07 [12.07.2021]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm ra về nhà, Vương Nhất Bác xách một va-li hành lý to ụ ra sân bay, nhìn bộ dạng có vẻ như muốn ăn ở lâu dài ở Tiêu gia. Tiểu Trương tuân theo chỉ thị của cậu, dời tất cả lịch trình lại đến sau Tết mấy ngày, sau chuyến về nhà lần này, cậu tin chắc rằng mình sẽ cưa đổ được Tiêu Chiến.

Suốt mấy tiếng bay, Tiêu Chiến luôn dựa vào ghế ngồi mơ mơ màng màng ngủ gật, Vương Nhất Bác rất bực mình khi đầu anh cứ gật qua gật lai. Cậu bèn nhẹ nhàng đặt đầu anh dựa lên vai mình. Tuy có hơi mỏi một chút, nhưng cậu cam tâm tình nguyện.

Không biết từ đâu fan hâm mộ lại biết được lịch trình riêng tư lần này của Vương Nhất Bác, lúc máy bay hạ cánh đã có rất nhiều người đến sân bay đón cậu, có lẽ do gần đây cậu tham gia quay mấy chương trình truyền hình, nên khiến cậu nổi tiếng hơn không ít.

Vương Nhất Bác đã tập mãi thành quen với tràng cảnh này, nhưng Tiêu Chiến bên cạnh cậu lại vô cùng lúng túng khi phải đối mặt với nhiều ống kính như thế, thậm chí muốn tách ra đi riêng, không muốn đi cùng Vương Nhất Bác nữa. Nhưng Vương Nhất Bác không quan tâm, dứt khoát đội chiếc mũ bucket to oạch của mình cho anh, rồi làm như không có chuyện gì ung dung đi ra ngoài.

Đoàn người vây quanh bọn họ lập tức kinh ngạc, lịch trình đến đây đón Tết của Vương Nhất Bác đã khiến  người ta phải đoán già đoán non rồi, vì dẫu sao nhà của cậu cũng không ở đây, mà hành động vừa rồi, càng khiến cho người ta không đoán ra được, thân phận của vị đi bên cạnh cậu lúc này rốt cuộc là gì.

Thật vất vả mới lên được xe, Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, anh gỡ mũ xuống trả lại cho Vương Nhất Bác, hỏi cậu: "Em làm thế không sợ fan của em phát hiện ra sẽ không thích em nữa à? "

Vương Nhất Bác nhún vai nói: "Không có gì phải che giấu hết, yêu đương là quyền tự do của em, có thích em hay không cũng là quyền tự do của bọn họ."

Đúng vậy, mỗi người đều là một cá thể độc lập, cho dù lựa chọn làm gì cũng không nên bị ràng buộc, cứ thuận theo lòng mà làm thôi.

Lúc bước vào cửa nhà, Vương Nhất Bác có chút không tin được, không hiểu sao nhà của Tổng giám đốc có giá trị tài sản hơn trăm triệu lại ở trong một khu nhà nhỏ bình thường cũ kỹ thế này.

Thực ra không phải Tiêu Chiến không có nhà trong khu nhà cao cấp, mà chỉ là sau khi cha anh mất, anh lại không thể thường xuyên ở nhà, mẹ Tiêu liền muốn dọn ra khỏi căn nhà trống vắng đó  về căn nhà nhỏ đầu tiên của cả nhà họ ở, bà luôn nói, ở trong căn nhà này, khiến bà có cảm giác an toàn như được ở cùng cha anh.

Mẹ Tiêu luôn mong ngóng được gặp Vương Nhất Bác, đây là đối tượng bà tự mình chọn cho Tiêu Chiến đó. Hai người vừa vào cửa, mẹ Tiêu liền chạy ra ôm lấy cả hai.

"Về rồi đấy à, về rồi đấy à, thật tốt quá." Mẹ Tiêu cười vui vẻ nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn Vương Nhất Bá , "Chờ hai đứa mãi, cuối cùng cũng về tới rồi."

Vương Nhất Bác vô cùng lễ phép cúi người, "Chào dì."

"Gọi dì xa cách lắm, cứ gọi mẹ luôn đi." Nói xong, mẹ Tiêu liền xách va-li của Vương Nhất Bác vào trong nhà, "Mang nhiều đồ thế này, hay là ở lại chơi thêm vài ngày nữa đi."

Tiêu Chiến đứng ở cửa cảm thấy cạn lời khi mẹ mình tự nhiên quá mức.

Vương Nhất Bác có phần đắc ý nhướn nhướn lông mày với anh, cũng rất tự nhiên gọi một tiếng mẹ, mẹ Tiêu nghe cậu gọi thế thì khuôn mặt nở hoa. Ngay lúc này Tiêu Chiến chợt có cảm giác mình bị mẹ và Vương Nhất Bác cùng nhau bán đi rồi.

"Chiến Chiến, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau dẫn Nhất Bác vào phòng con cất va-li đi."

Lúc này Tiêu Chiến mới vội đáp: "Vâng, vâng ạ."

Anh dẫn Vương Nhất Bác vào phòng ngủ của mình, căn phòng anh ở từ khi còn bé đã được mẹ anh quét tước sạch sẽ, diện tích hơn 10m2, có một chiếc giường to, tủ quần áo và bàn học, đơn giản nhưng không kém phần ấm áp.

Tiêu Chiến chia cho Vương Nhất Bác một nửa tủ quần áo, nói: "Quần áo của em để ở đây đi."

Vương Nhất Bác gật đầu, tầm mắt lại chuyển tới chiếc giường: "Vậy giường thì sao? Em ngủ nửa bên nào?"

Rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng Vương Nhất Bác lại nói đến ý vị sâu xa, Tiêu Chiến nghe xong lập tức mặt đỏ tim đập.

"Tùy em.'' Tiêu Chiến nói xong, liền chạy trối chết.

Mẹ Tiêu ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, tuy Vương Nhất Bác không biết nấu ăn cũng vẫn hăng hái xung phong vào bếp rửa rau thái rau. Sau khi ăn cơm xong còn xung phong rửa chén lau dọn bàn, không để mẹ Tiêu phải đụng tay đụng chân vất vả tý nào.

Tiêu Chiến cũng nghe lời mẹ đến giúp Vương Nhất Bác rửa chén, trong tiếng nước xả ào ào ở phòng bếp, anh nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Em có làm thêm nhiều việc hơn nữa thì cũng không thêm tiền đâu."

Vương Nhất Bác chăm chú rửa chén, gật đầu nói: "Em biết rồi, em cũng không cần tiền."

Rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến cười, sau đó dán sát vào tai anh nói: "Mà cần anh."

[Bản gốc tiếng Trung là 要你, là Muốn anh, ý là muốn xxx với anh Chiến đó. Mình dịch là cần anh cho nó đồng bộ với cái cần tiền ở trên.]

Lỗ tai Tiêu Chiến lập tức đỏ ửng lên, anh ấu trĩ bôi bọt xà bông lên tay Vương Nhất Bác, cả giận nói: "Lo mà rửa chén của em đi, nếu không 30 triệu nợ anh sẽ thu lãi đó."

Vương Nhất Bác giở trò lưu manh thành công lập tức cười rộ lên, cậu rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ giậm chân này của Tiêu Chiến, vô cùng đáng yêu.

Mà tất cả chuyện này trong mắt của mẹ Tiêu quả thật là quá hoàn hảo, cuối cùng trên người Tiêu Chiến cũng nhiễm khói lửa nhân gian, cuối cùng cũng có người lôi được anh ra khỏi lớp vỏ bọc ông cụ non, trả lại cho anh quãng thời gian không buồn không lo vốn có.

Một đêm này Vương Nhất Bác rất an phận, thậm chí còn không nói mấy lời khiến người ta xấu hổ, chờ sau khi Tiêu Chiến ngủ say rồi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, như thế cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến ở nhà dọn dẹp nhà cửa, một lá thư đã ố vàng bất ngờ rớt ra từ ngăn kéo bàn học, sau khi mở ra đọc, anh nhất thời giật mình khi thấy nét chữ phía trên, đó là thư tình anh không dám đưa năm anh tốt nghiệp cấp 3 ấy.

Lúc đó anh vẫn còn chưa dám nói cho người thân bạn bè rằng anh thích con trai, lại không dám tỏ tình với chàng trai mình thích, mãi đến tận lúc tốt nghiệp phải chia tay nhau, phần tình cản này liền biến thành một mối tình đơn phương chấm dứt trong âm thầm, cho đến tận lúc này, anh cũng chưa từng thích thêm ai khác.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên không ngừng, Tiêu Chiến mở Wechat ra xem, phát hiện thế mà lại là tin nhắn trong group lớp, lâu lắm rồi anh không vào group lớp cấp 3, tất cả mọi người đều đang bảo anh tham gia buổi tụ tập tối nay. Tiêu Chiến ngỡ ngàng, anh hoàn toàn không biết tối nay cả lớp tụ tập, nhưng lại thấy tên của Hứa Kiệt Nhiên nhảy lên: Tiêu Chiến không đến sao?

Lúc này Vương Nhất Bác vừa vặn đẩy cửa vào, dọa Tiêu Chiến sợ đến mức làm rớt cả điện thoại xuống bàn.

Vương Nhất Bác hơi nghi ngờ nhìn anh, hỏi: "Sao vậy? "

"À. . . Không, không có gì."

Nhưng mà thư tình vẫn còn để trên bàn, Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt cầm lên.

"Ấy ấy, em đừng đọc." Tiêu Chiến hốt hoảng giật lại đồ trong tay cậu, "Em đừng đọc."

Vương Nhất Bác nhìn qua nhìn lại hai cái liền hiểu đại khái, cậu giấu thư tình sau lưng, chắp tay sau mông nhìn Tiêu Chiến, không vui hỏi: "Người này là ai?"

"Người em không biết." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác cau mày, lại hỏi: "Anh còn thích anh ta không?"

"Em nói cái gì vậy? Thư tình, thư tình còn chưa gửi đi mà, chỉ là đùa chơi chút lúc học cấp 3 thôi."

Điện thoại của Tiêu Chiến lại vang lên, người gọi điện thoại tới là bạn nối khố của anh, lại là bạn học cấp 2 cấp 3 của anh, anh có bí mật gì người này đều biết, hơn nữa còn là một người ăn to nói lớn có tiếng.

Vừa nhấn nhận cuộc gọi, dù không mở loa ngoài thì Vương Nhất Bác vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Buổi tối cả lớp tụ tập, cậu có đi không? Tất cả mọi người đều hô hào kêu cậu đi, nhưng suốt bao nhiêu năm qua cậu chưa từng đi một lần nào. Đã rất lâu rồi mọi người không gặp cậu, bọn họ đều hối mình kéo cậu đi."

"Vậy. . . Vậy cậu nói với mọi người, mình sẽ đi."

"Vậy cậu có biết hôm nay Hứa Kiệt Nhiên cũng đi không?"

Tiêu Chiến chột dạ liếc nhìn Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác nghe thấy vậy sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, cậu vừa mới nhìn thấy cái tên này, nó xuất hiện trên lá thư tình kia.

"Vậy. . . sao? Đi thì đi thôi." Tiêu Chiến nói.

Cúp máy xong, Vương Nhất Bác lập tức hỏi Tiêu Chiến: "Anh muốn đi gặp anh ta?"

"Không có, em đừng nghĩ lung tung, chỉ là bạn bè tụ tập bình thường thôi." Tiêu Chiến nói xong, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Trùng hợp là cậu ấy cũng đi mà thôi."

Vương Nhất Bác mím môi im lặng vài giây, cậu tất nhiên không có tư cách ngăn cản Tiêu Chiến không cho anh đi, nhưng cậu cũng không muốn để Tiêu Chiến cứ thế đi gặp người cũ, khó khăn lắm cậu mới cưa đổ được Tiêu Chiến, trong giai đoạn mấu chốt này lỡ như anh chạy theo người khác thì phải làm sao bây giờ.

Cậu suy nghĩ một lát, rồi nói với Tiêu Chiến: "Em đưa anh đi, sau khi tụ tập xong thì em đón anh về nhà."

Vì vậy tiểu minh tinh đang hot chớp mắt liền biến thành tài xế phụ trách việc đưa đón của Tiêu Chiến. Suốt cả buổi tối Vương Nhất Bác đều không rời khỏi đó, luôn chờ ngoài cổng nhà hàng, ngồi chồm hổm trong xe tức giận gặm bánh mì.

Mà trong bữa tiệc bên này, Tiêu Chiến đã uống không ít rượu, từng người từng người bạn học đã lâu không gặp thay phiên nhau kính rượu anh, anh sợ mất vui nên không tiện từ chối, chỉ có thể uống hết ly này đến ly khác.

"Tiêu tổng của chúng ta bây giờ giỏi thật đấy, làm ăn lớn như vậy."

Bạn học xung quanh đều phụ họa, khiến Tiêu Chiến đỏ hết cả mặt, anh cười cười khoát khoát tay, lại uống thê một ly.

Anh uống rất nhiều, choáng váng mặt mày, bước chân cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng may vẫn còn tý tỉnh táo, liền chậm rãi vịn tường đi vào WC rửa mặt, nhưng ở khúc quanh lại đụng phải Hứa Kiệt Nhiên, khiến anh loạng choạng lảo đảo.

Hứa Kiệt Nhiên kịp thời đỡ lấy Tiêu Chiến, "Cậu không sao chứ?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không, không sao, thật ngại quá." Anh lễ phép cười cười, đang muốn nhường đường cho Hứa Kiệt Nhiên, lại bị người ta ngăn lại.

"Tôi. . . Tôi mới nghe nói cậu thích con trai." Hứa Kiệt Nhiên đứng trước mặt anh, mặt cũng có chút hồng, nhưng lại rất nghiêm túc nói chuyện với Tiêu Chiến, "Có mấy lời tôi đã sớm muốn nói với cậu, thật ra, từ lúc còn đi học tôi đã thích cậu rồi, nhưng không dám nói với cậu."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn anh ta, nhất thời không nói lên lời.

"Tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng tôi muốn hỏi cậu là, cậu có thể cho tôi một cơ hội không, để chúng ta thử yêu đương với nhau xem thế nào." Hứa Kiệt Nhiên nói, có phần kích động nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến theo bản năng muốn vùng ra, nhưng lại không thể vùng ra được.

"Cậu có người mình thích rồi sao? "

Tiêu Chiến mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói được hai chữ, "Tôi, tôi. . ."

Người anh thích thuở thiếu thời đang đứng trước mặt anh, nhưng anh lại phát hiện ra trong đầu mình toàn là hình ảnh của Vương Nhất Bác, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu hôn gò má anh, đến hoa hồng ngập cả phòng làm việc, rối đến cái hôn bá đạo đêm hôm đó, còn có những cái ôm ấm áp và những lời cậu thì thầm bên tai anh, từng chuyện từng chuyện lần lượt thoáng hiện lên trong đầu.

Tiêu Chiến cố hết sức rút tay về, nói: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích."

Hoá ra phần cảm tình này gọi là thích, lệch khỏi quỹ đạo quỹ đạo cũng không biết, một khi gặp phải nó liền đánh mất lý trí, thậm chí không kịp lo lắng hậu quả, ý niệm còn dư lại trong đầu đều là thích em.

Tiêu Chiến cũng không quay lại chào tạm biệt các bạn học, mà lập tức chạy ra cổng nhà hàng, anh biết Vương Nhất Bác đang đợi anh, một mực chờ anh cho cậu một câu trả lời chắc chắn.

Lúc cửa xe bị mở ra, Vương Nhất Bác còn rất ngạc nhiên, "Sao ăn nhậu lại kết thúc sớm thế?"

Tiêu Chiến chạy một lèo ra ngoài nên mặt đỏ tim đập, thở hồng hộc, sau khi ngồi xuống ghế phụ cũng không nói gì, chỉ ngồi thở dốc.

Vương Nhất Bác thấy thế vội vàng hỏi: "Sao vậy? Bọn họ làm gì anh? Sao lại chạy ra đây?"

Cậu xoay qua xoay lại người Tiêu Chiến, cả kinh nói: "Có người thả dê anh?!"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, cuối cùng cũng hít thở thông thuận, "Không, không có."

"Vậy anh gấp thế làm gì? "

"Anh gặp Hứa Kiệt Nhiên." Tiêu Chiến nói.

"Thế sao anh còn về sớm thế này? Thấy người cũ không phải nên vui mừng hớn hở sao? Không ôn lại chuyện cũ sao?" Vương Nhất Bác bĩu môi, giọng nói chua như vừa uống một vại giấm.

Tiêu Chiến lại lắc đầu, nói: "Cậu ấy hỏi anh, có phải anh có người mình thích rồi phải không?"

"Anh. . . Anh liền nói. . ." Tiêu Chiến dừng một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.

"Ồ, vậy anh nói thế nào? " Vương Nhất Bác vô cùng không vui.

"Ừ..."

Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, trong lòng vô cùng khó chịu, quả nhiên cậu vẫn không sánh bằng mối tình đầu, lại còn là tình cũ chủ động quay lại.

Cậu mở cửa xuống xe, muốn hít thở không khí trong lành đồng thời bộc phát cơn giận của mình, nhưng lại bị Tiêu Chiến kéo lại.

"Anh nói là, anh thích em."

Nói chung hơi rượu xông lên đầu cũng có chỗ tốt của nó, mấy lời ngày thường không dám nói, mấy chuyện ngày thường không dám làm, đều có thể làm vào lúc này.

Vương Nhất Bác lập tức đơ như cây cơ, cậu không thể tin nổi quay người lại nhìn về phía Tiêu Chiến, "Anh nói cái gì?"

Tiêu Chiến lúc này lại thấy xấu hổ, nên không lặp lại câu vừa rồi, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

"Anh uống bao nhiêu rượu rồi? Anh có biết em là ai không?"

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi tên cậu.

Anh vừa dứt lời một giây, Vương Nhất Bác liền vội vàng ôm lấy gò má của anh, hôn lên cánh môi của anh, điên cuồng hút lấy dưỡng khí của anh, môi lưỡi dây dưa cùng một chỗ, không cho anh có thời gian hít thở.

"Ưm."

Đến khi Tiêu Chiến thật sự muốn ngừng thở mới nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác một cái, động tác của Vương Nhất Bác lúc này mới dần dần dịu dàng lại, nhưng vẫn dán trên môi Tiêu Chiến, hôn từng cái từng cái một.

"Anh nói thật sao? " Vương Nhất Bác hỏi.

"Ừ."

Vương Nhất Bác nghe vậy thoáng dừng lại, sau đó ra sức cắn rách viền môi Tiêu Chiến.

"Á đau, em làm gì đấy?"

"Sợ ngày mai anh tỉnh rượu sẽ quên." Vương Nhất Bác cười nhẹ nói: "Em để lại chút chứng cứ."

====

Trời ơi cái chương này nó dài xỉu, tính tách làm 2 mà thôi ráng gộp chung luôn.

Tỏ tình rồi nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net