[ONESHOT] ACT 4: CHOOSE YOUR FAV "DEREDERE/COOLDERE/TSUNDERE/YANDERE"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chú nhân vật:
🦁: Vương Nhất Bác
🐰: Tiêu Chiến

*Đôi lời từ tác giả: Trước đó, mình có up ba phần ở bên mục Hội thoại rồi (trừ Yandere part). Ban đầu dự tính up cho mọi người đọc giải trí ở đó thôi. Nhưng mục đó bị giới hạn số lượng kí tự với biểu tượng cảm xúc, nội dung quá dài là phải chia ra rất... nhiều bình luận. Còn không thể chỉnh sửa sau khi up nữa, khá là bất tiện! Nên mình quyết định chỉnh chỉnh lại câu văn một xíu rồi gộp chung cả bốn phần vào một chap fic luôn để tiện theo dõi. Tới giờ mình mới up được, mong mọi người thông cảm~ ♡

Tóm tắt nội dung: Bốn mẩu chuyện ngắn dựa trên các kiểu tính cách thường thấy ở các nhân vật trong truyện. Cuộc sống hàng ngày của họ sẽ ra sao? Liệu sẽ có những tình huống dở khóc dở cười nào?

Cùng đón xem!

💚💛


*Take 1 - DereDere:

Một đêm nọ...

Hai người bọn họ vẫn nằm cùng một giường như thường lệ nhưng dường như mỗi người đều tập trung vào việc riêng của mình. Mặc cho thời gian dần trôi, tiếng chuông báo nửa đêm gióng lên từng hồi ding dong ding dong chói tai cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng.

• Giữa lúc ấy, 🦁 đột nhiên tựa đầu lên vai 🐰 dụi dụi mấy cái: "Ca~ Anh coi clip em gửi chưa? ♡"

• 🐰 mải chú tâm vào việc vẽ vời trên ipad nên chỉ đáp bâng quơ: "Rồi!"

• 🦁 lòng đầy nghi hoặc liền quay qua chất vấn: "Chắc chứ?"

• 🐰 khẳng định chắc nịch dù mắt vẫn dán chặt vào màn hình ipad: "Um! Là clip con mèo! Rất đáng yêu! Nhưng... vẫn không bằng em! ♡"

Đoạn anh hôn lên má cậu hòng xoa dịu tình hình phần nào. Nhưng lạ thay, cậu chàng họ Vương nọ còn phản ứng gay gắt hơn trước.

• 🦁: "Tôi! Vương Nhất Bác! Tự lấy danh dự bản thân ra để đảm bảo rằng không một sinh vật nào trên đời có thể sánh ngang độ đáng yêu với chú mèo này~~"

Nghe tới đây, Tiêu Chiến mới chịu rời mắt khỏi ipad, không giấu nổi vẻ tò mò.

• 🐰: "Cả Kiên Quả của chúng ta cũng không bằng???"

Nhận ra kế hoạch thu hút sự chú ý từ Tiêu Chiến thành công, Vương Nhất Bác không giấu nổi nụ cười hài lòng.

• 🦁: "Um! ^^"

Nói rồi, Vương Nhất Bác giơ màn hình điện thoại ra trước cho anh coi. Trong clip, Tiêu Chiến qua 7749 cái filter nay đã có thêm tai mèo đuôi mèo vô cùng đáng yêu.

Chưa hểt, Tiêu Chiến còn đứng nhún nhảy tại chỗ theo nhịp bài "Nhiệt tâm 105°C" vui vẻ cùng Kiên Quả... mà không hề hay biết °kẻ mà ai cũng biết là ai đấy° đã tóm trọn khoảnh khắc đó vào ống kính.

...

Chiếc ipad trên tay Tiêu Chiến rơi tự do xuống nệm cái bịch.

• 🦁: "Nói thật đi! Anh chưa coi, đúng chứ? 💨"

• 🐰 run rẩy lắc nhẹ vai 🦁: "Hey! Đừng nói là... em... đã đăng cái clip này lên mạng xã hội???"

• 🦁 dịu dàng áp lòng bàn tay lên má 🐰 vuốt ve: "Huh? Mặt đáng yêu này của anh... có thể tùy ý đem phân phát cho người ngoài ngắm nhìn được sao?! ^^"

• 🐰: "Ah~ May thật~ 💨"

• 🦁: "Bí mật của chúng ta thì chỉ nên giữ trong..."

Thay cho lời kết, cậu áp lòng bàn tay anh đặt trước ngực trái mình.

• 🐰 cười tít mắt, lấy tay bẹo má 🦁: "Bác Bác ah~ Em cứ đáng yêu thế này, sao anh có thể giận nổi? 💦"

*Chụt!

• 🦁: "Anh mới đáng yêu! ♡"

*Chụt!

• 🐰: "Em hơn! ♡"

*Chụt!

• 🦁: "Anh! ♡"

*Chụt!

• 🐰: "Em! ♡"

*Chụt!

• 🦁: "Không thể là ai khác ngoài anh! Chấp nhận đi! ♡"

*Chụt!

Cậu khóa môi anh.

Một nụ hôn thật sâu và ướt át như thể muốn hút cạn sinh khí, khiến cả người đối phương mềm nhũn không còn đủ sức chống trả.

Và thế là, câu chuyện đã khép lại bằng một đêm ngọt ngào hương xuân trên chiếc giường êm ái.

Hãy tận hưởng trọn vẹn niềm vui trong cuộc sống ngay khi còn có thể!

*************

*Take 2 - Cooldere:

Không ồn ào náo nhiệt thì không phải BJYX, buổi sáng của họ cũng bắt đầu theo cách không thể "bình lặng hơn".

Và người khai màu trước còn ai khác ngoài "cậu bạn trai dính người hơn mèo của Tiêu Chiến nhà bên"?!

• 🐰: "Vương! Nhất! Bác! Giải thích ngay cho anh! Đây là cái gì? ^^💢"

Nói rồi, anh chỉ tay vô mớ đồ cosplay bác sĩ - y tá, giáo viên - học sinh, sếp - thư kí .v...v.. nằm rải rác trên giường.

• 🦁: "Hmm... Rất hợp (với anh)! Có gì không ổn???"

• 🐰: "Ah~"

Quả thật, mắt nhìn đồ của cậu không khi nào thôi làm Tiêu Chiến bất ngờ.

Tất cả chỗ đồ kia đều lấp lánh và hào nhoáng như thể muốn đồng thanh thét lớn "Tôi là nhân vật xx trong bộ xxx. Now, look at me! LOOK AT ME! I'm fabulous, right? Uhuh!!!"

Mặc vậy ra đường mà không thu hút sự chú ý từ người xung quanh mới lạ. Đó là còn chưa kể đến mấy bộ tóc giả vàng xanh đỏ sặc sỡ kèm theo.

• Nội tâm 🐰: "Choker? Hah... Đùa à? Tính biến anh thành super idol hay gì? 💦"

Thật tâm Tiêu Chiến cảm thấy cực kì không thoải mái.

• 🦁: "Là họ (chủ tiệm) năn nỉ em mua. Vừa hay còn size (của anh)~ 💦"

• Ngập ngừng một lúc, 🦁 chống cằm nhìn lướt một lượt từ trên xuống dưới người 🐰 rồi mới tiếp lời: "Tốt! Trông cũng không tệ! 🌟"

• Một cuộc chiến nội tâm nho nhỏ bùng nổ trong đầu 🐰: "Ya! Tốt tốt cái beep! Nói thẳng một câu em muốn thấy anh trong trang phục đó nên mới mua tặng thì khó lắm sao? Đó là còn chưa kể tới việc em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta theo cái cách chói tai như này. Aaaaa... Điên đầu mất thôi!!! ^^💢"

Trông bộ dạng chần chừ do dự của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không nỡ. Cậu vội áp tay lên má anh dịu dàng xoa xoa vỗ về.

• 🦁: "Anh... không thích? 💦"

Sự điềm tĩnh không mấy thay đổi nhưng tông giọng ấy, ánh mắt ấy lại chứng tỏ người nói cực kì lo lắng cho đối phương. Muốn chiều chuộng vô điều kiện, muốn người mình yêu mặc đồ mình chọn, sẵn sàng trao ra hết mọi thứ của mình mà không cần hồi đáp.

Đối diện với một chiếc Vương Nhất Bác bảo bối siêu cấp đáng yêu như thế, Tiêu A Chiến nhà cậu không thể từ chối bất cứ một yêu cầu nào từ cậu... dù nó có kì quặc đến mấy. Với anh, sự thấu hiểu và đáng yêu của cậu đích thị là điểm yếu chí mạng.

• 🐰: "Kh-Không! A-Anh rất thích! Đồ rất đẹp! Nhưng nếu mặc ra đường, chẳng phải sẽ bất tiện lắm sao? 💦"

• 🦁: "..."

Lần này, Vương Nhất Bác không trả lời ngay mà thành thành thật thật suy nghĩ thấu đáo lại tất cả mọi chuyện.

Và vấn đề duy nhất làm cậu bận tâm chỉ có một: "Sẽ có nhiều người nhìn anh ấy với suy nghĩ không mấy đoan chính!"

Vừa muốn cho cả thế giới thấy anh của cậu tuyệt vời đến dường nào, lại vừa sợ có thêm "đối thủ" đòi giành lấy anh từ mình. Ah! Thật là... cái suy nghĩ ấu trĩ này sắp làm Vương Nhất Bác phát rồ tới nơi rồi.

• Nhìn thấu biểu hiện khác thường đó của 🦁, 🐰 vội đặt tay lên vai 🦁 lay nhẹ: "Em... ổn chứ? 💦"

Quay qua đối mắt cùng Tiêu Chiến, dẫu người đã suy nghĩ kĩ càng là thế. Nhưng sau tất cả, Vương Nhất Bác nhà anh vẫn duy trì trạng thái kiên quyết đến cố chấp của mình.

• 🦁: "Ca~ Anh có thể mặc ở nhà, không nhất thiết phải ra ngoài. 🔥"

• 🐰: "Mặc cái này ở nhà? Sáng trưa chiều tối 24/24???"

• 🦁 gật đầu cái rụp: "Um! ^^"

• 🐰 thảng thốt ra mặt: "Em thực sự... thực sự nghiêm túc???"

• 🦁: "Um! ^^"

•  🐰 thở hắt một tiếng: "Chậc! Tiệm đó ở đâu? Để anh ra nói chuyện với họ! 🔥"

• Nụ cười trên môi 🦁 tắt nắng: "..."

Khỏi phải nói, điều đó thực sự làm Vương Nhất Bác đứng ngồi không yên. Tuy nhiên, một phần lỗi cũng do cậu tự ý hành động trước khi thăm dò ý kiến đối phương.

Vậy nên, phản ứng nhận được có không tốt đi chăng nữa thì cậu cũng không thể trách anh nửa câu.

• 🐰: "Vương! Nhất! Bác! Nghe rõ trả lời?"

• 🦁 cụp mắt hướng xuống hòng tránh né cái nhìn trực diện từ 🐰: "Nếu không thích, anh có thể bỏ. Em không quản! 💨"

Cái giọng điệu hờn dỗi quen thuộc này Tiêu Chiến còn không rõ thì ai rõ hơn? Chắc chắn là cậu đã hiểu nhầm ý định của anh, nghĩ anh muốn trả lại đồ.

• Nội tâm 🐰: "Aizz! Đồ ngốc nhà em chỉ giỏi mỗi trêu người thôi sao?! 💢"

Nghĩ tới đó, Tiêu Chiến liền lấy tay véo mạnh hai bên má Vương Nhất Bác một cái rõ đau rồi đẩy cả người cậu ngã xuống giường.

• 🦁: "Ughh... Anh có dùng cách này cũng đừng mong khai thác được thêm thông tin! Vô ích thôi! 💨"

• 🐰 bùng nổ cơn thịnh nộ: "Đồ cứng đầu nhà em không muốn bị răng thỏ ghim thì im! 💢"

• 🦁 lập tức ngoan ngoãn nghe theo: "..."

• 🐰: "Muốn anh mặc ở nhà để... Khụ... Khụ... mỗi em ngắm thì cứ nói. Nhưng... tại sao ở đây chỉ có mỗi size của anh? Đã mặc thì chúng ta cùng mặc cặp. OK? ♡"

Vương Nhất Bác bị nói trúng tim đen thì miệng lắp ba lắp bắp, vành tai đỏ dần đều.

• Tiếp đó, 🦁 chỉ tay về phía tủ: "Trong đấy~"

• 🐰: "Vậy là, em cũng có... nhưng gạt anh? =""="

• 🦁 tiếp tục chỉ tay về phía tủ đồ của mình: "Anh cứ mở tủ là biết~"

• 🐰: "..."

*Két~

Mở tủ đồ với tâm thế không mấy kì vọng vào kết quả nhận được. Thế nhưng, vẫn không thể phủ nhận thế giới trước mắt anh giờ đây như thể bừng sáng bởi sự "fancy & hiphop".

• 🐰: "O! M! G!"

Từ đồ phong cách sếp tổng bá đạo đến hiphop, một bước ngoặt không ai ngờ. Tiêu Chiến cứ vậy đứng như trời trồng, không biết phản ứng thế nào cho đúng. Lựa cho anh thì cầu kì khó tả, còn lựa cho bản thân thì "giản đơn" như trang phục thường ngày đi làm.

• 🐰: "Em cố tình?"

• 🦁 lắc đầu: "Không! Hết size! 💨"

• 🐰: "C-Cái gì? Có thể trùng hợp đến vậy được sao? 💢"

• 🦁 thầm thở dài một tiếng: "Tin hay không, tùy anh!"

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác ngoài dắt anh ra tiệm để xác nhận sự thật. Quả thật set đồ cậu mua cho anh hết size của cậu và ngược lại, set đồ kia chỉ còn có size của cậu.

• 🦁: "(Ca~ Giờ thì anh tin rồi chứ? Không tin em nhưng chắc tin lời ông chủ nhỉ?) ^^"

• 🐰: "(Anh sai rồi! Tha cho anh đi mà! Pleaseeee~)"

Hai người bọn họ cứ thế dùng ánh mắt bắt cùng tần số mà trao đổi tín hiệu cho nhau. Một chọi một từ ngoài đường cho tới về nhà vẫn quyết không xong.

Và thế là, Chiến tranh lạnh lần thứ n bắt đầu!

Đêm hôm ấy, có một vị họ Tiêu xấu số nào đó phải đau đầu tìm cách dỗ dành chú mèo khó chiều của mình từ lúc ăn cho tới giờ ngủ. Nằm cùng giường lưng chạm lưng là vậy, thế nhưng mùi thuốc súng vẫn lan tỏa ngào ngạt đến phát ngộp.

Cố ngủ không được, càng nghĩ càng không xong, Tiêu Chiến đành quyết định làm người chủ động bắt chuyện trước.

• Từ sau, 🐰 vỗ nhẹ lên lưng 🦁: "Vương Nhất Bác~ Xin lỗi! Anh thật sự không cố ý~~ 💦"

• 🦁: "Ca~ Anh không tin lời em mà lại đi tin một người mới gặp?! Nghĩ xem! Nếu ở vị trí của em, anh có thể °rộng lòng° bỏ qua chứ? 💢"

Nói rồi, cậu đột nhiên xoay người lại đối diện cùng anh.

Tâm tư của cậu lúc này...

Giận anh? Không đúng!
Mỉa mai? Càng không!

Cậu chỉ đơn giản là một chú sư tử nhỏ với tâm hồn bị tổn thương sâu sắc. Và liều thuốc duy nhất có thể chữa lành vết thương lòng này chỉ có thể là anh, một mình anh.

• 🐰: "Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ mặc đồ em mua ở nhà. Nên là... bỏ qua cho anh lần này nhé! Please~ ♡"

Vương Nhất Bác không nói gì mà chỉ mải nhìn chằm chặp anh như thể đang mong chờ điều gì đó.

• Thấy vậy, 🐰 liền tung ra tuyệt chiêu aegyo quyết định: "Meow~ ♡"

Neko-charm!!!

Chỉ một chiêu, tim Vương Nhất Bác đã mềm nhũn cả ra.

• 🦁: "Ngay bây giờ! ^^"

• 🐰: "Mai!!!"

• 🦁 xụ mặt, xoay lưng về phía 🐰 phụng phịu như đứa trẻ: "Um! Tùy anh! 💨"

• 🐰 bèn bật tung chăn: "Được rồi! Được rồi! Anh thay liền... thay liền đây! 💦"

Vương Nhất Bác nào cho anh cơ hội đó. Cậu nắm cổ tay anh giật lại khiến anh mất thăng bằng mà ngã nhào vào lòng cậu.

• Đoạn 🦁 còn vòng tay quanh eo 🐰 siết chặt: "Pffft! Không cần nữa~ 💨"

• 🐰: "Ya! Ngươi không phải Vương Nhất Bác của ta! Ma quỷ phương nào, mau mau hiện nguyên hình! 💢"

Kẻ tung người hứng. Thấy anh diễn sâu, cậu cũng liền bắt bài ứng biến vô cùng trôi chảy.

• 🦁: "Ta? Một ma tôn ngốc nghếch cả đời chỉ yêu mỗi tiểu tiên hạ phàm họ Tiêu tên Chiến! ♡"

• 🐰: "Ta! Không! Tin! Ngươi đừng hòng gạt ta! 💨"

• 🦁 áp tay 🐰 lên ngực trái mình: "Tự mình kiểm chứng!"

• 🐰: "Không tin! Không nghe!!! Ahhh..."

• 🦁: "Đêm còn dài~"

• 🐰: "Ahaah... Chỗ đó... Nh-Nhẹ tay một chút! Mmm..."

Khởi đầu tuy có gian nan nhưng cuối cùng rồi cũng êm xuôi. Khai màn cho một đêm ngọt ngào phát khóc cùng  những màn hội thoại nóng bỏng như các nhân vật mà họ yêu thích.

Từ đó trở đi, hai người bọn họ ngày ngày dành nhiều thời gian cho sở thích chơi game nhập vai cùng nhau nhiều hơn để hâm nóng tình cảm.

Tình yêu rực cháy level up +138

*************

*Take 3 - Tsundere:

Một buổi chiều nọ, Vương Nhất Bác rời chỗ làm trong trạng thái tinh thần vui phơi phới hơn thường ngày.

Ai thấy đều lấy làm lạ!

Vì sao?

Vì miệng cậu không ngừng ngân nga lên giai điệu trữ tình đang thịnh hành gần đây. Một điều cực kì hiếm khi xảy ra!

Biết sao được!

Mãi mới có thời gian bên anh, cậu có thể không vui không phấn khích sao?

Chỉ có điều lần này... duy nhất lần này, cậu đã không lường trước được điều "thú vị gì" đang đón chờ mình nơi cuối con đường.

*Két~

• 🦁 mừng rỡ mở cửa bước vào là liền gọi to tên 🐰: "Tiêu Chiến~ Em về rồi đây! ♡"

• 🐰: "Vương! Nhất! Bác! Mừng em đã về~ ^^"

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác không vội vào thẳng phòng khách mà cậu cứ thế đứng im nhìn chằm chằm mặt Tiêu Chiến như thể mong chờ điều gì đó.

• 🐰 lại không nhận ra ẩn ý: "?"

• Thấy vậy, 🦁 hờn dỗi tự chọt tay lên má mình: "Ở đây cần được an ủi~ 💨"

• 🐰: "Geez! E-Em... Không biết xấu hổ! 💢"

• 🦁: "Hah... Nhưng anh thích điều đó, không phải sao?! Ca~ Em đặc biệt thích những khi anh là người chủ động..."

Đoạn, cậu tiếp tục chọt chọt tay lên má mình ám chỉ việc anh hôn hôn lên má cậu mỗi khi mừng cậu về nhà là điều tuyệt vời nhất trong đời.

Tiêu Chiến bất giác không biết nói gì ngoài lặng lẽ cúi gầm mặt, tự lấy tay xoa xoa đôi gò má nóng bừng trước hành động không thể sến súa hơn của ai kia.

• Nội tâm 🦁: "Aw~ Phản ứng của anh ấy vẫn thú vị như ngày nào!"

*Chụt~

Lúc này, Tiêu Chiến bỗng chủ động chạy tới vòng tay quanh cổ cậu hôn hôn lên má rồi liền dứt ra ngay sau đó, trở về lại trạng thái ngượng ngùng chỉ trong tích tắc.

Trước tới nay, duy trì sự chủ động với anh vẫn luôn là cả một vấn đề, nên dù nhiều hay ít cũng đều vô cùng đáng quý. Ít nhất thì trong mắt Vương Nhất Bác là vậy.

• 🐰: "Khụ... Khụ... Mau mau vào trong... và đừng làm loạn thêm nữa~~"

Dõi theo bóng anh bỏ cậu đi trước một mạch vì xấu hổ trông đáng yêu hết mức, Vương Nhất Bác phải tự dặn đi dặn lại bản thân không được cười to thành tiếng nếu không muốn đêm nay Tiêu Chiến sẽ "đánh yêu" mình từ phòng ngủ ra tới phòng khách.

Không xung đột tranh cãi!
Tất cả vì một đêm chăn êm nệm ấm, quây quần cùng nhau!
Và đó cũng chính là kế hoạch A hoàn hảo mà cậu đang nhắm tới!!!

Nhưng điều cậu đang thấy lúc này lại như thể có điềm báo trước giông bão sắp kéo đến.

• 🦁: "Wow!"

Vừa thấy mớ đồ ăn bày biện tươm tất trên bàn, Vương Nhất Bác không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

Cậu tự hỏi...

Hôm nay phải chăng là ngày gì đặc biệt? Cậu không nhớ rõ!!!

Bức bối là vậy!

Nhưng cậu lại chẳng thể công khai hỏi thẳng chính chủ. Bởi đó là phương án còn tệ trên cả chữ tệ với tỉ lệ tổn thương người cậu yêu cực kì cao.

Tiêu Chiến - Một Tsundere chính hiệu chắc chắn sẽ không bỏ qua việc cậu quên một ngày cực kì quan trọng.

Ah~ Kế hoạch A hoàn hảo của cậu thế là đứng trên bờ vực sụp đổ rồi sao?

Không! Cậu nhất định không thể để nó xảy ra! Không thể!!!

🐰: "Ngạc nhiên chưa? ^^"

• 🦁 vội tìm cách chuyển chủ đề: "Wow! Toàn bộ chỗ đồ ăn này... chỉ dành cho hai người chúng ta? Haha... hah... Tiêu bảo bối~ Anh không khỏe chỗ nào? Lại đây! 💦"

Vừa nói, cậu vừa kéo anh tới ngồi lên đùi mình, hết lấy tay áp trán rồi lại áp má anh đòi đo nhiệt độ hòng che giấu lý do thực sự ẩn sau. Mới đầu, Tiêu Chiến bị cuốn theo thế trận do cậu giăng ra nhưng rồi thế cân bằng ấy cũng tới lúc phá vỡ.

• 🐰 : "Mmm... là lỡ tay... lỡ tay thôi! Mà khoan... em nói vậy là có ý gì hả, tên nhóc kia? Ya!!! ^^💢"

Nhận thấy bản thân đang bị ai kia đem ra trêu chọc, Tiêu Chiến giận dỗi hất tay cậu sang một bên.

• 🦁: "Không có gì! Vậy là anh... đã °lỡ tay° mua dư nguyên liệu? 💨"

• 🐰 gật đầu cái rụp: "Um! ^^"

• 🦁: "Và rồi... °lỡ tay° nấu nó?"

Vừa nói, Vương Nhất Bác vừa chỉ chỉ về phía bàn tiệc thịnh soạn nọ.

• 🐰 chớp chớp mắt: "Um! Em không tin? \\⊙_⊙//~"

• 🦁 lau nhẹ từng giọt mồ hôi thấm đẫm ướt trán: "T...Tin! 💦"

• Nhưng thực tâm 🦁 lại tồn tại một suy nghĩ khác: "Đùa! Có cái *beep mình mới tin nổi~ ^^💦"

Một ngày mà Tiêu Chiến nhà cậu đích thân xuống bếp chuẩn bị rượu và đồ ăn linh đình? Đó nhất định phải là một ngày °cực kì... cực kì đặc biệt°, ngoài ra không còn cách lý giải nào khác thích hợp hơn.

Nhưng... đó có thể là ngày gì?
Memories folder on this day > Totally Empty and Clueless

🦁 tự thấy bản thân vô vọng thật rồi: "..."

• 🐰: "Ya! Em còn tính đứng đấy đến khi nào? Lại đây! Anh đã °đặc biệt° xếp cho em chỗ ngồi ở giữa, °đặc biệt° cực kì và có nhiều món mà em °đặc biệt° thích~ ^^"

Vừa nói, anh vừa nắm tay dắt cậu đi thẳng một mạch tới chỗ ngồi được xếp sẵn. Điệu bộ lộ rõ sự hấp tấp khẩn trương trái ngược với dáng vẻ điềm tĩnh trước đó không lâu.

• 🦁: "Ca~ Anh có nhận ra từ °đặc biệt° được lặp lại trong câu nói vừa rồi những ba lần?! 💦"

• 🐰 ngẩn ngơ: "Hở? Có sao? Mmm... Cũng đúng! Dù gì hôm nay cũng là một ngày °đặc biệt°..."

Thời điểm tới...

Không bỏ lỡ cơ hội, Vương Nhất Bác liền bật chế độ tập trung nghiêm túc cực độ. Để rồi bị thái độ lấp lửng mập mờ của ai kia chọc thủng ngay sau đó.

• 🐰 tiếp lời: "...°đặc biệt° đẹp, nên anh muốn làm một điều gì đó khác biệt. ^^"

• 🦁: "..."

Vương Nhất Bác dường như đã quên Tiêu Chiến là kiểu người tùy hứng, tuyệt nhiên sẽ không cho cậu câu trả lời như mong đợi một cách dễ dàng.

• 🐰 thầm thở dài: "Ah~ Nếu ai đó cũng nghĩ giống vậy thật thì tốt biết mấy~ 💨"

• 🦁: "Um~"

• 🐰: "Um? Um???"

• 🦁: "Um! ^^💦"

Quý ông thận trọng Vương Nhất Bác vậy mà cũng có ngày này, vuột miệng hối không kịp. Dẫu cậu đã cố tỏ ra bình thản ngay sau đó nhưng chỉ tiếc là... vẫn không qua mắt nổi Tiêu Chiến.

• 🐰: "Em (dám) không nhớ? ^^💢"

• 🦁: "Nhớ! 🔥"

• 🐰: "Nhớ gì? ^^"

• 🦁: "..."

*RẦM!

Tiếng đập bàn đầy uy lực đột ngột vang lên khiến đến ngay cả Vương Nhất Bác cao lãnh còn phải giật bắn người.

• 🐰 đứng bật dậy: "Dù sao hôm nay cũng chỉ là một trong số những ngày bình thường trong tuần, trong tháng, trong năm. Em có quên một ngày cũng không có gì lạ! Anh hiểu! Anh hoàn toàn hiểu!!! 💢"

• Nội tâm 🦁: "Ssss! Không! Không! Không! Anh không hiểu! Hoàn toàn không hiểu! Ý của em không phải như anh nghĩ~ 💦"

Vương Nhất Bác vội nắm cổ tay anh giật lại trước khi người kia kịp chạy trốn về phòng. Bao nhiêu tâm ý đều dồn hết một lượt vào câu nói kế tiếp, đúng hay sai không còn quan trọng chi nữa.

• 🦁: "Hôm nay kỉ niệm lần thứ ba em cầu hôn và anh đồng ý ~♡~"

• 🐰: "E-Em... còn nhớ? Thật sao???"

• 🦁: "Um! ^^💦"

• Nội tâm 🦁: "Phew~ Người hiểu anh ấy nhất còn có thể là ai khác? Yes, it's me! 🌟"

Biểu hiện vui vẻ đáng ngờ của Vương Nhất Bác một lần nữa lọt ngay vào tầm ngắm của Tiêu Chiến.

• 🐰 vờ dò hỏi: "Vậy ra... em đoán mò? ^^"

Và cái kết, quý ông "thận trọng trong mọi việc trừ việc liên quan đến vị họ Tiêu tên Chiến" ...aka... Vương Nhất Bác một lần nữa vuột miệng.

• 🦁: "Um! ^^"

• 🐰: "^^"

• 🦁: "Ca~ Em sai rồi! Xin lỗi~ ^^💦"

Giờ đây Vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net