[ONESHOT] ACT 3: LỌ LEM VS VƯƠNG TỔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: Yumile92

Ghi chú nhân vật:
🦁: Vương Nhất Bác, Vương tổng
🐰: Tiêu Chiến

Tiêu Mỹ Nhẫn (38t): Mẹ kế của 🐰 - Một người đáng lẽ đã được sống đúng với cái tên Mỹ Nhân danh xứng với thực. Nhưng chỉ bởi một nét bút dư thừa của bác sĩ mà phải hứng chịu cái tên cay đắng kia cả đời (Nhẫn trong Nhẫn tâm/Tàn nhẫn, cái tên ám chỉ người đẹp mà ác). Cô cảm thấy mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống đều vô cùng chướng mắt. Vậy mà bản thân lại bằng lòng nhận nuôi tận ba đứa trẻ mồ côi, mặc cho người đời dị nghị mình cặp kè với đủ hạng người rồi còn mặt dày cỡ nào mới đi nuôi con của người tình? Quả là một con người kì lạ!

Tiêu Soái (30t): Con trai cả của mẹ kế - Luật sư - Lạnh lùng ít nói nhưng đặc biệt ấm áp với người mình thích. Có tham vọng, vì muốn đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Khá dè chừng trước những hành động đáng yêu bất chợt của Tiêu Chiến.

Tiêu Á Thần (26t): Con trai út của mẹ kế - Hot Streamer - Tính tình phóng khoáng khó đoán, thích trêu chọc người anh nuôi của mình. Không rõ vì lý do gì mà cậu luôn tìm cách ngăn cản Tiêu Chiến tìm được tình yêu của đời mình.

*Tóm tắt nội dung: Sau một biến cố, Tiêu Chiến được nhận nuôi bởi người "mẹ kế" mà ba anh gửi gắm qua di thư, còn bất đắc dĩ phải chịu cảnh sống cùng nhà với cặp anh em "cuồng anh/em trai" cực nặng. Tuy nhiên, anh không hề lấy đó làm cái cớ để bi lụy, vẫn một lòng hướng tới mục tiêu mình đặt ra. Đang quen với lối sống an nhàn của một thường dân, bỗng chốc mọi thứ đảo lộn kể từ khi anh gặp được Hoàng Tử của đời mình - Vương tổng. Một cuộc gặp gỡ kì lạ. Một bí mật không thể bật mí dễ dàng.

"Người không biết không có lỗi, mà có vô số tội. Một trong số đó là cả gan chiếm lấy tâm trí tôi dù chưa được phép. Còn không mau tới chịu trách nhiệm?"

ACT 3
CINDERELLA

❤💚💛

Chuyện xưa kể rằng Lọ Lem có một gia đình không mấy hạnh phúc cùng Mẹ kế và các chị gái của mình. Nhờ làm việc chăm chỉ không ngừng phấn đấu mà nhận được cái kết xứng đáng cùng chàng Hoàng tử của đời mình.

Vậy thì sẽ ra sao nếu Lọ Lem chuyển thế thành con trai ở chốn hiện đại xô bồ thời nay? Liệu chuyện tình cảm lãng mạn giữa Lọ Lem và Hoàng tử có còn đẹp như trong truyện cổ tích?

Mời mọi người đón xem...
*******
Xưa kia, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú tên Tiêu Chiến được sinh ra trong một gia đình cực kì hạnh phúc. Ngày qua ngày, mái ấm nhỏ bé đó không khi nào là không ngập tràn tiếng cười giòn tan vui vẻ. Những tưởng giấc mộng đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.

Cho đến một ngày...

Bong bóng hạnh phúc vỡ tan. Anh là người duy nhất còn ở lại. Sự ấm áp thay thế bằng nỗi buồn lạnh lẽo hiu quạnh.

Ai? Ai có thể tới lấp đầy khoảng trống này trong tim?

• "Caca xinh đẹp~ Anh đừng khóc! Em nhất định sẽ bảo vệ nụ cười của anh! 🌟"

• "Aw! Được! Được! Nụ cười của anh từ nay giao phó cho em bảo vệ nhé, cậu bạn nhỏ đáng yêu! ❤"

• "Um! Um! Khi nào anh buồn cứ gọi tên em, em liền tới hấp thụ hết mọi nỗi buồn trong lòng anh! 🌟"

• "Tên em là gì?"

• "Ca~ Anh phải nhớ! Tên em là..."

*Rengggggg~

Tiếng chuông báo thức kêu lên liên hồi vô hình phá tan mộng cảnh tuyệt đẹp của ai kia. Tiêu Chiến uể oải với tay vỗ mạnh vào đồng hồ để tắt, đoạn mơ màng ôm gối ngủ tiếp.

Bỗng...

• "Tiêu Chiếnnnnnn! Giờ nào rồi còn chưa nấu đồ ăn sáng? 💢"

Có tiếng phụ nữ hét the thé từ tầng trệt vang vọng lên tới tận phòng ngủ Tiêu Chiến. Chưa đầy năm giây, anh đã bừng tỉnh hẳn, lật đật bật dậy rời giường mặc cho áo quần xốc xếch nửa kín nửa hở.

Năm phút sau, anh đã có mặt ở bàn ăn, đối diện với cái nhìn giận dữ từ người phụ nữ cáu kỉnh họ Tiêu nọ.

• 🐰: "Ah~ M-Mẹ! Con xin lỗi~"

• Tiêu Mỹ Nhẫn: "Đừng gọi ta là mẹ! Ta không có thằng con nào lười biếng ngủ đến giờ này! 💢"

"Mẹ" không hẳn là mẹ, nhưng không nhờ "mẹ", anh đã không có ngày hôm nay. Mặc cho cách cư xử không mấy nết na chuẩn mực của "mẹ", công lao dưỡng dục bao ngày qua anh không khi nào quên.

Một mình "mẹ" tự tay nuôi lớn ba đứa con trai mặc cho không cùng máu mủ vốn đã là chuyện đáng để tự hào rồi. Dù có phải còng lưng gánh hết việc vặt trong nhà, hay cả chuyện đưa hết tiền mình đi làm vất vả có được cho "mẹ" thì cũng chẳng đáng là bao so với những gì "mẹ" đã làm cho anh.

• Tiêu Á Thần: "Ca~ Nghe nói... anh tính xin một chân vào làm trợ lý của Vương tổng công ty XY? Anh nghĩ mình đủ sức để vượt qua hàng trăm đối thủ nặng kí khác sao? 💨"

Cậu em nhỏ hơn Tiêu Chiến hai tuổi ngồi đối diện cứ chốc chốc lại chống tay gác cằm nhìn anh cười cười ẩn ý mãi không thôi. Ánh mắt đầy tinh nghịch với phong thái sẵn sàng trêu ghẹo người anh khốn khổ của mình bất cứ khi nào có thể.

• Nghe vậy, 🐰 phun hết ngụm thức ăn trong miệng ho sặc sụa: "Aghhh... E-Em nghe được tin đó... từ đâu? 💦"

*Két~

Người anh cả lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống. Trước đó còn không quên chỉnh trang lại y phục đi làm cho phẳng phiu trở lại.

• Tiêu Soái: "Anh nói!"

• 🐰: "Là anh? T-Tại sao?"

• Tiêu Soái: "Con người thật của Vương tổng thế nào, em còn không rõ?"

• 🐰: "Lạnh lùng tàn nhẫn? Chẳng phải tất cả chỉ là lời đồn đoán?! Vẫn không thể thay đổi sự thật cậu ta là người lên vị trí đó bằng thực lực, thành đạt trong khi tuổi đời còn rất trẻ."

• Tiêu Á Thần áp tay lên má 🐰 nựng nựng: "Ah~ Phải làm sao đây? Anh Chiến đáng thương của em sẽ bị Vương tổng ăn tươi nuốt sống mất thôi~~"

• 🐰 giận dữ gạt tay Tiêu Á Thần ra khỏi mặt mình: "Ya! Anh không phải con nít!!! 💢"

*Rầm!

Tiêu Soái vừa dùng xong bữa thì liền rời khỏi chỗ. Bầu không khí bủa vây quanh anh như lạnh xuống âm độ. Người nọ đến cuối vẫn là cố chấp không ngoáy đầu lại nhìn lấy Tiêu Chiến một lần, chỉ buột miệng nói ra mấy tiếng nhẹ hẫng pha chút dỗi hờn.

• Tiêu Soái: "Tùy em! 💨"

• 🐰: "..."

• Tiêu Soái: "Nhưng khi thất bại... thì đừng có tìm anh cầu được an ủi!"

• Tiêu Á Thần quay qua xì xầm to nhỏ cùng 🐰: "Anh hai giận rồi. Anh Chiến~ Mau mau xin lỗi anh ấy đi~"

• 🐰 nhiu mày: "Người không làm sai, sao phải nhận lỗi? Cái tính ấu trĩ của anh ấy, anh còn lạ gì! 💨"

• Tiêu Á Thần: "Haiz! Được rồi! Em sẽ không can thiệp vào chuyện của hai anh nữa! 💦"

• 🐰: "Tốt! ^^"

Nói rồi, anh tức tốc rời bàn để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn cùng Vương tổng.

Buổi sáng bắt đầu với tâm trạng cực kì tồi tệ, tinh thần Tiêu Chiến theo đó mà suy sụp hết nửa. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cơ hội tốt trước mắt chỉ vì một lời cảnh báo vô căn cứ từ Tiêu Soái.

• Nhìn theo bóng lưng 🐰 đi khuất, Tiêu Á Thần thầm thở dài: "Không sao! Nếu anh khóc, hãy nhớ bờ vai em đây luôn sẵn sàng cho anh tựa! 💨"

• Tiêu Mỹ Nhẫn: "Á Thần bảo bối! Đừng để ta phải đốt hết đống truyện đam trong phòng của con. Có thời gian rảnh để mơ mộng thì mau tìm công việc đàng hoàng mà làm như anh hai của con! ^^💢"

• Tiêu Á Thần: "Mama~ Con! Có! Việc! Là hot streamer! Thần tượng trên mạng đó! Không ai là không biết đến con! 💦"

• Tiêu Mỹ Nhẫn: "Chừng nào con vào được top ba đỉnh lưu giới showbiz, ta sẽ không ý kiến nữa! ^^"

• Tiêu Á Thần: "Aizzz! Là mama không hiểu~ 💦"
***********
Tại phòng làm việc Vương tổng ở công ty XY hiện đang diễn ra một buổi phỏng vấn kì lạ chỉ giữa hai người.

Vương tổng - tên đầy đủ là Vương Nhất Bác - lần đầu trực tiếp phỏng vấn ứng viên 1v1.

Từ lúc Tiêu Chiến bước vào, hướng mắt của người kia không khi nào đổi dời, cứ dán chặt lấy mỗi người anh. Điều này không khỏi làm Tiêu Chiến bồn chồn lo lắng, liệu ở mình có điểm nào làm vị Vương tổng nọ không vừa mắt, cớ sao đến một câu hỏi thăm cũng không buồn cất tiếng?!

• 🐰: "Vương tổng! Vương tổng!! Vương tổng!!!"

• 🦁: "Có tôi đây!"

• 🐰: "Mười lăm phút đã trôi qua... Không phải chúng ta cũng nên bắt đầu phỏng vấn rồi sao?"

• 🦁: "Phỏng vấn không phải lúc nào cũng là tôi hỏi và anh trả lời! Chưa kể, giọng anh rất hay. Đó cũng là một điểm cộng! "

• Nội tâm 🐰: "Vậy ra đây là ẩn ý của cái nhìn ám muội đó? Ngài ấy đang thử mình? May thật! Chỉ là hiểu nhầm~ 💦"

Để gỡ gạc lại hình tượng, Tiêu Chiến chủ động tới đứng trước mặt Vương Nhất Bác với ý định trao nhau một cái bắt tay đầy thân thiện.

• 🐰 cười vui vẻ: "Xin tự giới thiệu! Tôi tên Tiêu Chiến. Tính tình hoạt bát, dễ thích nghi với mọi môi trường làm việc, đặc biệt chịu được áp lực tốt. Mong sẽ được Ngài Vương chỉ giáo nhiều hơn! ^^"

• 🦁: "Nhà anh có bốn người, một mẹ một anh một em trai nhưng tất cả đều không cùng huyết thống. Đúng chứ?"

• 🐰 có chút bất ngờ: "Mmm... Đúng! Điều đó làm Ngài bận tâm?"

• 🦁: "Không! Chỉ là... trông anh rất quen, rất giống một người từng khiêu vũ cùng tôi tại °XX Palace° vào một tháng trước. ^^"

• Nội tâm 🐰: "XX Palace? Có khi nào... là người đó? 💢"

Nghĩ tới đấy, Tiêu Chiến lặng người.

Thanh âm trầm cực trầm của vị khách bí ẩn ẩn mình sau lớp mặt nạ bỗng chốc văng vẳng bên tai anh chân thực đến sống động.

• "Nơi đây không có chỗ cho kẻ không biết phấn đấu, người không có chính kiến thì lại càng không."

*Clap!

• 🐰 tát mạnh vào má trái người kia: "Người không hiểu chuyện không có quyền can thiệp! Ngài nghĩ ngài là ai? Mẹ tôi chắc?! 💢"

Giờ thì tốt rồi!

Không đáng sợ bằng "mẹ kế" anh nhưng lại là Vương tổng hàng thật giá thật người người e ngại. Giả như sự thật phơi bày, có khi nào anh bị giam lỏng trong phòng tối thẩm vấn ba ngày ba đêm không thấy ánh mặt trời?!

Một phút hành động nông nổi để rồi muốn hối cũng không kịp nữa rồi.

• Nội tâm 🐰 bấn loạn: "Không được! Không được! Tuyệt đối không được để lộ thân phận! Tiêu Chiến a~ Tại sao nhà ngươi lại đòi đi dự vũ hội làm gì cơ chứ? Giờ còn tự chui đầu vào rọ! Aizzz... Điên mất thôi! 💨"

• Nhận thấy 🐰 có biểu hiện khác thường, ngón tay 🦁 vội gõ gõ nhẹ lên bàn để thu hút sự chú ý từ anh: "Theo anh, tại sao trong số các ứng viên, chỉ có anh được đích thân tôi phỏng vấn 1v1?"

• Đôi bàn chân vô thức lùi về sau vài bước, 🐰 tròn mắt nhìn 🦁 đầy kinh hoàng: "Không thể nào!"

• 🦁 đột nhiên rời ghế rồi tiến tới chỗ 🐰 đang đứng: "Tại sao tôi chỉ nhìn anh mà không nói gì?"

Hai người cứ thế người tiến một người lùi hai. Khoảng cách thu hẹp... thu hẹp dần cho tới khi lưng Tiêu Chiến chạm tường, còn Vương Nhất Bác chống hai tay hai bên tường khóa lại ngăn không cho anh trốn thoát.

• 🐰 chắn tay ra trước ngăn mặt 🦁 áp sát gần mình hơn: "Vương tổng! Ngài đã biết mà vẫn bày trò trêu tôi? Đây không phải hành động... mà một người có địa vị như Ngài nên làm cùng một nam nhân tầm thường như tôi!"

• 🦁: "Biết... là biết cái gì? Tôi thích gì làm gì cùng ai còn cần người quản sao? 💨"

Nói rồi, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên bên má từng được Tiêu Chiến thưởng cho cái tát "yêu chiều". Điệu bộ trêu người cực kì thuần thục, xem chừng vị kia đã điều tra lý lịch Tiêu Chiến cặn kẽ hết cả rồi. Gọi anh tới cốt chỉ để dò xét phản ứng. Trò đùa này càng kéo dài, tinh thần anh càng bị dày vò ngày một nhiều. Với Vương tổng, đây quả là một sự trả thù ngọt ngào... và không kém phần ấu trĩ.

• 🐰: "Từ lúc nào?"

• 🦁: "Từ giây phút ta chạm mắt cùng nhau, tôi đã biết Tán Tán chính là anh. Không khác được!"

• 🐰: "Sao có thể?"

• 🦁: "Linh cảm!"

• 🐰: "Nhưng... linh cảm không phải lúc nào cũng đúng."

• 🦁 ghé sát bên tai 🐰 thì thầm: "Người duy nhất mà cặp anh em đó sẵn sàng làm mọi thứ để che chở chỉ có thể là anh, Tiêu Chiến!"

• 🐰 không còn cách nào khác ngoài đón nhận sự thật: "Muốn trách muốn mắng thì tùy! Đã để Ngài phải vất vả làm đến nước này... chỉ để gặp một thường dân như tôi. Liệu có đáng?"

• 🦁: "Đáng hay không là do tôi tự định đoạt! Điều gì đã làm anh rời khỏi tôi (một lần nữa)... và lý do khiến anh phải ẩn mình dưới lốt nữ nhân... tôi thật lòng muốn biết!"

Ánh mắt sâu thẳm nhìn anh chất chứa nỗi buồn. Nỗi buồn của một người mãi mới gặp lại người thương thì người vội bỏ đi không lý do. Sự chân thành này của cậu không khỏi làm tim anh đau quặn thắt.

• Nội tâm 🐰: "Một lần nữa? Lần gặp ở vũ hội không phải lần đầu của chúng ta?"

Anh đã quên!

Quên sạch quá khứ xưa cũ cùng người con trai tên Vương Nhất Bác. Thỉnh thoảng người đó lại xuất hiện trong giấc mơ của anh, nhưng mặt lẫn tên cứ như bị một màn sương bao phủ mịt mù. Không sao nhớ nổi!

Kẻ không nhớ là kẻ phụ tình. Chỉ người còn nhớ là kẻ đợi chờ đáng thương. Nếu đó là thật, người có lỗi nhiều nhất ở đây chính là anh.

Vậy cậu - một Vương tổng cao ngạo trong lời đồn - có bao dung đến mức chấp nhận bỏ qua cho anh?

• 🦁: "Không sao! Anh rất đẹp! Tôi không ngại! 🌟"

Nói đến đây, Vương Nhất Bác bỗng quay mặt sang hướng khác. Tuy nhiên, có cố che giấu cảm xúc thật cỡ nào thì vành tai ửng hồng kia của người nọ cũng đã tố cáo hết cả. Chứng kiến cảnh tượng khó tin này, Tiêu Chiến bất giác áp tay lên má mình, cảm nhận nơi đấy nóng bừng khó tả.

• Nội tâm 🐰 chìm trong hoảng loạn: "Ughh... Cậu đỏ tai là vì cái gì? Người xấu hổ trong tình cảnh đó nhất chẳng phải là tôi sao? Đừng nói là... cậu ta có sở thích đó (thích thể loại °trap°)? Kh-Không! Hẳn là do mình nghĩ nhiều quá rồi! 💦"

• 🦁: "Tiêu Chiến?"

• Biểu hiện thay đổi 180°, 🐰 bỗng nghiêm giọng: "Tôi sẽ kể mọi chuyện, kể cả điều mà Ngài Vương đây thật lòng tò mò muốn biết!"

• 🦁: "Đột ngột đổi ý như vậy? Thích tôi rồi sao? 💨"

• 🐰: "Là tự tôi muốn giải quyết hiểu lầm. Thích hay không thích căn bản không liên quan!"

• Nội tâm 🐰: "Đồ tự luyến nhà cậu không phải Vương tổng thì đã bị tôi cắn c-h-ế-t thôi rồi. ^^💢"

• 🦁: "Tùy anh!"

• 🐰: "..."

• 🦁: "?"

• 🐰: "Giam lỏng người kể chuyện trong vòng tay. Ngài Vương tổng đây quả có sở thích vô cùng thú vị! ^^"

Nhận thức được tình hình, Vương Nhất Bác vội lùi về sau nhường đường cho Tiêu Chiến tới ghế sofa.

• 🦁: "Thứ lỗi!"

• 🐰 cười tít mắt: "Không sao! Tôi không giận gì Ngài đâu! ^^"

• 🦁 sững sờ trong giây lát: "..."

• 🐰: "Vương tổng?"

• 🦁 xuống ngồi ghế cạnh bên 🐰: "Khụ... Không sao! Anh có thể bắt đầu!"

• 🐰: "Mọi chuyện bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm đó..."
***********
*Bắt đầu hồi tưởng*

Sống trong một gia đình khá giả bốn người có mẹ kế là cựu người mẫu, anh trai là luật sư tài ba, em trai là hot streamer. Còn anh? Chỉ là một người làm công thấp cổ bé họng muôn đời.

Nụ cười vui tươi cùng thái độ lạc quan không lo âu kia đến cuối cũng chỉ có thể trưng ra ngoài mặt tạm thời. Những lúc ở một mình, sự buồn tủi không khỏi bủa vây lấy tâm trí anh. Mỗi đêm, anh lại thầm nhắm mắt chắp tay nguyện cầu.

• 🐰: "Mong được dự sự kiện lớn cùng mọi người! Mong ai đó sẽ tới khỏa lấp nỗi cô đơn này! Dù tôi không nhớ tên cậu là gì nhưng mong chúng ta sẽ gặp lại nhau ngoài đời chứ không chỉ trong mộng."

Có một đêm nọ, Tiêu Mỹ Nhẫn xuống bếp uống nước. Trên đường về phòng ngủ, cô vô tình tạt ngang phòng ngủ của Tiêu Chiến và nghe được những lời thì thầm ma quái kia.

Mới đầu cô còn lầm tưởng nếu không phải ma hay trộm đột nhập thì chỉ còn mỗi giả thuyết tâm tình lén lút đêm khuya giữa anh cùng ả/gã ất ơ nào đấy.

*Két~

Đến khi cánh cửa hé mở, Tiêu Mỹ Nhẫn mới tá hỏa khi phát hiện sự thật chẳng có gì to tát.

• Tiêu Mỹ Nhẫn rủa thầm: "Ssss! Làm bà đây còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Dám dọa ma Tiêu Mỹ Nhẫn này, đợi tới mai đi rồi biết mùi thương đau. ^^💢"

Cô dùng dằng bỏ về phòng trong lúc tâm trạng chực phát hỏa để rồi cả đêm thao thức không ngủ được. Trách người cũng chẳng thể trách, chi bằng trách trí tưởng tượng của mình sao quá đỗi phong phú đi.

...

Bằng một cách vi diệu nào đó, thời điểm để ước mong nhỏ nhoi của Tiêu Chiến thành thật nay đã đến.

Buổi dạ hội thường niên diễn ra tại XY Palace, nơi quy tụ nhiều gương mặt nhân vật có tiếng có tầm trong giới, từ giải trí cho tới kinh doanh không lĩnh vực nào là không có. Và không nằm ngoài dự đoán, năm nay Tiêu Soái với Tiêu Á Thần vẫn vinh dự có tên trong danh sách khách mời nhờ những đóng góp tích cực cho xã hội.

Tiêu Chiến - người duy nhất trong nhà chưa từng tham dự sự kiện lớn - cực kì muốn được đi cùng. Vì lẽ đó mà tất thảy sự chân thành anh đều dồn lên cặp mắt to tròn ướt át của mình, cố chấp thuyết phục lấy hai người anh em không cùng dòng máu. Anh tin tim người sắt đá cách mấy rồi cũng tan.

Dù thực tế không phải lúc nào cũng như ta muốn...

• Tiêu Soái: "Em muốn đi? Nhưng nơi đó rất đông người!"

• 🐰 chậm rãi lắc đầu: "Em không ngại! ^^"

• Tiêu Soái: "Em có thể lạc anh với Á Thần! Có thể đụng độ với những vị khách khiếm nhã! 💦"

• 🐰 đứng bật dậy thể hiện ý chí quyết tâm không khuất phục của mình: "Ca~ Em không phải con nít ba tuổi! Những chuyện cỏn con thế này không cần phiền đến anh. Em! Tự! Lo! Được! 💢"

• Để góp vui, Tiêu Á Thần chạy nhào tới vòng tay quanh vai 🐰 ôm ôm: "Anh hai~ Có Anh Chiến đi cùng chẳng phải sẽ vui lắm sao? Chúng ta có thể đóng vai vệ sĩ hộ tống anh ấy! Cool~ 🌟"

• Tiêu Soái: "Tiêu Á Thần! Em ăn nói cho cẩn thận! Đây không phải chuyện đùa! 💢"

Cuộc tranh luận diễn ra ngày một căng thẳng, Tiểu Mỹ Nhẫn dù lòng không ưng vẫn buộc phải tới giải vây tình hình. Nụ cười trên môi cô không khi nào tắt nắng. Nhưng mấy ai nhìn thấu được ẩn giấu sau nụ cười kia là một ý đồ "không mấy đoan chính"?!

• Tiểu Mỹ Nhẫn: "Vệ sĩ hộ tống? Không hẳn là ý kiến tồi. Ta có cách! ^^"

• Tiêu Soái cau mày, phản ứng gay gắt: "MẸ!"

• Tiêu Mỹ Nhẫn: "Tiêu Chiến dù gì cũng do một tay ta vất vả nuôi lớn. Nhìn con trai mình phiền lòng, người làm mẹ như ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao? 💦"

Để màn kịch thêm phần sống động, cô còn ôm ôm Tiêu Soái nước mắt lưng tròng.

• Tiêu Mỹ Nhẫn: "Tiêu Soái bảo bối! Con nhất định phải che chở cho em con! Mama trông cậy vào con! ❤"

• Tiêu Soái: "..."

• Tiêu Á Thần bỗng chốc thấy lạnh run người: "Diễn xuất của mẹ quá xuất sắc quá chân thực! Đến mình còn không nhìn nổi nữa rồi! 💦"

Và Tiêu Á Thần không phải là người duy nhất nghĩ vậy...

• Tiêu Soái lay nhẹ vai mẹ mình: "Được! Mọi việc cứ theo ý mẹ mà làm! 💨"

• Tiêu Á Thần: "Mama đừng lo! Có con và anh hai bên cạnh, bảo đảm không ai dám chạm tới một cọng lông chân của anh ấy! ^^"

• Tiêu Mỹ Nhẫn: "Tốt! (Muốn sắm vai hiệp sĩ bảo vệ công chúa thì cứ việc, con trai ngốc của ta!) ^^💢"

Như cười như không, Tiêu Mỹ Nhẫn từ lâu đã hiểu rõ căn bệnh cuồng Tiêu Chiến của hai anh em này vô phương cứu chữa rồi. Ngăn không cho anh đi đến nơi đông người hay dấn thân vào showbiz cốt cũng chỉ để hạn chế số lượng đối thủ tăng lên. Càng nhiều người để ý đến anh, xác suất anh rời xa bọn họ ngày một cao hơn.

Nhưng nếu phải đặt lên bàn cân giữa lợi ích của họ và mong muốn của Tiêu Chiến, bọn họ dù lòng không ưng vẫn buộc phải chọn vế sau. Giữa ba con người không cùng dòng máu tồn tại một mối liên kết kì lạ như thế.

Cũng chính vì vậy mà cô càng muốn cho bọn họ một bài học đích đáng qua sự kiện sắp tới.

Cô là ai?
Tiêu Mỹ Nhẫn - cựu người mẫu chuyên nghiệp lạnh lùng tàn nhẫn mà ai nhắc tới tên cũng đều bất giác tự thấy rùng mình.

Kể cả đó có là con trai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC