thúc đẩy sự trao đổi và thảo luận chuyên sâu giữa hai đội, việc sắp xếp phòng sao cho các thành viên có cùng chức nghiệp của hai đội ở cùng một phòng.

Có nghĩa trợ thủ của Quái vật và trợ thủ của Người đẹp ở cùng một phòng.

Người đi đường trên của Quái vật và người đi đường trên của Người đẹp ở cùng một phòng.

Xạ thủ của Quái vật và xạ thủ của Người đẹp cũng ở chung một phòng.

Mãi cho đến khi tới lượt Tiêu Chiến. Mọi chuyện đã có sự thay đổi.

"Không phải tôi ở cùng phòng với Sở Nhiên sao?"

Tiêu Chiến không khỏi nghi hoặc, anh và Sở Nhiên vốn cùng là pháp sư đi đường giữa. Theo quy luật này không phải sẽ ở cùng một phòng sao?

Lúc này, Vương Nhất Bác giả vờ mất tích gần một tháng cuối cùng cũng từ trên lầu đi xuống, trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười, nhưng Tiêu Chiến cảm nhận được, nhóc con đang không vui chút nào.

"Sao vậy? Tiêu đội trưởng không bằng lòng cùng một phòng với tôi sao? Đội trưởng và đội trường không phải cần "giao lưu" sao?

"Tôi không có ý này."

"Thế anh có bao nhiêu ý?"

"Ài, không có gì."

Sở Nhiên tự động đứng ra ngăn cản mùi thuốc súng giữa hai người, một bên kéo tuyển thủ đi rừng chuyên nghiệp Quân Nhất của Beauty, một bên nói: "Tôi ở cùng phòng với tiểu Quân là được rồi, tôi khá thích tính tình của tiểu Quân, lại nói chúng ta tiện thể nghiên cứu một chút mối quan hệ giữa đường giữa và rừng rậm dã khu, tôi nói đúng không Quân Nhất?

"Đúng đúng đúng, Sở Nhiên nói rất đúng."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười lắc đầu, chỉ còn cách xách hành lý lên nói với Vương Nhất Bác: "Vậy nhờ Bo Thần dẫn đường."

Mùi thuốc súng lúc này mới vơi đi hơn nửa, mọi người lúc này mới dám thở mạnh, ngay lập tức thu dọn hành lý biến về phòng của chính mình.

Bước vào phòng.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh khóa cửa, quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đang tựa vào cửa khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh.

Thực sự bị hắn đánh bại rồi.

Hành lý bị ném qua một bên, Tiêu Chiến đi tới, cúi đầu hôn hai đó một cái, giọng điệu mềm mại như một con mèo: "Còn giận sao?"

"Anh đoán xem?"

"Anh không nên không biết tốt xấu. Đa tạ Bo Thần đã thay anh trút giận, được chưa nào?"

Đại khái là, chỉ cần Tiêu Chiến nói ra những lời này, ấm ức trong lòng Vương Nhất Bác bay vội đi không còn sót lại chút gì, hắn vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Tiêu Chiến, kế đó lại ấn mạnh anh vào của: "Đã tám ngày rồi anh không tìm em."

Quái vật nhỏ này còn biết khiếu nại sao? Chưa biết là ai không tìm ai đâu. Gọi không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời.

"Còn em, đăng nhập acc lập đội không thèm mời cũng không thèm chờ anh thì tính thế nào?"

"Anh không biết nguyên nhân?"

Biết, đương nhiên biết, anh rõ ràng hơn ai hết, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, nếu không có thể ngoan ngoãn chạy đến đây sao?

Đầu ngón tay thon dài lướt qua lông mày, mắt và môi của người trước mặt, Tiêu Chiến cười trêu chọc nói: "Anh đã ở đây rồi, đừng tức giận nữa có được không, nếu không em sẽ phải phụ lòng sự sắp xếp dày công của mình."

Vương Nhất Bác bị vạch trần có chút ngại ngùng: "Anh nghĩ nhiều rồi, em chuẩn bị nghiêm túc cùng với đội trưởng Tiêu thảo luận về lối chơi liên kết đường giữa và rừng."

"Thật không?"

Tiêu Chiến mềm mại cười thành tiếng: "Vậy em bị kĩ năng hay vẻ bề ngoài của tôi thu hút?"

Vương Nhất Bác đương nhiên biết người này đang cố ý.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng kia. Đương nhiên là cả hai. Lại nói, không ám muội có gì thú vị chứ?

Vẻ bề ngoài hình như vẫn hấp dẫn hơn một chút xíu.

~~~~ Rồi là ai mất liêm sỉ zzzz


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net