08 [18.07.2021]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến nhà Vương Nhất Bác vốn còn muốn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, làm thêm chút chuyện nên làm, nhưng có lẽ do Tiêu Chiến uống quá say, sau khi cậu tắm xong đi ra ngoài thì Tiêu Chiến đã nằm trên giường ngủ vật ra, còn chiếm gần hết cái giường. Vương Nhất Bác chỉ đành đáng thương tội nghiệp chen nhét cạnh mép giường ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy trên giường đã không còn ai, anh đập đập vào đầu mình, chống người ngồi dậy tựa vào đầu giường, khóe môi còn hơi đau đau.

Khi anh đang nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua, thì Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng ly nước. Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền nhớ lại tất cả, kể cả chuyện anh kích động tỏ tình với cậu đến chuyện vì sao khóe môi lại đau.

Bây giờ nằm xuống giả bộ ngủ đã không còn kịp nữa rồi, Tiêu Chiến chỉ có thể không nhúc nhích tựa vào đầu giường, Vương Nhất Bác càng đến gần nhịp tim của anh càng đập nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Anh tỉnh rượu chưa? Còn nhức đầu không?" Vương Nhất Bác bưng ly nước ngồi xuống mép giường, sau đó đặt ly nước lên đầu giường, "Em pha cho anh ly trà giải rượu, nhưng vẫn còn hơi nóng."

Tiêu Chiến ngây ngốc gật đầu, cả người cứng đờ.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác có phần nghi hoặc hỏi anh: "Sao không lên tiếng?"

Tiêu Chiến lại ngây ngốc lắc đầu một cái, nhưng vẫn không trả lời cậu, giống như người câm, nhưng gò má lại từ từ đỏ ửng lên.

Vương Nhất Bác nhìn anh khó hiểu, giơ tay lên chạm nhẹ vào khóe môi bị cắn của anh, "Còn đau không? Có cần em bôi ít thuốc cho anh không?"

Tiêu Chiến rụt về sau tránh khỏi tay cậu, rũ mắt xuống. Thấy vậy, Vương Nhất Bác dừng tay lại, hỏi: "Anh đang... xấu hổ à? "

"Anh..."

Không chờ Tiêu Chiến nói hết, Vương Nhất Bác liền nâng cằm anh lên hôn xuống, hôn liếm môi anh từng chút từng chút một, bao gồm cả chỗ bị cắn kia.

Tiêu Chiến lùi về sau tránh đi, Vương Nhất Bác liền áp sát đến, thuận thế nằm lên trên người Tiêu Chiến đè anh xuống giường.

"Anh còn nhớ tối qua anh nói gì với em không?" Một cái hôn dịu dàng nhẹ nhàng kết thúc, Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, giống như không cho phép anh trốn tránh.

"Anh nói anh thích em." Vương Nhất Bác nói.

Ánh mắt của Tiêu Chiến cũng không hề rời khỏi cậu, anh khẽ ừ một tiếng, ý là anh đã không thể nào trốn tránh được.

"Vậy quan hệ của chúng ta bây giờ là gì? " Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến căng thẳng đến quên cả thở, đắn đo hai giây mới nhỏ giọng nói: "Quan hệ yêu đương, là bạn trai."

Vương Nhất Bác nghe thấy chính miệng Tiêu Chiến nói ra hai chữ bạn trai mới yên tâm. Tâm trạng cậu rất kích động, liền kéo Tiêu Chiến lại hôn tiếp, vừa cắn vừa mút môi anh. Tiêu Chiến bị cậu hôn đến động tình, hai tay không tự chủ được ôm lấy gáy của Vương Nhất Bác.

Anh không biết người khác hôn môi là người chơi hệ gì, nhưng Vương Nhất Bác chắc chắn là người chơi hệ chó sói, hầu như lần nào hôn cũng đều giống như muốn nuốt luôn môi anh, hôn đến môi anh vừa sưng vừa tê cũng không buông tha.

Nhưng may là lần này mẹ Tiêu gõ cửa đúng lúc, kịp thời ngăn cản Vương Nhất Bác tiếp tục công thành chiếm đất, hai người thở hồng hộc dừng lại, mắt Tiêu Chiến ửng đỏ lên, thể hiện đầy đủ bộ dạng vừa bị người ta bắt nạt xong.

Hai người đáp lời mẹ Tiêu, nói tụi con sẽ xuống ăn cơm ngay, Tiêu Chiến điều chỉnh lại hơi thở, than phiền với Vương Nhất Bác: "Lúc hôn anh em có thể dịu dàng một chút không?"

"Có thể." Vương Nhất Bác vừa nói vừa hôn anh một cái, sau đó kéo anh đứng dậy, "Nhưng điều kiện tiên quyết là anh không được quyến rũ em nha."

Tiêu Chiến nghe vậy trợn mắt nhìn cậu, tức giận nói: "Em đừng có ngang ngược, anh quyến rũ em lúc nào?"

Vương Nhất Bác vừa cười vừa đẩy anh về phía trước, "Mỗi phút mỗi giây."

[Bà kon ra mà xem nó ngang ngược nè trời ưi]

Ngày dọn nhà đón Tết, lần đầu tiên mẹ Tiêu cảm thấy nhà cửa rộn ràng đến thế, có lẽ bởi vì có thêm một Vương Nhất Bác, còn có thêm một Tiêu Chiến không giống ngày thường, cho nên nhà cửa đầy ắp tiếng cười nói.

Bà chỉ cần nhìn hai người cãi qua cãi lại cũng cảm thấy thỏa mãn, nếu như mỗi năm sau này đều thế này thì tốt biết mấy.

Vương Nhất Bác đã nói với cha mẹ cậu chuyện năm nay cậu không về nhà ăn Tết, bảo là muốn đi theo đuổi con dâu của họ, hôm nay đã theo đuổi được người ta, liền gọi điện báo tin mừng cho cha mẹ.

Tất nhiên là Tiêu Chiến thẹn thùng, lại sợ cha mẹ Vương Nhất Bác không thích mình, dụ nhiều lần cũng không chịu cùng cậu gọi video call, cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác lừa gạt Tiêu Chiến lọt nào ống kính, Tiêu Chiến không còn cách nào khác, cũng không thể làm gì hơn đành phải nói chuyện với cha mẹ cậu, còn nói sang năm sẽ cùng Vương Nhất Bác về nhà họ Vương ăn Tết.

Cha mẹ Vương Nhất Bác vô cùng thích Tiêu Chiến, khi nghe Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến còn là một ông chủ lớn liền cảm thấy là con trai nhà mình trèo cao, Tiêu Chiến liền vội vàng nói không có không có đâu ạ.

Anh có phần ngượng ngùng liếc nhìn Vương Nhất Bác, rồi nói với cha mẹ Vương Nhất Bác: "Em ấy rất tốt, cháu rất thích em ấy."

Vương Nhất Bác nghe xong lập tức giật mình, nhanh chóng giành lại điện thoại nói tạm biệt với cha mẹ, sau đó cúp điện thoại rồi đè Tiêu Chiến xuống hôn, ngay cả cơ hội trốn Tiêu Chiến cũng không có, thậm chí còn không phản ứng kịp.

Mấy ngày đầu năm, cuộc sống của hai người trải qua vô cùng thoải mái, mỗi ngày ăn ăn uống uống rồi lại nằm, rỗi rãnh thảnh thời, mà ngoài ăn uống vui chơi ra thì chính là ôm ôm hôn hôn, chuyện này khiến Vương Nhất Bác nghẹn đến sắp hỏng người, nhưng dẫu sao mẹ vợ cũng ngủ ở phòng bên cạnh, cậu không dám làm ra chuyện quá đáng quá, mỗi lần đều đến giới hạn thì ngưng.

Buổi chiều của ngày nghỉ phép cuối cùng, hai người nói lời tạm biệt với mẹ Tiêu, mặc dù mẹ Tiêu rất không nỡ xa hai người nhưng lại không thể ngăn cản cả hai đi làm trở lại, Vương Nhất Bác hứa với bà sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho bà, nếu có thời gian sẽ cùng Tiêu Chiến về thăm bà, lúc này mẹ Tiêu mới an tâm.

Trên đường đến sân bay, Vương Nhất Bác hoàn toàn không đoái hoài gì tới cảm nhận của tài xế, ôm Tiêu Chiến hôn tới hôn lui. Dẫu sao lần này tách ra, phải đến mấy tuần hai người không được gặp nhau, Tiêu Chiến phải về công ty làm việc, Vương Nhất Bác cũng phải về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, vừa mới yêu đương cuồng nhiệt mấy ngày đã phải mỗi người một nơi, điều này khiến Vương Nhất Bác vô cùng luyến tiếc, lúc sắp lên máy bay còn đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần.

Được tình yêu tưới mát, Tiêu Chiến giống như biến thành một người khác, mỗi nhân viên trong công ty đều nhận ra ông chủ của họ gần đây rất khác thường, lúc đi đường có việc hay không có việc đều ôm điện thoại di động cười cười, lúc họp cũng sẽ có lúc bất cẩn thất thần, mà mấy người có con mắt nhìn thấu hồng trần trong công ty đã bắt đầu thảo luận, rốt cuộc ông chủ của họ đang yêu đương với vị thần tiên nào.

Trong lòng Lý Tấn đương nhiên biết rõ, nên có một bụng lửa giận. Chỉ trải qua một cái Tết mà Tiêu Chiến đã yêu đương với Vương Nhất Bác, vậy bao nhiêu năm anh lặng lẽ bầu bạn bên cạnh Tiêu Chiến thì sao, tất cả đều không đáng một xu.

Khi vừa họp xong, thấy những người khác đã rời đi hết, Tiêu Chiến liền lấy điện thoại di động ra, xem tin nhắn Vương Nhất Bác gửi cho anh. Mỗi ngày Vương Nhất Bác đều không ngừng gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, cực kỳ giống một người nói nhiều, ngay cả cơm hộp của đoàn làm phim cũng phải chụp cho Tiêu Chiến xem.

Tiêu Chiến cười híp mắt đọc tin nhắn, còn định trả lời Vương Nhất Bác, Lý Tấn đứng bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa, lên tiếng hỏi: "Lại gửi Wechat cho Vương Nhất Bác à?"

"Ừ." Tiêu Chiến nhanh chóng trả lời.

"Cậu có từng suy xét kỹ càng đến chuyện này chưa?" Lý Tấn nghiêm túc nói: "Trước kia cậu cùng cậu ta cùng lắm cũng chỉ là quan hệ bao nuôi, lỡ như cậu ta chỉ tham tiền của cậu thì sao?"

Bàn tay đang gõ chữ của Tiêu Chiến thoáng dừng lại, nói: "Em ấy đã sớm trả 20 triệu kia lại cho mình rồi."

Lý Tấn nghẹn lời, anh thật không ngờ Vương Nhất Bác còn có thể làm ra chuyện như thế, "Vậy, vậy sao cậu còn tìm người giới thiệu những tài nguyên kia cho cậu ta?"

"Không có gì không tốt cả, mình chẳng qua là giới thiệu một chút, em ấy được nhận là do năng lực của em ấy."

Tiêu Chiến đứng lên vỗ vỗ bả vai Lý Tấn, "Đừng lo lắng cho mình, lúc này mình thấy tốt vô cùng, chuyện sau này để sau này hãy nói đi."

Lý Tấn không biết điều gì đã thay đổi Tiêu Chiến, có lẽ là tình yêu, thứ thường được gọi là yêu đương mù quáng, bất chấp hậu quả.

Một giây trước Tiêu Chiến vừa bước vào phòng làm việc, thì một giây sau Vương Nhất Bác liền gọi điện thoại cho anh, giống như có thần giao cách cảm.

Bấm nhận cuộc gọi liền thấy khuôn mặt ủ rủ của Vương Nhất Bác nằm dài trên bàn trang điểm trong phòng hóa trang, "Bảo bảo, cuối tuần này em không thể về được, đạo diễn thêm cho em hai cảnh."

Bọn họ đã không gặp nhau hai tuần, Vương Nhất Bác nhớ Tiêu Chiến đến sắp điên lên rồi, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trong màn hình điện thoại, rồi duỗi ngón tay ra chọc chọc má phải của anh trên màn hình, "Đang làm gì vậy ? Sao lại không để ý tới em?"

Lúc này Tiêu Chiến đã xem xét xong lịch trình công việc trong tuần này, hai ngày cuối tuần có lẽ anh không bận gì, vì vậy anh giả vờ như không có gì nói: "Ồ, không sao, tuần tới gặp cũng được."

Vương Nhất Bác nghe thế lập tức bĩu môi, không quá cam tâm tình nguyện nói: "Hừ, anh chính là không nhớ em."

"Không, nhớ, nhớ em." Tiêu Chiến xấu hổ nói.

"Hả?" Vương Nhất Bác nhướn lông mày, "Nhớ thế nào?"

Tiêu Chiến ấp úng nửa ngày không nói ra được, nhưng mặt lại đỏ ửng lên.

Vương Nhất Bác cũng không làm khó anh nữa, chống bàn ngồi dậy, "Được rồi, cứ coi như là anh có nhớ em đi."

Cậu chỉ chỉ vào má phải của mình, nói: "Hôn em một cái đi, em phải đi quay phim rồi."

"Em. . ." Lần này Tiêu Chiến càng ngượng ngùng hơn, anh làm gì có mặt mũi làm chuyện này trước mặt Vương Nhất Bác.

"Nhanh lên nào." Vương Nhất Bác thúc giục anh, "Em đếm đến ba, nếu anh không hôn em, em liền tức giận, ba, hai..."

Cậu cố kéo giọng ra thật dài, màn hình bên kia đột nhiên tối đen.

"Tiêu Chiến! Em đếm đến một rồi!"

"Moa! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net