09 [09.08.2021]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ 6 sau khi tan làm Tiêu Chiến liền vội vàng ra sân bay bay đến đoàn làm phim, trong lúc vội vàng anh còn không quên gọi cho Tiểu Trương nhờ Tiểu Trương giúp anh gạt Vương Nhất Bác.

Khi máy bay vừa đáp xuống, Tiêu Chiến đã bị tiếng thông báo tin nhắn đến của Vương Nhất Bác oanh tạc.

"Cục cưng đang làm gì thế?"

"Ăn cơm trắng chưa?"

"Sao không trả lời em?"

"Sao không nhận cuộc gọi video của em?"

"Có phải anh có cún con khác rồi không?"

"Em giận rồi, mau trả lời em đi."

"Cục cưng ơi, em đi quay phim đây."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười nhìn đống tin nhắn đến, nhưng dù sao anh cũng muốn tạo bất ngờ cho cậu, nói sớm thì còn gì vui nữa.

Sau khi lên xe, Tiêu Chiến liền gọi điện thoại Tiểu Trương, vốn đã bàn trước là anh đến thì Tiểu Trương trực tiếp dẫn anh đến chỗ Vương Nhất Bác đang quay phim, thế mà lúc này Tiểu Trương lại ấp a ấp úng nói anh không đến được.

"À thì. . . Tiêu tổng, hay là, hay là hai tiếng nữa anh hãy đến được không?"

Tiêu Chiến nhướng mày, hỏi: "Vì sao? Tôi sắp tới nơi rồi."

Tiểu Trương do dự một lát, rồi nói: "Hay là em trực tiếp đưa anh về khách sạn đợi Bác ca nha."

Tiêu Chiến càng nghe càng cảm thấy sai sai, Tiểu Trương tìm mọi cách ngăn cản không cho anh đến chỗ quay phim, chẳng lẽ Vương Nhất Bác làm chuyện xấu xa gì sau lưng anh?

Vì vậy Tiêu Chiến ra lệnh: "Cậu lập tức đưa tôi đến chỗ em ấy quay phim."

Tiểu Trương thở dài đồng ý, trong lòng thầm nhủ: Bác ca, không phải em không giúp anh, em đã cố hết sức rồi, nhưng không thể lay chuyển được Kim chủ nhà anh.

Ban đầu khi Tiêu Chiến nói muốn đến đây, Tiểu Trương thật sự vô cùng vui vẻ, chưa kịp nghĩ gì đã đồng ý giúp anh gạt Vương Nhất Bác, nhưng sau khi xem danh sách cảnh quay của Vương Nhất Bác cậu mới phát hiện ra, tối nay Vương Nhất Bác sẽ quay cảnh hôn, đây không phải là lớn chuyện rồi sao?

Trong lúc dẫn Tiêu Chiến vào phim trường, Tiểu Trương vẫn nhịn không được khuyên hai câu, "Tiêu tổng, hay là chúng ta về khách sạn đi, phim trường không có gì hay để xem cả, lộn xộn đông đúc lắm ạ."

Tiêu Chiến vờ như không nghe thấy, chỉ bảo Tiểu Trương dẫn đường.

Mãi đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh mới hiểu được tại sao Tiểu Trương không cho anh đến. Vương Nhất Bác đứng cách anh không xa, một tay ôm eo của nữ sinh, một tay nắm cằm của nữ sinh, say đắm hôn môi.

Tiêu Chiến nhất thời chết đứng tại chỗ, giá trị tức giận đạt max trong nháy mắt.

"Tiêu, Tiêu tổng, em..."

Tiểu Trương khẽ ngập ngừng gọi anh, còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến đã xoay người sải bước lớn đi ra ngoài. Tiểu Trương vội vã đuổi theo anh, "Tiêu, Tiêu tổng, anh đi nhanh thế là định đi đâu ạ? Hay em đưa anh về khách sạn nha, cảnh phim này, cảnh phim này sắp quay xong rồi."

"Về Bắc Kinh." Tiêu Chiến cả giận nói.

"Đừng, đừng mà." Tiểu Trương luống cuống, cậu khổ quá mà, hai bên đều không đắc tội nổi, "Anh xem anh xem, khó khăn lắm anh mới tới một lần, hay là cứ ở lại chơi một hai ngày. Bác ca anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều lẩm bẩm nói muốn gặp anh."

Tiêu Chiến nghe vậy thì đi chậm lại, suy xét một chút rồi nói: "Vậy cũng được, tôi về khách sạn chờ em ấy."

Thật vất vả mới khuyên được người về khách sạn, Tiểu Trương vội vàng quay lại phim trường tìm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vừa quay phim xong đang thay đồ diễn ra, thấy Tiểu Trương đầu đầy mồ hôi chạy đến thì rất khó hiểu, "Xảy ra chuyện gì?"

"Anh, xảy, xảy ra chuyện lớn rồi." Tiểu Trương vội la lên: "Tiêu tổng tới thăm anh, còn, còn nhìn thấy cảnh quay vừa nãy của anh..."

"Cái gì?" Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn Tiểu Trương hỏi: "Bây giờ anh ấy ở đâu?"

"Anh ấy giận nói muốn về Bắc Kinh, em đã cản anh ấy lại, giờ anh ấy đang ở khách sạn."

Vương Nhất Bác nghe thế liền không thay đồ diễn ra nữa, nhanh chóng dẫn Tiểu Trương đi ra cửa, "Đi đi đi, nhanh đưa tôi về khách sạn."

Không đến 10 phút, Vương Nhất Bác đã có mặt ở khách sạn, Tiểu Trương còn không quên chúc cậu bình an.

Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa đi vào, vừa vào đã thấy Tiêu Chiến đang đen mặt ngồi trên ghế sofa.

Cậu lập tức trưng lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, tiến tới ôm ôm Tiêu Chiến, "Cục cưng ơi, anh đến đây lúc nào thế? Sao không nói với em, em nhớ anh chết đi được."

Nhưng Tiêu Chiến lại lạnh lùng đẩy cậu ra: "Anh đến ảnh hưởng đến em quay phim đúng không?"

Vương Nhất Bác giật mình, tức khắc nhận ra Tiêu Chiến giận thật rồi, liền mặt dày dán sát tới: "Anh nói gì thế, anh đến em vui còn không kịp nữa là."

Cậu theo thói quen nắm cằm của Tiêu Chiến, "Để em hôn cái nào."

Hành động này của cậu giống y đúc hành động hôn nữ chính lúc nãy trong cảnh quay, Tiêu Chiến lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cả giận nói: "Đừng có đụng vào anh."

Vương Nhất Bác đành thả tay xuống, có phần oan ức giải thích với anh: "Đó đều là giả cả, chỉ là quay phim mà thôi. Em xin thề, lúc em hôn cô ấy trong đầu chỉ nghĩ đến anh thôi."

Tiêu Chiến tức giận liếc Vương Nhất Bác, "Quỷ mới tin em."

"Thật sự!" Vương Nhất Bác cao giọng đảm bảo, chỉ sợ Tiêu Chiến không tin cậu, "Lừa anh thì em là chó con!"

Nhưng Tiêu Chiến vẫn thở phì phò không chịu để ý đến cậu, Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục dịu dàng dỗ dành người ta, "Anh đừng giận nữa mà cục cưng, em sai rồi, sau này em sẽ không quay những cảnh phim như thế này nữa, để em hôn hôn anh đi mà."

Tiêu Chiến chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng nhìn Vương Nhất Bác một cái, Vương Nhất Bác liền chủ động nâng cằm anh lên hôn xuống, tuy hôn không được dịu dàng lắm, nhưng Tiêu Chiến lại không tự chủ được sụi lơ trong ngực cậu.

"Em hãy thành thật khai báo, em đã hôn bao nhiêu người rồi?" Tiêu Chiến tựa trán vào trán Vương Nhất Bác, rũ mắt thấp giọng hỏi.

"Anh nói là khi quay phim, hay là..."

"Tất cả."

"Ồ. . ." Vương Nhất Bác bắt đầu chìm vào trong hồi ức, "Một, hai, ba, bốn, năm..."

"Được rồi Vương Nhất Bác, anh đi đây." Tiêu Chiến vừa nói vừa đứng dậy.

Vương Nhất Bác vội vã giữ anh lại, kéo anh ngồi lại trên ghế sofa, "Ấy ấy ấy, không cho anh đi."

Tiêu Chiến tức giận nhìn cậu, hận không thể trực tiếp ném cậu ra ngoài cửa sổ, tên khốn kiếp này dựa vào cái quỷ gì mà có được nụ hôn đầu của anh, còn bản thân cậu thì lại từng hôn qua vô số người?

Nghĩ vậy Tiêu Chiến càng giận hơn, cũng vứt luôn mặt mũi, oán giận Vương Nhất Bác, "Em có biết, nụ hôn đầu của anh chính là em?"

Vương Nhất Bác sửng sốt, nói: "Biết, em biết."

"Vậy còn em?"

Vương Nhất Bác mím môi, nhận ra mình không nhớ nụ hôn đầu của mình là khi nào, có lẽ là đã trao đi trong những năm tháng mười mấy tuổi ngây ngô ấy.

"Em, em quên rồi... Nhưng em yêu anh nhất. Em nhớ anh ." Vương Nhất Bác nhìn anh nói.

Đôi mắt tròn vo như cún con kia khiến Tiêu Chiến mềm lòng, nhưng người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Khi Vương Nhất Bác nhào tới hôn anh thêm lần nữa, Tiêu Chiến liền biết, Vương Nhất Bác chính là một con sói hoang đội lốt một con cún con đáng yêu dính người, bình thường lúc dính người sẽ vô cùng mềm mại đáng yêu, nhưng đến lúc này sẽ lộ nguyên hình ra mà cắn người.

[Lên giường là sói, xuống giường là cún.]

Vương Nhất Bác dùng một tay cởi cúc áo của Tiêu Chiến, vùi đầu gặm cắn vai cổ anh. Trước ngực bỗng nhiên truyền tới cảm giác mát lạnh khiến Tiêu Chiến không nhịn được co người lại, vòng eo lại bị bàn tay ấm áp to lớn của Vương Nhất Bác mơn trớn từng tấc từng tấc một, khiến anh nhất thời đánh mất lý trí.

"Cục cưng, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác khàn khàn giọng gọi tên anh, "Em rất nhớ anh."

Cậu ngẩng đầu lên, mắt hồng hồng nhìn về phía Tiêu Chiến, như ngâm trong tình dục, cậu lại hôn khóe miệng Tiêu Chiến một cái, thấp giọng hỏi: "Có thể không?"

Trong chuyện yêu đương của người trưởng thành, thời khắc này luôn tới như một lẽ tự nhiên, huống hồ lúc này hơn nửa người Tiêu Chiến đã lộ ra bên ngoài rồi, tựa như nước chảy thành sông.

Anh như chim gõ kiến nhẹ nhàng hôn Vương Nhất Bác, "Nhất Bác..."

Anh đỏ mặt, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Vương Nhất Bác, "Em biết không, trước đây anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng hôn ai, cho nên càng chưa từng làm qua."

"Cho nên... Em nhẹ nhàng một chút."

---

Tôi vốn phân vân giữa "Bảo bảo" và "Cục cưng", do Bo từng gọi anh Chiến là "Hải Miên bảo bảo", nhưng chồng tôi lại hay gọi tôi là "Cục cưng", nên tôi chọn "cục cưng" luôn cho nó thuần Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net