Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh kiểm tra lại bản thảo một lượt, rồi mới gửi cho nhà biên tập, đã là tác phẩm thứ ba của anh rồi. Làm xong chuyện, dọn dẹp phòng làm việc gọn gàng lại, Tiêu Chiến mở két sắt, cất khóa vàng bà nội cho vào trong.

Hôm nay xem như rãnh rỗi, anh mang quần áo đi giặt.

Hít ngửi mùi hương xả vải thơm mát dễ chịu, lòng cũng khoan khoái, lúc nãy giúp cậu giặt luôn quần áo, không biết mùi hương này có làm cậu khó chịu không nữa.

Hôm nay mất cảm giác thèm ăn, chỉ nấu một bát mì, ăn xong, nằm dài trên sô pha mở ti vi xem một bộ hoạt hình yêu thích, ở một mình cũng rất tốt mà.

Vương Nhất Bác đến trưa có về nhà lấy tài liệu, cũng cần lấy theo mấy bộ quần áo sang căn hộ riêng. Vào nhà thấy ti vi đang mở, anh thì nằm cong người trên sô pha, bộ dạng như mèo lười, vùi nửa mặt vào gối. Cậu lấy xong tài liệu, xuống lầu vẫn thấy anh còn ngủ, cửa kính bước ra vườn mở toang, rèm trắng bị gió thổi tung bay, làn gió còn mang theo hơi nước.

' Sắp mưa rồi '

Cậu nhìn ra ngoài trời, đã chuyển mây đen, thấy quần áo còn đang phơi, cũng tốt bụng lấy vào, mới phát hiện anh đã giúp cậu giặc quần áo luôn rồi. Vương Nhất Bác đóng hết cửa trong nhà, chỉnh điều hòa, mới rời đi.

Tiêu Chiến nghe tiếng trời gầm còn có âm thanh sấm sét điếc tai mới giật mình tỉnh lại. Ti vi đã tắt, quần áo cũng được lấy vào để trên ghế sô pha, trên người anh còn đắp áo khoác mới giặt, hương xả vải rất thơm. Cũng may Vương Nhất Bác về, nếu không quần áo để bên ngoài sẽ ướt hết. Tiêu Chiến ngồi gấp quần áo lại, mới biết không có quần áo của cậu, chắc tự lấy đi rồi, với lại trước giờ cậu rất ghét người khác chạm vào đồ của mình, trong nhà có bốn căn phòng, anh chiếm hai phòng, còn hai phòng còn lại cũng chưa từng đặt chân vào.

Mưa lớn như thế sợ tới tối cũng chưa tạnh, quanh quẩn ở nhà cũng chán, lại chẳng biết làm gì, mở Wechat cũng không có ai để nói chuyện, Tiêu Chiến buồn bực quyết định đi nấu cơm sớm.

Anh đang bận rộn trong bếp thì nghe tiếng cửa, chạy ra đã thấy cậu một thân ướt sũng, áo sơ mi dán sát vào người, đang cúi đầu cởi giày, mái tóc nhễu nước xuống sàn, khuôn mặt cũng bị nước mưa làm ướt đẫm, miệng hơi hé, mi mắt còn động vài hạt nước, chân mày chau lại, hình như không vui. Có ai mắc mưa thành bộ dạng chật vật này lại vui vẻ nổi không? Lại còn là Vương Nhất Bác ưa sạch sẽ.

Thấy hai tay cậu đang bận, chỉ có thể dùng chân này kéo giày chân kia ra, giày da cùng tất bị nước ngấm vào, khó tháo, có vẻ sư tử nổi cáu rồi.

Tiêu Chiến lấy khăn lông khoác lên vai Nhất Bác, không nói một lời, ngồi xuống, nhấc chân cậu lên, cẩn thận cởi giày ra cho cậu, còn nhẹ nhàng tháo tất chân đã ướt đẫm ra.

Vương Nhất Bác có phần không tiếp thu nổi, từ trên nhìn xuống, anh lau sạch nước trên giày rồi thu dọn, có vẻ muốn đem đi giặt sạch.

Hành động này, giống như tận tụy hầu hạ phu quân thời xưa, người khác có vẻ sẽ rất cảm động, Vương Nhất Bác chỉ thấy ghét anh thêm, anh càng đối xử như thế, cậu càng cho rằng anh thấy ân hận mà chuộc lỗi, nhưng lỗi lầm của anh chỉ vài hành động giả tạo này thì có thể xóa sạch sao?

Tiêu Chiến nấu ăn xong, lên lầu, đã thấy giỏ đồ cậu thay ra đặt trước cửa phòng, Tiêu Chiến mang xuống, không thể giặt bằng máy giặt, đành trực tiếp giặt bằng tay.

" Tôi nấu đồ ăn xong rồi, ở trong bếp "

Thấy Vương Nhất Bác đi xuống uống nước, Tiêu Chiến tìm chỗ để phơi quần áo, đi ngang qua, thuận miệng nói, dù sao cũng biết cậu sẽ không ăn.

Anh thấy cậu không để ý đến mình, khuôn mặt lạnh lùng đi vào bếp mở tủ lấy vài lon bia, chỉ biết cười khổ.

Xong hết việc, cuối cùng cũng có thể ăn cơm. Không ngờ nhìn thức ăn trên bàn đã vơi hơn phần nửa. Hôm nay trời đổ mưa lớn như vậy, thì ra có điềm báo, Vương Nhất Bác vậy mà ăn đồ anh làm. Tiêu Chiến không biết được cảm xúc trên mặt mình lúc đó phức tạp thế nào, vừa kinh hãi, mừng rỡ, buồn bã cũng có khổ sở.

Anh một mình ngồi ăn cơm, không ngờ Vương Nhất Bác lại đi xuống, tay cầm móc quần áo đang mắc chiếc áo sơ mi cậu hay khoác bên ngoài khi chơi trượt ván, Tiêu Chiến thấy cậu thường xuyên mặc nó, có lẽ Nhất Bác rất thích nó, là cô ấy tặng sao?

" Lần trước anh giặt nó phải không? "

Nhất Bác đứng ngoài cửa phòng bếp nói vào. Tiêu Chiến ngừng ăn, thử nhớ lại, rồi lắc đầu

" Không có. Có chuyện gì à? "

Đụng anh cũng chưa từng đụng vào mà, có chuyện gì sao, nhìn cậu bực bội như vậy.

Sắc mặt Vương Nhất Bác có vẻ hòa hoãn lại, xoay người định đi về phòng.

" Không sao, bị bung cúc áo "

" Vậy thì khâu lại là được, cậu để ở phòng khách đi, tôi khâu lại giúp cậu "

Đúng là rất quan trọng, bị bung cúc áo liền không vui, cũng không muốn bỏ. Tiêu Chiến thấy cậu xem trọng nó như thế, cũng không muốn cậu buồn phiền, mới ngỏ ý giúp, nhưng biết là cậu sẽ không đồng ý.

Thấy cậu hơi khựng lại khi nghe anh nói, nhưng sau đó vẫn tiếp tục sải bước lên lầu, Tiêu Chiến nhún vai, như quá quen với thái độ lạnh nhạt ấy, chậm rãi ăn cơm.

Không ngờ lúc đi ra phòng khách lại thấy Vương Nhất Bác đã để chiếc áo đó từ bao giờ, miệng cong cong, không dấu được ý cười, vội đi tìm hộp kim chỉ.

Lúc Vương Nhất Bác đi xuống thì thấy Tiêu Chiến khoanh chân ngồi trên sô pha, anh đeo kính, chăm chú khâu cúc áo.

Cậu cũng ngồi xuống, mở ti vi, im lặng coi. Tiêu Chiến có hơi ngại, dù khoảng cách không quá gần, len lén nhìn cậu, chỉ thấy nửa khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc xem ti vi, không biết tại sao lại đẹp đến vậy. Cầm chiếc áo cậu từng mặc, có mùi hương của cậu, cảm thấy bàn tay nóng ran, có hơi run rẩy, không dám nhìn nữa, cúi gầm mặt, lặng lẽ, cẩn thận khâu từng đường kim mũi chỉ.

Vương Nhất Bác thỉnh thoảng có xoay qua nhìn anh, thấy đôi tay thành thạo khéo léo cầm kim xỏ qua xỏ lại, đôi mắt chăm chú, môi thì hơi mím, không biết tại sao dáng vẻ này có phần lôi cuốn. Lát sau mới phát hiện bản thân thất thố, chớp mắt, lại là cảm xúc lãnh đạm ngự trị trên khuôn mặt, xoay đi, tiếp tục xem bản tin thể thao.

Nhìn cúc áo đẹp đẽ xếp ngay ngắn có chút vui vẻ, anh tháo kính, gấp áo lại, đặt xuống sô pha, đẩy lại Vương Nhất Bác.

" Xong rồi, cậu xem lại thử đi "

Anh còn cẩn thận khâu lại hết tất cả, sợ lại có chiếc cúc tinh nghịch nào rơi ra, sư tử lại nhăn mày cau có.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn xuống chiếc áo, rồi lại nhìn ti vi, thờ ơ trả lời:

" Không cần "

Anh gật gật đầu xem như hiểu, dụi dụi mắt, đứng dậy, muốn đi ngủ.

" Ngủ ngon "

Tiêu Chiến sững sờ, xoay lại nhìn cậu, Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn ti vi, nhưng anh biết rằng mình không hề nghe nhầm, thì ra đối xử thật tốt với cậu, một ngày nào đó, cũng sẽ có được hồi đáp, dù ít ỏi, hiếm hoi, có khi chỉ là do cậu thuận miệng mà nói ra, nhưng anh vẫn rất trân quý nó, xem nó là báu vật mà cẩn thận cất vào nơi ấm áp nhất trong tim.

" Cậu cũng vậy "

Tiêu Chiến cười mà trong mắt như có nước, nói xong liền vội vã chạy lên phòng như thỏ nhỏ sợ chuyện bỏ chạy. Vương Nhất Bác hơi ngoáy lại nhìn anh, rồi nhìn xuống chiếc áo, mặt thản nhiên lẫn thờ ơ, nhưng bàn tay lại cuộn lại thành nắm đấm.

Rất nhanh liền nhận được tiền, Tiêu Chiến nhìn tin nhắn báo số tiền vừa được chuyển vào tài khoản, chưa thấy có chuyện gì vui bằng chuyện này, đợi ngày chính thức bán sách, chắc chắn cũng thu được số tiền không nhỏ, thời gian qua anh âm thầm tiết kiệm, dành dụm tiền để mua nhà.

Tâm trạng đặc biệt vui, hí hửng đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn vặt, đều là khoai tây chiên, vác về nhà chất đầy tủ thức ăn, đã thấy rất hạnh phúc rồi.

Anh lau nhà sạch sẽ, hôm nay Vương Nhất Bác sẽ về, thư ký Trương lúc đến lấy bưu phẩm cho cậu có sơ ý nói ra, Tiêu Chiến ghi nhớ trong lòng, mong đợi mà nấu thật nhiều thức ăn. Lại không ngờ Vương Nhất Bác thật sự về, nhưng cũng mang theo người về.

Nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái kia ngoài phòng khách, Tiêu Chiến nhìn thức ăn trên bàn, đành kéo ghế ngồi xuống tự ăn hết, cuối cùng ăn không nổi, cũng muốn nôn ra, nhưng lại không biết vì điều gì, vẫn ngậm ngùi ăn từng đũa cơm, ăn đến nghẹn lòng.

Cô gái kia vào lấy nước, Tiêu Chiến đang rửa bát, cũng giúp cô ấy lấy hai chiếc ly, cẩn thận nhìn qua, đúng là có vài nét giống người kia. Những người đến đây đều biết thân phận của anh, nhưng thấy thái độ của Vương Nhất Bác, ngầm hiểu trong lòng, chẳng nể nang gì, cũng tự nhiên xem anh như người làm trong nhà thôi. Cô gái lấy nước xong tự mang ra, chỉ cho anh một nụ cười khẩy. Tiêu Chiến mặc kệ cô ấy, lau khô bát đĩa, sắp vào ngăn tủ. Đi ra phòng khách đã không thấy người đâu, dọn hai chiếc ly, lau bàn, xong xuôi thì tắt đèn, đến giờ đi ngủ rồi.

Chẳng ngờ, phòng Vương Nhất Bác không đóng , chỉ khép hờ, những âm thanh ái muội kia, trong đêm khuya yên tĩnh, Tiêu Chiến đứng ở hành lang, chưa kịp đẩy cửa vào phòng đã rành rọt nghe rõ tất cả.

Anh hơi cúi đầu, không dám nhìn sang hướng đó, hít sâu một hơi, vội vàng vào phòng đóng sầm cửa lại. Vội đi tắm, vội uống thuốc, vội lên giường kéo chăn che kín đầu mà ráng chìn vào giấc ngủ.

Rõ ràng đã uống thuốc, cơn đau vẫn không giảm, trong đầu như có quả chuông, có người cứ oong oong gõ vào, trời đất như rung chuyển, xung quanh đều là bóng tối, tiếng cười mị hoặc, tiếng thở dốc thỉnh thoảng lại như có như không vang lên, phá rối tâm trí anh, khiến đầu càng đau, đau muốn chết đi.

Tiêu Chiến thức cả đêm, đến trưa mới tỉnh dậy, hơi chóng mặt, nhưng ngồi yên một lát thì không sao nữa. Sợ hai người kia vẫn chưa đi, mệt mỏi nằm lại tiếp, thật muốn ngủ, không muốn bước ra ngoài kia nữa.

Buổi chiều ra ngoài vườn tưới hoa, bỗng cảm thấy muốn nuôi mèo, ít ra cũng không cô đơn.

Điện thoại bỗng có cuộc gọi đến, là ba.

Anh nghe xong, đôi mắt càng thêm buồn bã.

Vương Nhất Bác rất khuya mới về, trong nhà tối đen như mựt, không ai để đèn như thường ngày, nhìn đến đôi dép bông anh hay mang đặt dưới tủ giày, liền nhăn mày. 'Ra ngoài rồi sao? '

Vương Nhất Bác vừa gọi điện thoại cho anh vừa đi lên lầu, mở cửa phòng anh ra, cả căn phòng đang chìm trong bóng tối, chủ nhân nó đã đi đâu mất rồi.

" Ở đâu? "

Bên kia nghe máy, cậu liền cướp lời, không hỏi thăm dư thừa, chỉ là lời nói bá đạo như tra xét. Giọng nói bên kia vẫn mềm mại quen thuộc, anh chưa từng than trách cách nói chuyện này của cậu.

" Tiêu gia. Có chuyện gì sao? "

Anh luôn mặc định, trừ khi cần anh làm gì đó, cậu mới để ý đến sự tồn tại của anh. Còn lại, nhất định sẽ xem anh là không khí. Vương Nhất Bác không biết anh nghĩ thế nào, chỉ là cậu chưa từng trải qua chuyện về nhà thì trong nhà chỉ có một mình, luôn luôn có anh ở nhà. Hôm nay có chút đảo lộn vị trí, không tiếp thu nổi.

" Không gì "

Tiêu Chiến thấy đối phương dập máy, cũng không để ý nhiều. Kéo rèm ra, ngồi xuống bệ cửa sổ, lẳng lặng đợi trời sáng. Cơm ở đây, anh ăn không nổi, ngủ ở đây, anh không dám.

Sáng hôm sau về nhà đã thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị đến công ty. Tiêu Chiến đi vào, xem như không phải chuyện của mình, muốn vào bếp tìm đồ ăn.

" Trán anh là làm sao? "

Không ngờ lúc đi ngang qua, lại bị cậu nắm khuỷu tay giữ lại, Tiêu Chiến không nhìn Nhất Bác, lời nói lơ đễnh: " Bất cẩn bị va "

Vương Nhất Bác nhìn băng y tế dán bên trán phải của anh, va đến mức rách da chảy máu? Nhưng cậu không hỏi nữa, người ta đã vùng tay ra bỏ đi rồi. Tiêu Chiến vào phòng vệ sinh tháo băng y tế ra, hơi cắn môi, tự thoa thuốc.

Về nhà, nghe giáo huấn, cãi lại liền bị ly trà ném vào, ba quả thật rất chướng mắt anh, mẹ kế lại rất biết dùng thủ đoạn, bao năm qua nói gì ba đều nghe theo, nói anh không hiểu chuyện, làm Vương Nhất Bác phật ý, bên ngoài có người khác. Ba anh lúc đẩy anh vào cuộc hôn nhân này, luôn ép anh phải phục tùng hầu hạ Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn làm cho cậu vui vẻ, việc kinh doanh ở nhà cũng đơn giản hơn, anh thấy mình đã làm hết sức rồi, ông ấy còn muốn gì đây?

Chuyện lạ, hôm nay Vương Nhất Bác về nhà từ sớm, ăn cơm tối cùng anh.

Nhìn cậu ngồi trên bàn yên lặng ăn cơm, anh có hơi khó tin, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn người đối diện. Tiêu Chiến luôn nghĩ, Vương Nhất Bác rất căm hận anh, nhiều lần đổ thức ăn anh chuẩn bị cho cậu vào thùng rác, hôm nay không biết mặt trời mọc hướng nào.

Đợi cậu ăn xong, Tiêu Chiến thu dọn chén bát, mang đi rửa, anh mang tạp dề vào, dáng người cao gầy, đầu hơi cúi, tay áo xắn lên, thành thạo rửa từng cái đĩa. Vương Nhất Bác nhìn anh từ phía sau, mắt hơi tối, đặc biệt nhìn lâu một chút. Tiêu Chiến nghe tiếng kéo ghế đứng dậy, thấy cậu lên lầu, cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục rửa bát.

Lúc lau lại bàn, Vương Nhất Bác đi xuống, anh không ngờ cậu đi lại gần mình, kéo tay anh, chân đá cái ghế bên cạnh ra, ấn anh ngồi xuống. Tiêu Chiến có hơi hoảng, nhìn mặt cậu lạnh như vậy, muốn bật dậy, Vương Nhất Bác không biết anh sợ mình đến thế, chỉ phật lòng trừng mắt một cái, ấn anh ngồi lại nghiêm chỉnh.

Tiêu Chiến thấy trán mát rượi, hơi lành lạnh, không đau rát nữa. Ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt ấy nghiêm túc nhìn vết thương trên trán của anh, ngón tay lại nhẹ nhàng thoa thuốc lên. Hình như, lần đầu thấy Nhất Bác dịu dàng với anh như vậy.

Thoa xong thuốc, thấy anh đang thất thần nhìn mình, Vương Nhất Bác chớp mắt, vẻ dịu dàng biến mất trong gang tấc, đặt hũ thuốc xuống bàn.

" Một ngày ba lần, đừng để lại sẹo. Tôi không thích trong nhà có kẻ xấu xí "

Nói xong liền đi, anh cầm lọ thuốc lên, nhìn theo cậu, nụ cười như mãn nguyện mà xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.

Cuối cùng anh cũng biết tại sao hôm ấy Vương Nhất Bác để ý đến vết thương của mình như vậy.

" Ngày mai đi công tác với tôi, anh thu dọn hành lý đi "

Buổi sáng vừa ngủ dậy, đã nhận được cuộc gọi từ cậu, anh lờ mờ ậm ừ đã biết, ngồi dậy lấy vali trong tủ ra, gấp quần áo cho vào trong, không biết sẽ đi mấy ngày, nhưng anh quần áo cũng không nhiều, chọn vài bộ mang theo là được, trước giờ anh cũng từng theo Vương Nhất Bác đi công tác, được hai lần, đều là ông nội đề nghị dẫn anh theo, nên Nhất Bác cũng nghe lời, cho anh đi theo, nhưng lần nào cũng tùy ý để anh ở khách sạn, muốn làm gì cũng được, cậu thì biến mất tăm, đến ngày về mới xuất hiện. Lần này cũng đã hiểu rõ, mang vài vật dụng cần thiết, không quên máy tính để còn tập trung cho tác phẩm mới.

Thư ký Trương đón anh đến sân bay, không ngoài dự đoán, chỉ tò mò cô Bối Tình này sử dụng chiêu thức gì mà có thể ở cạnh Vương Nhất Bác lâu đến thế. Trong các cô gái xuất hiện cạnh Vương Nhất Bác, anh chỉ nhớ được cô gái trước mặt này, cũng là người có nhiều điểm tương đồng với Rose nhất.

Anh chậm rãi kéo vali bước lại gần hai người bọn họ, không muốn ngồi xuống cùng một băng ghế, nên trực tiếp ngồi lên vali, mở điện thoại xem hoạt hình.

Vương Nhất Bác thấy anh mang theo hành lý ít đến đáng thương, biểu cảm lại thản nhiên đến lạ khi thấy cậu không chỉ dẫn theo một mình anh, không biết tại sao sự thản nhiên này của anh lại khiến cậu khó chịu, liền thu cánh tay đang cho Bối Tình tựa vào lại.

Lúc nhận vé máy bay thư ký Trương đưa tới anh mới biết phải đi nước ngoài, chuyện lớn chuyện nhỏ của Vương Nhất Bác, anh sẽ luôn là người biết cuối cùng.

Đến nơi, không ngờ anh bị lệch múi giờ, tới khách sạn liền ngủ hết cả ngày, cả người đau nhức vì ngồi trên máy bay quá lâu, cơ thể rã rời, từ chối đi ăn tối cùng Vương Nhất Bác.

Anh một mình một phòng, Vương Nhất Bác hai người một phòng. Tiêu Chiến thấy cậu đi công tác gì chứ, chẳng khác gì đi nghỉ dưỡng với tình nhân xinh đẹp. Lòng thì mắng cậu Nhất Bác là hôn quân, còn anh hiện tại lặng lẽ ăn cơm tối trong phòng một mình. Tiêu Chiến có hơi trạch, không thích ra ngoài nhiều, anh cũng biết vị trí mình ở đâu, quyết định từ đây đến lúc về sẽ an ổn trong phòng viết cuốn sách mới.

Mọi chuyện có thể yên bình trôi qua nếu không có biến cố đêm đó.

Nửa đêm, mọi vật chìm trong yên tĩnh, chuông báo cháy bất ngờ inh ỏi kêu vang.

Mọi người tán loạn túa ra khỏi phòng, âm thanh la hét kêu gọi hòa với tiếng báo cháy kêu không ngừng tạo nên không khí hoảng loạn ồn ào khiến người ta nghẹt thở.

Vương Nhất Bác vừa đi họp trở về, chớp mắt một chút liền bị âm báo cháy đánh thức, việc đầu tiên cậu làm là bật dậy, không chút suy nghĩ tung cửa phòng, chạy sang phòng bên cạnh điên cuồng đập cửa.

" Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, anh có trong đó không, mau ra đây "

Vừa đập mạnh cánh cửa bằng gỗ, Vương Nhất Bác khản giọng gào to, vội mở điện thoại gọi cho anh, giây phút căng thẳng như thế cánh cửa kia vẫn im lìm không có ai ra mở cửa, điện thoại cũng không nghe, Vương Nhất Bác như phát điên, mắt nổi tia máu, bị tiếng la hét của mọi người chọc giận, cơn thịnh nộ bùng phát dữ dội, cậu nhìn thấy phục vụ phòng mồ hôi nhễ nhại hướng dẫn mọi người thoát hiểm, liền xông tới, đẩy dòng người đang chạy loạn kia ra, chen lên túm cổ áo phục vụ phòng mà kéo đi.

" Mau mở cửa, nhanh lên, bên trong còn người "

Vương Nhất Bác gấp đến phát điên, khuôn mặt càng dọa người, giọng nói bình thường trầm ấm nay càng thêm khản đặc quát lên khiến người phục vụ run rẩy dùng thẻ chuyên dụng của mình mà quẹt thẻ mở cửa.

Cánh cửa vừa bật mở, Vương Nhất Bác không chút do dự xông vào, thấy anh an ổn ngủ say trên giường, giống như chuyện sinh tử ngoài kia chẳng liên quan đến mình. Lòng cậu như nổi lửa, con người này sống chết vẫn có thể ngủ như thế, cậu gọi như thế vẫn không chịu dậy, nếu có mệnh hệ gì... Vương Nhất Bác không nghĩ nữa, không có thời gian, lay anh mãi không được, trực tiếp bế người lên, chạy ra ngoài.

Cũng may là khách sạn lớn, công tác thoát hiểm được các nhân viên chuyên nghiệp điều khiển, cháy không lớn, ở tầng cao nhất, hai phòng ở tầng mười hai, chủ nhân của phòng nọ sơ ý hút thuốc, gạt thuốc rơi vào nệm, vừa cháy thì hệ thống báo cháy đã phát động. Mọi người an toàn di chuyển đến nơi được khách sạn sắp xếp, cũng không trách được nữa, an toàn hết là tốt rồi.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến còn đang ngủ trong lòng, không biết tại sao kêu mãi anh cũng không chịu dậy, dù xung quanh đang rất ồn ào. Trong lòng không khỏi lo lắng, hiện tại có xe cấp cứu đến, Vương Nhất Bác ôm người đến cho bọn họ kiểm tra.

Y tá cùng nhân viên cứu hộ trên xe nhanh chóng xem tình trạng của anh, thấy không phải do bệnh tim tái phát, cũng không có dấu hiệu bất thường gì, thở phào trấn an cậu bằng một câu tiếng anh.

" Đừng lo, anh ấy có dùng loại thuốc gì không? Có lẽ chỉ là tác dụng của loại thuốc đó thôi, một lát sẽ liền tỉnh dậy "

Vương Nhất Bác mờ mịt nhìn người đang ngủ say, nét mặt người ấy dịu dàng, như đã mãn nguyện với thế giới tốt đẹp của mình, cũng giống như người chưa từng chịu đau khổ hay thương tổn nào.

Bỏ lại mọi chuyện cho thư ký lo liệu, kể cả Bối Tình đang kéo chặt áo khoác, vẻ mặt còn hoảng sợ với sự tình lúc nãy cũng bị cậu bỏ lại khách sạn. Thời tiết hiện tại rất lạnh, Vương Nhất Bác lấy áo khoác Trương Vũ lúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net