Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trung tâm thương mại mua một ít đồ, Ưu Ưu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, thỉnh thoảng quơ tay níu áo anh kéo kéo, Tiêu Chiến nhìn xuống bảo bối trong tay, cười đến dịu dàng, không kìm được mà hôn nó một cái.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn anh thương đứa bé này như thế, có chút phiền muộn. Sau đó lại không nói lời nào, nhẹ nhàng kéo Ưu Ưu ra khỏi tay anh, tự mình bế.

Thấy đối phương nhìn mình đầy ngạc nhiên khó hiểu, liền cất bước đi tiếp:"Mỏi tay, nhóc con này nặng lắm"

Tiêu Chiến cũng không suy xét nhiều, nhanh chóng đi theo Nhất Bác, hai người chọn chọn lựa lựa, lại không có chút kinh nghiệm, anh nhìn thấy bên cạnh có người phụ nữ đang mang thai cùng chồng lựa quần áo cho em bé liền đến bắt chuyện hỏi thăm.

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn người trước mắt, anh ta nói chuyện với người lạ còn có phần thoải mái hơn khi nói chuyện với cậu.

Lúc nào cũng nở một nụ cười tự nhiên mà lịch sự, cảm giác ổn trọng ấm áp, giọng nói mềm mại dịu dàng, khiến đối phương rất thoải mái, tạo cảm giác như gần như xa, là một người có giáo dưỡng.

Tiêu tiên sinh điềm đạm nho nhã, vậy mà năm xưa bị người kia bóp chặt cằm, buông lời mắng chửi.

Lúc đó Vương Nhất Bác ép anh theo mình đến Roma dự tiệc, Tiêu Chiến lúc đó sốt cao, mắt lại không tốt, đau rát đỏ ửng, không dám tự đi, liên tục níu tay Vương Nhất Bác, cậu đi đâu anh sẽ đi đó, nhưng người kia thái độ chán ghét, làm gì muốn thân mật như thế.

Cơ thể nặng nề, bị đối phương dùng lực khéo léo hất tay ra, Tiêu Chiến có chút bất ngờ, lui vài bước, phía sau bỗng có bàn tay đưa ra đỡ, người kia nhanh chóng thu tay lại, thấy nhẫn cưới trên tay anh, có chút tiếc nuối thoáng qua, nhưng vẫn lịch sự hỏi anh có sao không, Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười, dùng tiếng anh cảm ơn đối phương xong liền vội vàng đi theo Vương Nhất Bác.

Nửa đêm về tới khách sạn, bị cậu thẳng thừng hất nước lạnh vào mặt, mắt đau nhức không dám chạm vào, toàn thân lại cực kì lạnh lẽo.

Cằm mạnh mẽ bị bóp chặt, Tiêu Chiến cảm nhận được, Vương Nhất Bác lúc đó cực kì muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Cậu mắng anh là hồ ly chỉ biết dụ người, chọn ai không chọn, chọn ngay ông chủ của tập đoàn lớn nổi tiếng phong lưu đa tình.

Vương Nhất Bác tháng trước vừa đấu với ông ta một trận, giành được dự án lớn, hôm nay bị ánh mắt thách thức kia nhìn tới, cảm giác như lão ta mới là người chiến thắng.

Tiêu Chiến lúc đó thật sự sinh khí, đẩy Vương Nhất Bác ra, nói cậu chán ghét anh như thế, cần gì quan tâm anh bên ngoài có ai.

Vương Nhất Bác không ngờ anh phản kháng, còn lần đầu dùng giọng điệu này đáp trả cậu, tức giận bỏ ra ngoài.

Lần đó, Vương Nhất Bác dẫn người tình về Trung Quốc trước, bỏ Tiêu Chiến ở lại nước ngoài một mình, anh sau đó sốt cao nhập viện, đôi mắt không ngừng đau đớn, còn sợ mình sẽ bị mù, nằm co người trên giường bệnh mấy hôm. Nửa đêm mò theo tường mà tự đi vệ sinh, tự trách mình không chịu ở phòng riêng, bây giờ nhìn hành lang dài đằng đẵng, không biết sẽ đi đâu về đâu.

Vương Nhất Bác lần đó làm sao hiểu được anh đã phải sợ hãi cô đơn đến thế nào.

Người phụ nữ kia dù mang thai nhưng sắc mặt vẫn rất tốt, trắng trẻo hồng hào, luôn cười đến híp mắt, đương nhiên là do cưới được một người chồng tốt, anh ta hiện tại còn đang đứng cạnh lựa mấy chiếc giày be bé, nhìn vợ mình đầy dịu dàng, còn giúp cô ấy xoa xoa lưng.

Bọn họ nhìn Vương Nhất Bác đứng gần đó đang một tay ẳm Ưu Ưu một tay xem quần áo, mày hơi nhíu, khuôn mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng xoay qua nhìn cục bột đang tựa đầu lên vai mình, có lẽ muốn xem nó đã ngủ chưa.

"Người nhà của cậu sao?"

Tiêu Chiến bị hỏi như thế lưỡng lự không biết nên gật đầu hay lắc đầu, đành cười khổ nhìn đôi vợ chồng trước mặt. Họ không hỏi tiếp, xem như đã hiểu, nói thêm vài điểm chú ý khi chăm sóc trẻ con rồi rời đi. Trước khi tạm biệt, người vợ còn khen đứa trẻ rất đáng yêu, rất giống Vương Nhất Bác, cô ấy lại nhìn xuống, dịu dàng xoa xoa bụng mình, nói bản thân cũng rất chờ mong đứa bé này, chắc rằng cũng sẽ đáng yêu và có vài nét giống ba của nó.

Tiêu Chiến nhìn cặp vợ chồng kia đi xa, trong lòng có chút phức tạp, nhìn Vương Nhất Bác và Ưu Ưu đến ngẩng người, đến khi Nhất Bác tiến lại bảo anh cùng đi mua sữa, Tiêu Chiến mới giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Chuyện này vốn có thể nhờ thư ký Trương giải quyết, nhưng anh muốn tự đi mua, Vương Nhất Bác cũng không phản đối, nghỉ làm một ngày, cùng người đi khắp nơi.

Đến khi ánh nắng vàng cam buông xuống, mấy thứ muốn mua đều mua đủ, Vương Nhất Bác sắp xếp cho Ưu Ưu ở phía sau ổn thỏa, chiếc ghế trẻ em này cũng rất vừa vặn, nhóc con uống sữa xong ngủ ngây ngất.

Ngồi vào ghế lái, phát hiện anh cũng ngủ quên từ lúc nào, vừa thắt xong dây an toàn, hai tay còn chưa thu về.

Nhất Bác đặt tay anh lại ngay ngắn, chỉnh ghế thấp xuống, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người đối phương. Buổi chiều nhiệt độ rất lạnh, Tiêu Chiến không nên vất vả như thế.

Một ngày êm ả, lần đầu cùng nhau ra ngoài như thế, nhận ra anh cũng là người rất thú vị, tính tình ổn trọng tỉ mỉ, làm gì cũng rất cẩn thận, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà hoàn thành. Dù trong suy nghĩ của anh, Ưu Ưu chỉ là đứa trẻ được gửi trông hộ vài hôm, nhưng Vương Nhất Bác nhìn ra được Tiêu Chiến đặc biệt thích nó.

Không kìm được buông tiếng thở dài.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác mang đồ vào trong hết mới đánh thức anh dậy, Ưu Ưu cũng được ẳm lên phòng rồi, Tiêu Chiến cựa mình, từ từ mở mắt, sắc mặt có chút mỏi mệt.

Vương Nhất Bác đến thư phòng của mình xử lý công việc, anh coi tài liệu công ty gửi tới, nghiên cứu một đêm, ngủ quên luôn trên bàn, nửa đêm bị tiếng mở cửa đánh thức mới leo lên giường nằm đàng hoàng, Vương Nhất Bác nói gì anh cũng không nghe rõ, ậm ừ cho qua rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến đi làm sớm, thức ăn được chuẩn bị xong, pha sẵn sữa cho Ưu Ưu, nhỏ giọng gọi Vương Nhất Bác dậy.

"Nhớ cho nhóc con uống sữa, tôi thay tã cho nó rồi"

Nắng sớm vừa lên, anh đã bắt xe đến công ty, Vương Nhất Bác định nói sẽ cho anh đi nhờ xe, nhưng Tiêu Chiến trước nay đều hạn chế nhờ vả cậu. Không phải cùng đường mạt lộ, thì chuyện gì cũng tự mình giải quyết.

Vương Nhất Bác chân trần bước xuống giường kéo rèm cửa, trên lầu nhìn xuống chiếc xe kia khuất xa, bỗng có vài chuyện cũ thoáng qua.

Lúc đó vừa qua hai tháng sau khi kết hôn.

Hai người trước đó theo quy tắc mà chia phòng, tự ai nấy sống.

Đêm đó, lần đầu tiên Vương Nhất Bác mang theo tình nhân về nhà.

Mười một giờ khuya.

Tiêu Chiến để đèn đợi người.

Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ khuôn mặt anh lúc đó trắng bệch, môi cắn chặt, bất động đứng im, nhìn theo hai người kia lên lầu.

Đôi mắt anh sau đó một màu ảm đạm, tự mình về phòng.

Cậu không biết, hôm đó Tiêu Chiến về nhà ăn bữa cơm với Tiêu gia bọn họ, lúc trở về một nụ cười cũng không gượng nổi, giữa đường gặp mưa lớn, nửa đêm sốt cao, vẫn ngồi đợi người đi làm về.

Không ngờ chờ được, lại là một khung cảnh như thế này.

Vương Nhất Bác người đầy mùi rượu, bên cạnh là cô gái trẻ tuổi dung mạo như hoa như ngọc, tiếng cười thanh thoát, ánh mắt sắc bén lướt qua anh.

Tiêu Chiến không biết cảm giác trong lòng mình lúc đó là gì nữa, lòng ngực đau nhói, dạ dày co thắt lại, quặn lên từng cơn, đầu đau không chịu nổi, cả người đều rất đau rất đau.

Hai giờ sáng Vương Nhất Bác trong mộng tỉnh lại, nhìn tấm lưng trần của người bên cạnh, mùi hương trong phòng khiến cậu có chút buồn nôn. Tắm rửa sạch sẽ, thần trí tỉnh táo một lúc, nhìn cô gái trên giường mà có chút đau đầu.

Không biết tại sao lúc đó lại mang cô ta về, người nhà biết chuyện nhất định không để yên, nhưng nhớ ra vẻ mặt hoảng hốt đau khổ của kẻ kia, liền cảm thấy có chút dễ chịu.

Xuống lầu tìm nước uống, trùng hợp gặp kẻ không muốn gặp.

Tiêu Chiến bị cơn sốt hành đến khổ sở, cả người nặng như chì, tìm đường vào nhà bếp uống nước, sơ ý làm rơi ly thủy tinh xuống nền nhà, mảnh vỡ vun vãi, Vương Nhất Bác đi vào xém nữa dẫm trúng, Tiêu Chiến đang ngồi dọn dẹp theo phản xạ cản lại.

Tay anh bị cậu đạp lên, bị thủy tinh bên dưới đâm vào lòng bàn tay, không kìm được rên một tiếng đau đớn, mặt mày đều nhăn lại.

Là do cậu không cẩn thận, đi vào thấy anh ngồi xổm dưới sàn loay hoay gì đó cũng không thèm để ý, trực tiếp đi đến bàn ăn định rót nước. Tiêu Chiến biết rõ cậu có thói quen không mang dép, phản xạ theo bản năng, không cần biết hậu quả đau đớn sau đó.

Vương Nhất Bác của lúc này chỉ cần nhìn đến anh là chướng mắt, mắng chửi vài câu rồi bỏ lên phòng. Tiêu Chiến run rẩy tự lấy mảnh vỡ kia ra, cũng may không sâu, vừa đâm vào một chút Vương Nhất Bác đã thu chân lại, nhưng máu cứ chảy mãi, Tiêu Chiến sợ hãi tự rửa vết thương, càng rửa càng sợ, máu theo nước loan ra, đỏ ao đáng sợ.

Đến sáng anh tự đi đến bệnh viện băng lại vết đứt kia, trong người đang có bệnh cũng không thể tiêm ngừa, về đến nhà Vương Nhất Bác vẫn chưa dậy, mê mang đến trưa, bị cơn đau đầu đánh thức.

Tiêu Chiến bị đau đầu từ lúc ở nước ngoài, nhưng không thường xuyên, cứ cho là thường xuyên thức khuya nên chống đỡ không nổi, sau đó kết hôn với Vương Nhất Bác, chứng đau đầu càng lúc càng nặng, còn thường phát sốt.

Nhưng lúc đó Tiêu Chiến không ngờ mình mắc căn bệnh quái ác kia.

Vương Nhất Bác thở dài, không hiểu tại sao lại nhớ đến mấy chuyện không vui này, tự nhận thấy bản thân tàn nhẫn đê tiện.

Bàn tay kia dùng để vẽ tranh, bị làm cho thê thảm như thế, gần một tháng không cầm cọ vẽ được.

Ưu Ưu được gửi đến chỗ bảo mẫu, Vương Nhất Bác chưa về, Tiêu Chiến mở cửa vào nhà, cảm thấy bên trong còn lạnh hơn ở ngoài.

Máy hút bụi hết pin rồi, đang tự sạt ở góc sô pha, vào bếp rót nước ấm, dòng nước kia chảy vào cổ họng khô đắng, không tránh được cảm giác đau rát.

Cả ngày hôm nay Tiêu Chiến theo tiền bối trong công ty học hỏi, dù công việc này anh không hiểu lắm, có thể giao cho họ xử lý, nhưng công ty mới thanh trừ một đám sâu bọ như thế, người nắm cổ phần nhiều nhất là anh sao có thể vắng mặt.

Kéo cổ tay áo sơ mi lên, đầy dấu kim. Buổi chiều đến bệnh viện, có lẽ lúc tiêm thuốc vào đau đớn quá nên mới sinh ra ảo giác, bây giờ vẫn còn cảm thấy dòng thuốc kia đang chảy trong cơ thể mình.

Nấu bữa tối, ăn xong thì rửa bát, dọn dẹp nhà cửa một lúc, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ tối, hôm nay Vương Nhất Bác không về, thư ký Trương đón Ưu Ưu từ chỗ bảo mẫu về trao tận tay anh.

"Ngài ấy dặn tôi truyền lời cho tiên sinh, nhắc tiên sinh hôm nay có bận đến đâu cũng nên đi ngủ sớm, Vương tổng còn nói ngài ban đêm ngủ không ngon, bảo tôi đến chỗ Khang sư phụ bốc mấy thang thuốc"

Tiêu Chiến vỗ về cục bột nằm trong lòng đang ngủ say, nhận lấy mấy gói thuốc Đông y thư ký mang đến, ánh mắt có chút suy tư.

Trương Ngôn đi rồi, anh ẳm Ưu Ưu lên phòng, cởi bớt áo ấm bên ngoài cho nó, mặc vào bộ áo như chú chim cánh cụt, động tác hết sức nhẹ nhàng, sợ làm thiên thần thức giấc.

Đứa trẻ đáng yêu thế này, lại mất mẹ từ sớm, sau này lớn lên phải làm sao đây.

Tiêu Chiến cẩn thận hôn lên má nó, ánh mắt đầy yêu thương, ngón tay cưng chiều nắn nắn bàn chân nhỏ xíu bị bọc bên trong lớp áo kia, cười đến ngọt ngào.

"Ngủ ngoan, hôm nay Vương baba không về rồi, chúng ta sưởi ấm cho nhau đi"

Đèn tắt, ánh trăng hắt vào căn phòng lớn, một em bé nhỏ nhắn ngủ hết sức ngoan ngoãn, một chàng trai co người nằm bên cạnh, anh áp mặt lên hai cánh tay, nghiêng người nhìn Ưu Ưu, lại không biết ngủ quên lúc nào.

Gần sáng Vương Nhất Bác về nhà, chỉ dám bật đèn vàng lên, thấy khung cảnh ấm áp kia, sương gió trên người như được gột sạch, mệt mỏi tan biến, tìm được chốn về bình yên.

Tiêu Chiến dậy sớm, cả người nặng trĩu, vừa hé mắt, đã hơi ngẩng dậy nhìn bảo bối bên cạnh, thấy bé con vẫn ngủ ngoan như trước, liền mệt mỏi nằm lại, tay đau không cử động nổi.

Sau gáy bị vật gì đó chạm vào, ngưa ngứa. Hơi nghiêng mặt qua, mơ mơ màng màng thấy người đi cả đêm không về kia.

Vương Nhất Bác gác tay lên eo anh, chân cũng thoải mái đè lên chân đối phương, vùi đầu vào lưng người, thoải mái dễ chịu.

Tiêu Chiến trở mình, muốn ngồi dậy, người kia dậy rồi nhưng vẫn lười biếng nhắm mắt, ôm càng thêm chặt.

"Chuẩn bị ăn sáng, cả người tôi tê cứng hết rồi"

Mới tỉnh ngủ, giọng có chút khào, Vương Nhất Bác nghe xong liền mở mắt, thấp thoáng ý cười nhìn anh, phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười nhìn mình.

Vương Nhất Bác cụp mắt, nắm lấy bàn tay anh, dịu dàng xoa nắn.

Cảm nhận hơi ấm từ tay cậu truyền qua, cảm giác tê dại khó chịu từ từ lui mất.

Ngón tay cái Vương Nhất Bác cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, giống như vết thương rách da chảy máu kia vẫn còn tồn tại, lực tay càng lúc nhẹ nhàng, lại giống như nắm hẳn tay đối phương.

Tay Vương Nhất Bác rất lớn, bọc tay anh lại, che chở bên trong.

Sau đó Vương Nhất Bác chuẩn bị đi làm, Tiêu Chiến sửa soạn cho Ưu Ưu, đứa trẻ này rất ngoan, tỉnh dậy cũng không khóc, ưỡn thân mình như cục bột, chép chép miệng, bị anh ngặm cái má sữa liền mếu, Tiêu Chiến hoảng hồn ôm bé con lên dỗ dành.

Vương Nhất Bác xuống lầu thấy anh một tay ẩm Ưu Ưu, một tay pha sữa, đồ ngủ cũng chưa thay ra, liền đi tới giúp anh bế Ưu Ưu.

"Anh chuẩn bị đi làm đi, ngày mai tôi thuê bảo mẫu đến đây"

"Ưu Ưu chỉ ở đây vài ngày, nếu không thì nhờ thím Dương ở nhà cậu đến"

Tiêu Chiến thử nhiệt độ của sữa, mới cẩn thận cho cục bột trên tay Vương Nhất Bác uống.

"Không được"

Thím Dương theo Lâm Thường từ lúc còn trẻ, cũng là nhũ mẫu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mỗi lần về Vương gia đều được thím ấy quan tâm tận tình, hết sức yêu thương, anh thấy Vương Nhất Bác dù lạnh lùng ít nói, nhưng vẫn luôn giữ thái độ kính trọng với người phụ nữ này.

Không hiểu tại sao lại không được.

Nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác âm trầm, ánh mắt mất đi sự vui vẻ ban nãy, anh liền biết mình nói sai rồi.

Vương Nhất Bác trước nay không thuê người làm, vì sợ bọn họ là người của Vương gia cử đến quan sát tình cảm của anh và cậu. Hai người trước giờ không vui vẻ gì, thím Dương đến không phải tự chuốc rắc rối sao?

"Vậy cũng đừng thuê bảo mẫu đến, cứ như thế này là được, tôi ban ngày đi làm, ban đêm vẫn về nhà, có thể giúp cậu chăm sóc Ưu Ưu"

"Anh đi làm đi, chuyện này tính sau". Vương Nhất Bác lấy bình sữa khỏi tay Tiêu Chiến, Ưu Ưu đang uống say sưa bị giật mất bảo bối, bật khóc oa oa, bị Vương Nhất Bác bế đi mất.

Tiêu Chiến đứng đó không hiểu tại sao cậu lại tức giận, rõ ràng anh không có làm gì.

Cả ngày hôm đó trong lòng anh vô cùng bức bối, tâm trạng rất khó chịu, thức ăn ăn lúc trưa đều bị nôn ra hết, cả người mệt lã, động một chút liền đau đầu. Lại không thể làm bác Trình vướng bận, anh theo thường lệ đến văn phòng ông ấy nghe chỉ dạy một lúc, buổi chiều họp hai tiếng, sau đó còn phải đi dự tiệc rượu.

Thì ra mẹ trước đây phải vất vả như thế, vậy mà anh lúc đó cứ hay đòi mẹ ở nhà để chơi với mình.

Lớn lên rồi, đặt bản thân vào vị trí của mẹ, mới biết người phải cực khổ khó khăn như thế nào.

Buổi tối Tiêu Chiến không còn cách nào khác, chỉ uống một chút rượu nhưng đầu óc đã quay cuồng, lúc trước còn gắng gượng nổi, hiện tại lại mềm oặt nằm trong xe của Vương Nhất Bác.

Lúc nãy gặp Nhất Bác trong buổi tiệc, thấy bên cạnh cậu là nữ ngôi sao đang nổi kia, liền cố ý né mặt, nhiều người hỏi anh không đi cùng Vương tổng sao? Tiêu Chiến đành cười xã giao, nói công tư phân minh, ai làm việc của người đó, đứng trên thương trường sao có thể can dự nhiều như vậy.

Không ngờ chưa bước ra khỏi sảnh đã bị người bắt lại, lúc đó trợ lý đang dìu anh ra ngoài, Vương Nhất Bác bỗng dưng xuất hiện kéo anh đi, cửa xe mạnh mẽ đóng lại, đã yên vị ngồi trong xe của cậu.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng thấy đây không phải đường về nhà, nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh lẽo như thế cũng không tiện hỏi, ngẩn ngơ một lát liền tựa đầu vào cửa xe ngủ mất.

Bị tiếng ồn đánh thức, thì ra Vương Nhất Bác mang anh về căn hộ riêng.

"Ưu Ưu?". Tiêu Chiến được cậu giúp cởi tây trang bên ngoài ra, ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ kia.

"Không cần lo cho nó". Vương Nhất Bác cho nhóc con này ngủ ở chỗ bảo mẫu một đêm, kẻ này đã say đến ngớ ngẩn vẫn nhớ đến nó. Mới có mấy hôm, đã đặt nó vào chỗ nào trong lòng rồi?

Tiêu Chiến không hỏi nữa, cởi giày xong liền nằm xuống giường, rúc người vào một góc, được Vương Nhất Bác đắp chăn lại kĩ càng.

Vương Nhất Bác bật máy phun sương ở tủ đầu giường, chỉnh điều hòa lại, quan sát thấy anh đã ngủ rất say, mới cẩn thận ra ngoài.

Về đến nhà lớn, đã thấy cô gái kia đứng trước cửa làm loạn, khóc nháo một trận vẫn chưa mệt.

Không ngoài dự tính, cũng may anh không có ở đây. Vương Nhất Bác vừa xuống xe, cô gái kia liền nhào lại ôm chặt cậu.

"Vương tổng, tôi muốn gặp con mình, cho tôi gặp nó đi"

Cô gái này vẻ ngoài xinh đẹp, khoảng hai hai hai ba tuổi, khoác bên ngoài toàn đồ hiệu, còn tự lái xe sang đến.

Trịnh Tích Ngâm, ba của ấy làm viện trưởng ở một bệnh viện lớn của Bắc Kinh, bản thân còn là ca sĩ có danh tiếng, khoảng thời gian trước gặp được Vương Nhất Bác ở Roma.

Lần đó Vương Nhất Bác không tỉnh táo, say rượu, điên loan đảo phượng với cô ta, không cẩn thận thế nào, mà ba hôm trước, ở công ty lại được gửi đến một đứa trẻ, Vương Nhất Bác cực khổ mới đè được chuyện này xuống, không truyền đến tai người nhà, cẩn thận làm xét nghiệm ADN, quả thật là cùng huyết thống.

"Nháo đủ chưa?". Vương Nhất Bác gỡ tay cô ấy ra, lùi lại, giữ khoảng cách xa, lòng đầy buồn phiền.

"Đứa trẻ cũng là cô mang đến rồi bỏ ở đó, tôi cũng không ép cô bỏ con"

"Nhất Bác, anh nghe em nói, lúc trước lén lút sinh con là em không đúng, nhưng mà nếu báo cho anh, em sợ, em sợ anh...."

Đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, có lẽ khóc quá thảm thiết, chất giọng thánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net