10 (H) [2022.02.02]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào mọi người, mình đã quay trở lại rồi đây. Chào năm mới với một chap H cho nó xôm tụ. Nhớ thả sao và bình luận cho mình nha. 

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, thành công.

----

Chờ Tiêu Chiến tắm rửa xong bước ra, Vương Nhất Bác đã ôm điện thoại di động lên mạng nghiên cứu được hơn 10 phút về chuyện lần đầu tiên phải làm như thế để đối phương không bị đau.

Tiêu Chiến khoác áo choàng tắm đi tới, lồng ngực trắng noãn như ẩn như hiện, sợi tóc mềm mại còn ướt nước dán sát vào cổ.

Anh có hơi căng thẳng, bèn ngồi xuống cạnh giường, hỏi Vương Nhất Bác: "Đang xem gì đó?"

Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu lên nhìn anh một cái liền ngây ngẩn cả người, Tiêu Chiến quả thật là hiện thân sinh động nhất của hình ảnh mỹ nhân vừa bước ra khỏi phòng tắm, môi hồng răng trắng, quanh người mang theo hơi nước lượn lờ.

"Không có gì." Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, thấy tóc Tiêu Chiến còn ướt, liền đưa tay ra, "Đến đây, em sấy tóc cho anh."

Tiêu Chiến nhích đến bên cạnh cậu, cuối cùng cũng xem như chính thức ngồi lên giường. Anh khẽ xoa xoa hai chân, lắc lắc rũ nước trên đầu xuống. Một màn này lọt vào mắt Vương Nhất Bác cứ phải gọi là đáng yêu đến chết, khiến cậu không thể nào chịu nổi kích thích như vậy.

Vương Nhất Bác ngồi sau lưng anh, cầm máy sấy Tiêu Chiến đang dùng sấy tóc cho anh, gió nóng thổi vù vù khiến Tiêu Chiến có chút khó chịu, anh nhịn không được khẽ rụt cổ một cái, Vương Nhất Bác liền tâm ý viên mãn ngồi nghịch tóc của anh.

Sấy khô tóc, gió nóng cũng theo đó ngừng lại, nhưng tóc và cổ Tiêu Chiến vẫn nóng rực như cũ. Vương Nhất Bác đánh bạo kề sát vào cổ anh hít hà, cảm nhận độ ấm vẫn còn lưu lại trên sợi tóc, nóng nóng hầm hập như nung chín trái tim cậu.

Trên người Tiêu Chiến vẫn còn lưu lại mùi hoa lài nhàn nhạt từ sữa tắm, đây là mùi Vương Nhất Bác vẫn luôn thích ngửi nhất. Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, men theo sợi tóc hôn từ môi đến cổ, Tiêu Chiến cảm nhận được độ ấm của môi cậu, cả người khẽ run lên, Vương Nhất Bác liền thuận thế xông lên, càng hôn xuống thấp hơn.

Tiêu Chiến không thể động đậy, chỉ có thể ngả người về phía sau, dựa lên người Vương Nhất Bác, mặc cho cậu hôn liếm cổ và xương quai xanh của anh. Hai tay Vương Nhất Bác cũng không rảnh rỗi mà cởi bỏ nút thắt, dò xét đi vào.

Trên mặt hai người cũng dần dần nổi lên ửng hồng, Vương Nhất Bác trầm mê ngậm ngậm hôn hôn lỗ tai Tiêu Chiến, hai tay lại lung tung sờ loạn trước người Tiêu Chiến.

"Cục cưng, da anh thật là mướt." Hơi thở của Vương Nhất Bác trực tiếp thổi vào tai Tiêu Chiến, khiến anh càng thêm thẹn thùng.

Tay Vương Nhất Bác mò lên hai điểm trước ngực Tiêu Chiến, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, Tiêu Chiến nhịn không được khẽ hừ nhẹ một tiếng "Ưm~. . ."

Chỉ một tiếng khẽ khàng nhưng truyền vào tai Vương Nhất Bác lại như sấm đánh bên tai, cậu càng ra sức trêu chọc Tiêu Chiến đã bị gợi lên tình dục, ghé vào lỗ tai anh cười nhẹ hỏi: "Thoải mái không?"

Tiêu Chiến quay đầu đi, anh khó có thể mở miệng, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

"Sẽ khiến anh càng thoải mái hơn."

Nói rồi Vương Nhất Bác liền nghiêng người đè Tiêu Chiến ngã xuống giường, mạnh mẽ hôn anh, có lẽ là sợ Tiêu Chiến không chịu nổi, nên lần này Vương Nhất Bác hôn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khiêu khích hôn nhẹ anh từng cái từng cái một.

Hôn xong Vương Nhất Bác liền dời chiến trường chiến đấu xuống trước ngực, liếm hút hai khỏa anh đào một cách đầy kỹ xảo, đầu lưỡi ấm áp mang tới cảm xúc hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy, Tiêu Chiến chịu không nổi khẽ ôm đầu Vương Nhất Bác, theo bản năng gọi tên của cậu, "Nhất Bác. . . ."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, mặt anh đã đỏ bừng hết cả lên, màu đỏ hồng còn lan tận đến cả xương quai xanh.

"Em đây, cục cưng." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Em thích anh, em yêu anh."

Hai mắt Tiêu Chiến mê man, vươn tay muốn ôm lấy cậu, Vương Nhất Bác liền cúi người xuống ôm anh, ghé vào lỗ tai anh khẽ nói: "Cục cưng, em mở rộng cho anh."

Tiêu Chiến ôm cậu gật đầu, "Có đau hay không? Em nhẹ chút."

"Em đảm bảo với anh sẽ không đau, đau chúng ta liền dừng lại."

(Đừng tin nó lừa đấy anh Chiến ơi ~)

Vương Nhất Bác kê một chân dưới eo Tiêu Chiến, sau đó tách hai chân anh ra, cúi đầu ngậm lấy hạ thân của anh, chỗ đó của anh phấn hồng rất xinh. Vương Nhất Bác chỉ chậm rãi phun ra nuốt vào vài cái nó liền cứng rắn lên. Cậu dọc theo hạ thân liếm đến địa phương đang đóng kín phía sau, cảm nhận cả người Tiêu Chiến nhẹ nhàng run rẩy.

"Đừng sợ." Vương Nhất Bác nói.

"Đừng, đừng liếm." Tiêu Chiến vươn tay muốn ôm cậu, lại bị cậu đè lại.

Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác linh hoạt liếm mở cái miệng nhỏ phấn hồng kia, đầu lưỡi từng chút từng chút một đi vào bên trong, nhẹ nhàng dò dẫm đảo quanh tứ phía, toàn bộ miệng huyệt đều bị cậu liếm đến ướt nhẹp.

Tiêu Chiến chưa từng trải qua chuyện này, đã sớm nóng đến chín rục, tê liệt nằm trên giường, cổ họng phát ra từng tiếng thở hổn hển nhỏ vụn.

Vương Nhất Bác hận không thể xuất hết bản lĩnh ra để lấy lòng Tiêu Chiến, tốt nhất là khiến Tiêu Chiến cả đời này cũng không rời khỏi cậu được.

"Thích không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Vương Nhất Bác lấy chai bôi trơn trên tủ đầu giường xuống, đổ một ít ra lòng bàn tay, Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh này liền xấu hổ, hỏi cậu: "Em mua lúc nào đấy?"

Vương Nhất Bác cười cười nói: "Hôm kia, luôn cảm thấy anh sẽ đến."

"Lưu manh." Tiêu Chiến mắng cậu.

Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Vương Nhất Bác đã đút ngón tay đầu tiên vào, hô hấp của anh liền cứng lại.

"Thả lỏng, sẽ không đau."

Vương Nhất Bác vừa dùng một tay khẽ khuấy đảo bên trong anh, vừa mâm mê hôn khẽ trước ngực anh.

Tiêu Chiến không cảm thấy đau, chỉ là cảm thấy có hơi kỳ quái, có lẽ là cảm giác có dị vật xâm nhập. Vương Nhất Bác cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục giúp anh mở rộng, hạ thân đã sớm sưng thành túp lều, trán cũng đổ đầy mồ hôi. Vương Nhất Bác lại thêm một ngón tay, hai ngón tay khẽ xoa nắn tại điểm nhô ra bên trong Tiêu Chiến, Tiêu Chiến liền không khống chế được vặn vẹo người ngâm nga thành tiếng.

"Ưm~ Nhất Bác..."

"Cục cưng..." Vương Nhất Bác cũng nhịn không nổi nữa, rút ngón tay đang ra ra vào vào ra, thay cây hàng của mình vào. Trong nháy mắt bị tràng bích mềm nóng bọc lại, cậu thoải mái đến mức da đầu cũng tê rần.

Tiêu Chiến khẽ rên lên, "A~. . . . Quá, quá sâu. . ." Anh nắm lấy ra giường bên dưới, thân thể không ngừng lắc lư.

Vương Nhất Bác gần như bị ép muốn điên lên rồi, nhưng lại không dám động, chỉ đành cúi người xuống dùng nụ hôn dỗ dành Tiêu Chiến, "Không sao, rất nhanh liền tốt rồi."

Cậu gác hai chân dài nhỏ của Tiêu Chiến lên khuỷu tay, lại đưa tay ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, tư thế này mang đến cho Tiêu Chiên đầy đủ cảm giác an toàn. Sau khi ôm xong cậu mới chậm rãi đưa đẩy, từng chút từng chút một tiến vào trong, mỗi lần đều cọ qua chỗ nhạy cảm của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị đỉnh đến run lên, hai tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, há miệng thở dốc, "A~... Nhất Bác... Thật, thật thoải mái, ừm~. . . ."

Miệng huyệt dần dần trở nên dính nị, dịch bôi trơn và dịch chảy ra dần trộn lẫn với nhau, Vương Nhất Bác ra vào càng thêm thuận lợi, cậu không tự chủ được tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, điên cuồng động thắt lưng đỉnh vào trong.

"Cục cưng... Thật thoải mái... Anh... Quá chặt." Cậu đè lên Tiêu Chiến, hôn lung ta lung tung lên khắp người anh, bên dưới vẫn mạnh mẽ đưa đẩy, chiếc mông của Tiêu Chiến bị cậu đâm đến run rẩy, phát ra âm thanh đầy tình sắc.

"A~, chậm, chậm một chút..." Giọng nói của Tiêu Chiến mang theo tiếng khóc nức nở, "Chịu, chịu không nổi..."

Vương Nhất Bác thở hổn hển dừng lại, đang từ tư thế mặt đối mặt xoay người Tiêu Chiến lại, để anh quỳ gối trên giường. Cậu cúi người từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, lại dùng lực cắm vào, ván giường cũng bị cậu đong đưa đến vang lên.

Eo của Tiêu Chiến rất nhỏ, Vương Nhất Bác dùng một tay đã có thể ôm hơn phân nửa, nhưng chiếc mông lại cứ căng tròn no đủ, y như một trái đào mật mọng nước. Vương Nhất Bác theo đó nhìn lên trên, xương sống Tiêu Chiến cong thành một đường cung xinh đẹp, nối liền với xương hồ điệp nhẹ nhàng rung động.

Hai tay cậu ôm eo Tiêu Chiến, liều mạng dốc sức đỉnh vào bên trong, lúc không nhịn được còn cúi đầu cắn một cái lên mông Tiêu Chiến.

"Làm, làm gì đó..." Tiêu Chiến nghiêng đầu sang nhìn cậu, đuôi mắt hồng hồng, như vừa khóc xong.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn anh, đầu lưỡi đâm vào cổ họng Tiêu Chiến mô phỏng theo động tác đưa đẩy bên dưới, hàm hồ nói, "Thích... Cục cưng... Anh thật ngọt..."

Cả người Tiêu Chiến đều mơ mơ màng màng, chỉ có thể há miệng bị động tiếp nhận nụ hôn của Vương Nhất Bác, "... Nói, nói bậy..."

"Vậy anh có thích hay không?" Vương Nhất Bác ngậm vành tai của anh hỏi.

"Có." Tiêu Chiến khẽ trả lời.

Chỉ có một chữ, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác phát điên lên, cậu đưa đẩy thắt lưng, vừa mãnh liệt cọ mài, vừa dùng tay mân mê phía trước của Tiêu Chiến giúp anh thoải mái. Dưới sự giáp công kích thích trước sau như thế, Tiêu Chiến không bao lâu liền bắn ra, hậu huyệt theo đó co rút một trận, khiến Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, lại đưa đẩy thêm mấy chục cái, rồi bắn ra theo Tiêu Chiến.

Sau khi bắn xong Vương Nhất Bác vẫn lưu luyến không muốn lui ra ngoài, ở bên trong vừa ấm vừa mền khiến cậu nhịn không được lại đỉnh hai cái, cậu vừa động Tiêu Chiến liền rên một tiếng, cuối cùng cả hai cùng nằm xuống giường.

Vương Nhất Bác ôm vai Tiêu Chiến, chỉnh lại mấy sợi tóc rối thấm đẫm mồ hôi trước trán Tiêu Chiến, cả người anh ướt nhẹp mồ hôi, như mới vớt từ trong nước ra.

Dường như Tiêu Chiến vẫn còn đang chìm trong dư vị cao trào, cả người vô cùng mẫn cảm, tay Vương Nhất Bác qua cái trán cũng có thể cảm thấy được anh đang run nhè nhẹ.

"Cục cưng, sao người anh nóng thế?" Vương Nhất Bác từ ngực Tiêu Chiến từ từ sờ xuống phía xuống, phát hiện cả người anh đều nóng bừng bừng.

"Ưm~" Tiêu Chiến nhắm mắt khẽ rên một tiếng, có chút xấu hổ chui vào ngực Vương Nhất Bác, cơ thể anh phản ứng thế nào anh là người rõ nhất.

"Bởi vì... Hưng phấn... Rất thoải mái..." Giọng của anh rất nhỏ, lại có chút dính dính, khiến Vương Nhất Bác nghe đến ngứa ngáy trong lòng.

"Thật vậy sao?" Vương Nhất Bác đắc ý cười hỏi.

Tiêu Chiến vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực Vương Nhất Bác, "Đừng, đừng hỏi."

Tiêu tổng thường ngày mạnh mẽ vang dội, hôm nay lại dính nị nằm trong lòng Vương Nhất Bác, sự tương phản cực lớn này khiến Vương Nhất Bác không kìm được nhìn Tiêu Chiến nhiều thêm mấy lần, cảm khái quả thực đáng yêu chết người.

Vương Nhất Bác kéo người từ trong lòng mình ra, ngắm rồi lại ngắm, ngắm đến mức Tiêu Chiến xấu hổ đỏ mặt, phải quay đầu sang chỗ: "Em ngắm cái gì thế?"

Vương Nhất Bác nắm cằm của anh kéo anh quay qua lại, nhẹ nhàng hôn liếm bờ môi anh, "Nhân viên của anh có biết anh sẽ xấu hổ thế này không?"

"Cục cưng, chúng ta làm tiếp một lần có được không? Hửm?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi.

Tiêu Chiến kéo dãn khoảng cách với Vương Nhất Bác, nâng mi nhìn cậu, "Vậy fan của em có biết em vô lại thế này không?"

"Anh hung dữ với em." Vương Nhất Bác vừa nói vừa liếm cổ anh, thấp giọng dụ dỗ, "Làm tiếp một lần đi, cục cưng."

Tiêu Chiến sợ nhột né tránh cậu, nghiêm túc nói, "Hôm nay thứ sáu, ngày mai thứ bảy, tối chủ nhật anh mới về, em xem thử xem là hôm nay em muốn làm hai lần, ngày mai không làm, hay hôm nay nghỉ ở đây, ngày mai làm một lần."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, nhíu nhíu mày nói, "Được thôi, cũng không thể làm đến chết được."

Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy cười rộ lên, phụ họa nói, "Em còn rất hiểu chuyện đấy."

Vương Nhất Bác cũng cười hì hì, sau đó chặn ngang bế Tiêu Chiến lên, xuống giường đi vào phòng tắm,

"Này, em làm gì thế?"

Vương Nhất Bác cúi đầu cọ cọ chóp mũi anh, "Tắm, đi ngủ."

Nói thì nói như vậy, nhưng khi vào phòng tắm rồi, Vương Nhất Bác liền không làm người nữa, dụ dỗ lừa gạt Tiêu Chiến làm hết lần này đến lần khác, cuối cùng làm đến chân Tiêu Chiến mềm nhũn không đứng nổi, mới hài lòng bế người quay về giường.

Tiêu Chiến vừa mệt vừa buồn ngủ đến mở mắt không lên, nhưng vẫn lần mò trong bóng tối vỗ vỗ lên mặt Vương Nhất Bác, "Ngủ ngon, Cún con."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nở nụ cười, hôm lên mắt anh, khéo anh vào trong lòng.

"Mơ đẹp, trong mơ phải có em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net