Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Nhất Bác, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."

Đây là câu thần chú của Tiêu Chiến.

Hai người gặp lại nhau trong câu lạc bộ dưới lòng đất, cảnh đánh bạc kiểu phòng tắm ở tầng mười, khắp nơi đều là những tấm màn sáng màu hồng nhạt bay phấp phới trong gió, mùi nước hoa rẻ tiền của người phụ nữ mạnh mẽ xông lên mũi. 

Cầm một cây trượng, Vương Nhất Bác lao vào cùng với một nhóm người với nước da ngâm đen. Anh ta nắm lấy đôi chân dang rộng và bắt Tiêu Chiến đang cởi tất.

Vào thời điểm đó, Tiêu Chiến chỉ duỗi một chân xuống nước, và một bộ vớ khác bị rách thủng lỗ, ngẩng đầu lên và liếc nhìn một cái, và nhìn vào cảnh tượng đối tượng kinh hoàng Vương Nhất Bác.

Sau đó, anh ta nghe thấy  giọng trong trẻo dễ thương của một cô xinh đẹp.

"Thưa anh cảnh sát, bên trong chứa nội dung khiêu dâm, chống tội phạm, vui lòng hợp tác.

Tiêu Chiến gần như bật cười. 

Anh ta liên tục nhấn mạnh rằng anh ta thực sự sẽ ngâm chân. Để chứng minh sự vô tội của mình, anh ta thậm chí còn nói rằng anh ta còn là một "xử nam" khi anh ta mới 20 tuổi. Cảnh sát nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta chỉ còn biết sử dụng cách duy nhất này đó anh ta nói rằng là anh chỉ thích đàn ông con trai, khi cảnh sát viên đã đi xa hơn, anh muốn cứu vãn sự việc trước đó và chỉ vào đứa trẻ đang luyện tập ở đó. 

"Ngài không quá xúc động, tôi nhìn xa trông rộng, ít nhất là tôi phải trở nên chín chắn hơn."

Vương Nhất Bác không biết liệu anh có nghe thấy không, nhưng vội vàng quay đầu cảnh cáo bằng một cái nhìn. 

Sau khi Tiêu Chiến hoàn thành phần ghi chép của mình lúc đó đã hai giờ sáng. Vương Nhất Bác đứng bên ngoài và hút thuốc dưới ánh đèn đường. Tiêu Chiến bước tới dùng bàn tay của mình đập một phát con muỗi chết tươi và bản tay dính đầy máu và đưa cho Vương nhất Bác xem.

"Nếu tôi không đến kịp, anh sẽ mất quá nhiều máu vì nó, và tôi đã cứu anh một mạng."

Góc trường khác biệt của  Vương Nhất Bác dần dần dịu xuống dưới làn khói và ánh sáng mờ ảo.

"Thật sự mà nói, sao anh lại ở đây?"

Tiêu Chiến đảo mắt," tôi nói rất nhiều lần trong cục cảnh sát rồi . Tôi đi trên đường vô tình người trên đường rất đông, họ đã cho tôi phiếu mua hàng miễn phí.  Miễn phí mà, tôi không sử dụng sao được.  "

Vương Nhất Bác có vẻ thích thú với những lời nói của anh ta, nhưng lông mày của anh ta vẫn lạnh, lạnh hơn trăng tròn vào giữa mùa hè, "anh đã từng nói, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Tiêu Chiến đã cho hắn ta một cái tát một lần nữa,  quạt nằm sau gáy. Người bị giết lần này vẫn chưa bị hút máu bao giờ. Anh ta chỉ có thi thể xấu xí trong lòng bàn tay.

"Cho dù là bây giờ, tôi cũng muốn nói rằng là: " Vương Nhất Bác, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa". 

Lần đầu tiên họ gặp nhau là do truyền thông xã hội.

Trong hai ngày cuối cùng của ngày Quốc khánh, Tiêu Chiến đã hoá trang cho mình thành một anh chàng đẹp trai và núi sông của tổ quốc và post nó lên mạng, và anh ta rất hài lòng với nó. Bản sao là:

Tiêu Chiến DAYTOY đã cùng bạn khám phá bí ẩn!  Giá rẻ, công nghệ tuyệt vời, tư thế giảng dạy kiên nhẫn, mọi người dễ nói chuyện❤️

Năm phút sau, anh nhận được một tin nhắn.

"Anh có hẹn không?"

Anh bấm vào trang chủ của người ấy và nhìn, wow, anh chàng đẹp trai chung cùng một thành phố với anh, ánh mắt, cái mũi và khuôn mặt, Tiêu Chiến điểm thi cao hơn anh ta 20 điểm với thành tích môn văn, và anh ta là một anh chàng đẹp trai, tuyệt đối không một lời nói dối.

Và quan trọng hơn, anh chàng đẹp trai này có nhiều fans hâm mộ.

Bàn tay run rẩy, do quá xúc động, và anh ta nhanh chóng trả lời.

"Có", hoan nghênh! tôi là Tiêu Chiến, phải xưng hô với anh thế nào đây?"

" Vương Nhất Bác". 

"Cuộc hẹn ở đâu?"

Anh chàng đẹp trai trả lời với anh ta : "Khách sạn xx, 9giờ tối mai, phòng 402."

Hả? Nhất định phải ở trong khách sạn sao?  Và nơi đó là khá.....  "

".....Tôi không muốn người khác nhìn thấy.  "

" Ok hiểu!  có cần chuẩn bị đạo cụ gì hay không?  Tôi có một món đồ mới được tặng ở đây". 

Anh chàng đẹp trai dường như đã bị vướng vào một thời gian dài, và cuối cùng trở lại,"Không cần vội, truyền thống là ok."

Được rồi!  hẹn gặp bạn vào ngày mai!  Tôi đảm bảo anh nhất định sẽ hài lòng! 

Anh chàng đẹp trai nói: "Tốt nhất là thế và sẽ thêm nhiều tiền bo hơn thế nữa."

Vì vậy, khi hai người gặp nhau tại khách sạn vào ngày hôm sau, một chiếc túi lớn mang theo máy ảnh và chiếc còn lại mô tả một hộp bao cao su trong túi quần của họ.

Cả hai tương đối không nói nên lời trong ba giây, nhưng khuôn mặt thì vô cảm nhưng trong lòng mỗi người đen tối . 

Tiêu Chiến nghĩ rằng một anh chàng đẹp trai như vậy, sau khi chụp xong và up những hình đó lên wed, fans của anh ta có thể tăng lên được bao nhiêu! Và thu hút bao nhiêu khách hàng!  Đáng giá! Đúng là đáng giá!

Điều mà Vương Nhất Bác nghĩ là một người đàn ông đẹp như vậy, thật đáng tiếc khi làm công việc này, anh ta cũng mang theo một chiếc máy ảnh, anh ta định tính phí bao nhiêu?

Họ im lặng một cách khó hiểu, và không ai chịu chủ động trước. 

Cho đến khi Tiêu Chiến sợ rằng máy ảnh sẽ hết điện, anh ta thúc giục, "anh không bắt đầu à?"

Vương Nhất Bác trả lời: "Anh chưa đi tắm."

Sự thật rất rõ ràng, họ trừng mắt nhìn nhau, người này nói người nọ, người nọ nói người kia, cứ thế nói qua lại với nhau, Tiêu Chiến lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi không phải là ....."

Vương Nhất Bác chau mày," Vậy sao bảo là anh hẹn hò với tôi? "

Tiêu Chiến lắc máy ảnh,"về việc chụp ảnh".

Có một sự khó chịu màu đỏ mỏng trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, "anh muốn chơi tôi à?

Tiêu Chiến nghiến răng ken két và lùi lại một bước, "Tôi nào đâu dám..."

Vương Nhất Bác hỏi thẳng:"Rốt cuộc anh có muốn làm hay không hả?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Vương Nhất Bác nói: "Tôi trả tiền khách sạn, phần còn lại anh thanh toán xong mới được rời khỏi đây."

Tiêu Chiến giơ chân để cho anh ấy xem đôi giày mà anh ấy đang đi, " Anh thấy tôi có giống loại người không thanh toán nổi số tiền đó hay sao."

"Vương Nhất Bác lườm anh ta, và một lúc sau giọng anh ta đã dịu xuống," Anh cứ làm công việc của anh đi, làm bất cứ điều gì anh muốn. Tôi là một người mẫu và không cần tiền cát-xê. "

Tiêu Chiến nghĩ về điều đó trong đầu, "Nhưng tôi tưởng anh mời tôi giúp đến đây để chụp ảnh cho anh, và tất nhiên là anh phải trả tiền cho tôi mới đúng chứ......"

Tại sao anh ta lại trở thành một người vừa bán thân vừa lại bán nghệ cơ chứ?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến  không nói gì, anh ta lập tức xé bao cao su tại chỗ. Tiêu Chiến đột nhiên bừng tỉnh, "Tại sao anh cần cái đó? Rột cột anh muốn làm cái gì?

Vương Nhất Bác dừng lại và cảm thấy như đang đàn gãi tai trâu vậy, " anh có thích đàn ông con trai hay không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Tôi thích bộ ngực khủng." 

"Vương Nhất Bác liền ném lên mặt và bảo anh ta cút ra ngoài.

Tiêu Chiến cảm thấy bị xúc phạm và hiểu lầm nặng nề. Tại sao đối phương lại hà khắc như vậy, anh ta lại ném đồ trở lại, và gói hàng bị xé toạc và bay qua bay lại trong không trung. 

Tiêu Chiến cầm máy ảnh trên tay và lau nó như một bảo bối, "Vương Nhất Bác! Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa! "

Vương Nhất Bác nói:"  "Câù mà không được."

Chuyện trôi qua chưa được một tháng, Vương Nhất Bácgọi Tiêu chiến là một con vịt. Người dẫn đầu trong việc" bị bắt tại trận khi đang mua bán mại dâm ", và thực sự bắt Tiêu chiến, một cậu bé tuyên bố không biết gì, tại hiện trường.

Họ đôi bên đều nghĩ rằng thật nực cười.

Tiêu Chiến lúc đó không nghĩ rằng, sáu năm sau họ gặp lại nhau.

Khi phỏng vấn công ty BX, bên kia đã xem xét sơ yếu lý lịch của anh ấy, và những ngón tay sắc bén gõ nhịp nhàng trên cột "sở trường".

Đó có phải là một tính cách tốt, kỹ năng ngôn ngữ mạnh mẽ, dứt khoát và có thể chịu được khổ được?"

Tiêu Chiến nuốt nước bọt, "đã lâu không gặp."

Nụ cười của Vương Nhất Bác bị khựng lại.

Tiêu Chiến lúc đó không biết rằng, phải nói với sếp mình là "đã không gặp", đó là những điều mà họ cố gắng quên về nhau và không ai thành công cả. Đó vẫn là một ký ức vẩn vơ mãi trong tâm trí của anh ấy.

Người phỏng vấn bên cạnh anh ấy đã căng cổ. Đã 800 năm trôi qua, chưa bao giờ lại có một cô xinh đẹp phỏng vấn như vậy. Tuy rằng Tiêu Chiến có vẻ ngây thơ nhưng không có ngốc, anh gật đầu và nói: " phải rồi, chắc có lẻ tôi nhận nhầm người. " Nhìn ở góc độ này có giống tẹo nào haha."

Vương Nhất Bác hài lòng bật cười gật đầu và nói:" về nhà đợi thông báo từ phía chúng tôi."

Tiêu Chiến cảm thấy có lẻ phỏng vấn chắc không đậu nổi. Anh đẩy cửa rời đi. Người phỏng vấn phía sau hỏi với giọng thấp, "người này có nhận hay là không? Điều kiện rất tốt, Anh ta ở nước ngoài đã giành được giải thưởng."

Anh nghe rõ sự thù hằn riêng tư của Vương Nhất Bác," nhận con khỉ. "

Nói thật, Vương Nhất Bác muốn quên đi cũng không thể nào quên được nó. Họ đã tự nhủ với lòng mình là 800 lần ở kiếp sau và kiếp sau nữa. Họ đã thấy rất ít người đàn ông đẹp trai có cùng đẳng cấp với Tiêu Chiến. Ảnh hưởng đến thị giác quá lớn.  Lần đầu tiên gặp nhau đã chạy đến cạnh giường và ném bao cao su lên mặt người khác như thế. Vương Nhất Bác sẽ là một con lợn nếu anh ta có thể quên nó.

Anh ta không ngờ chạy từ Bắc Kinh đến Nam Kinh. Trải qua sáu mùa, hai người vẫn còn quan hệ gì đó với nhau.  Vương Nhất Bác muốn nối tiếp tiền duyên của anh và Tiêu Chiến. Là con trai của ông chủ trong công ty, anh ta ngang nhiên thực hiện các quyền riêng tư của mình và ném lý lịch của Tiêu Chiến vào thùng rác. Người phỏng vấn hỏi một cách đau khổ, " anh có cần suy nghĩ thêm không?"

Bước chân của Vương Nhất Bác không dừng lại. Và không biết tại sao giọng nói hơi chua chát", " Chính anh ta nói rằng anh không muốn gặp lại tôi, thật xấu hổ khi gặp anh trong công ty."

"Không bao giờ gặp lại nhau" nó như một lời nguyền vậy. 

BX là công ty mà Tiêu Chiến phỏng vấn đầu tiên  sau khi anh trở nước. Anh ta đã thất bại trong lần phỏng vấn đầu tiên. Và anh ta không tránh khỏi sự thất vọng. Anh ta đang tìm một nơi để bình tĩnh lại. Cuộc gọi của Đại Thành gọi đến.

"Anh vẫn còn một vài người bạn ở đây, đi uống cùng nhau vài ly!"

"Đi! "

Địa điểm gặp ở KTV. Ngay khi anh đẩy cửa vào, anh thấy một cô gái có chiều cao gần bằng chỉ sấp sỉ nhau một cái đầu, tóc vàng ngắn, mặc váy ngắn trang phục của mùa đông, để lộ đôi chân thon, đôi giày trắng trên đôi chân và đeo khẩu trang  , chiếc khăn quấn quanh cổ. 

Tiêu Chiến bối rối trước bộ trang phục này, và muốn hỏi cô ấy rằng có cảm thấy lạnh không, nhưng anh ta đến đối mặt với người đàn ông này với một cái nhìn bất ngờ, vẻ ngoài đó giống như một kẻ giết người, và Tiêu Chiến giống như một cán bộ cũ, phải bày tỏ sự chia buồn, chỉ biết im lặng không thể nói ra khỏi cổ họng. 

Anh không dám nhìn cô gái đí nữa, nhưng mơ hồ cảm thấy đôi mắt ấy thật quen. 

Đại Thành nói: " Tiêu Mỹ nhân, đây là cô em  mới của tôi."

Tiêu Chiến trông rất đẹp và vẻ đẹp gần như đã trở thành một biệt danh của anh ấy ở trường đại học. Anh ấy cũng thích cái tên này. Sau khi nuốt nước bọt, anh ấy vẫn không dám nhìn vào vòng eo mỏng manh này.  Cô gái có đôi chân dài, "cô bao nhiêu tuổi,  cô đừng nói với tôi còn là vị thành niên nhé.  "

Đại Thành cười ha hả, "Bạch Mẫu Đơn, em bao nhiêu tuổi?"

Khi Tiêu Chiến nghe thấy cái tên đó, xém tý nước trong miệng gần như phun ra, ai còn được gọi là Bạch Mẫu Đơn cơ chứ, gián điệp à?

Bạch Mẫu Đơn trợn tròn mắt và giơ ngón tay về phía Tiêu Chiến.

Hai mươi hai.

Con người mảnh khảnh này, không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại nghĩ đến người đó.

Đại Thành nói: "đó là một cô gái nhỏ câm, không thể nói chuyện được, anh đừng để ý tới cô ấy làm gì."

Tiêu Chiến nghĩ, anh ấy không nói chuyện được vậy anh đưa cô ta đến KTV. Anh cố tình kiềm chế mọi người phải không?  Nhưng "Bạch Mẫu Đơn" dường như không đáp lại, và anh ta rất khó để mở lời và Đại Thành đưa cho cô một ly rượu: "Uống một ly không?"

Bạch Mẫu Đơn nhìn chằm chằm vào rượu và lắc đầu. 

Đại Thành nói: "cô uống đi, tôi không bỏ thuốc ở trong ly đâu."

Tiêu Chiến giành  lấy ly rượu, "Đừng uống nếu coi không muốn uống, anh ấy chỉ muốn cô gỡ khẩu trang ra mà thôi."

Đại Thành cười" hihi "," vẫn là Tiêu mỹ nhân hiểu tôi."

"Bạch Mẫu Đơn"dường như rất miễn cưỡng. Sau nửa phút, Tiêu Chiến thấy điện thoại của cô ấy rung lên hai lần, màn hình bật lên và nhanh chóng bị gọi lại lần nữa.  Cô ấy đã quyết tâm một chút, nhẹ nhàng gỡ khẩu trang xuống, đồng thời vén tóc lên.

Tiêu Chiến là một nhiếp ảnh gia trong nhiều năm và quá quen thuộc với hành động này. Cô gái đã vén tóc, nhưng người này đã cố tình làm vậy.  không giống với việc chỉnh trang lại nó. Nó giống như nhân cơ hội chạm vào tai bạn để xác nhận điều gì đó.

Tiêu Chiến thật kỳ lạ. Khi Bạch Mẫu Đơn ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh ta.

Tiêu Chiến gần như bị doạ và chết đứng ngay tại chỗ.

Vương Nhất Bác!

Là Vương Nhất Bác!

Anh há miệng "O", Vươnh Nhất Bác nhướn mày, anh hét lên thay vì ngáp.

Đại Thành hỏi: "anh buồn ngủ sao?" 

Tiêu Chiến trả lời: "Tôi đã nôn."

Đại Thành nói: "đi toilet nôn."

Tiêu Chiến hỏi Bạch Mẫu Đơn:" anh có muốn cùng không?"

Đại Thành xoay cổ của Bạch Mẫu Đơn lại, Tiêu Chiến thấy sự ghê tởm kinh tởm trên mặt anh ta lóe lên," anh bị điên à, kéo một cô gái vào chung toilet cùng nhau? "

"Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu," Đại Thành anh, tôi, anh ta ..."

Đại Thành hỏi: "Hôm nay anh bỏ cuộc phỏng vấn à?"

Tiêu Chiến gật đầu.

"Hôm qua? Ai đã phỏng vấn anh vậy?

Tiêu Chiến không dám nói chuyện," Có.....một người như vậy."

Ai dám coi thường vẻ đẹp của Tiêu mỹ nhân của chúng ta cơ chứ?"  Có bị bệnh không?

Xiao Zhan nhìn Bạch Mẫu Đơn và tự hỏi có gì đó không ổn. 

Sau một lúc, Đại Thành mới thả lỏng người, "cô ấy" và xoa tay, " tôi sẽ cho snh thấy một điều tốt đẹp ngày hôm nay."

Tiêu Chiến chỉ vào bản thân mình, "Cho tôi sao?"

Không, đó là cho Bạch Mẫu Đơn, nếu anh muốn thì cũng không sao, chúng tôi đã là bạn bè  trong nhiều năm rồi."

Vương Nhất Bác nhìn với con mắt sắc bén và Tiêu Chiến sợ hãi, Đại Thành nói, "Ah, vâng, anh có thể chụp ảnh cho chúng tôi, đã lâu chúng ta không ở bên nhau trong một thời gian dài."

Tiêu Chiến cầm cái máy chụp mà run lảy bẩy "chắc không cần đâu?"

"Sao vậy, Tiểu Bạch cũng muốn chụp cơ mà?

Tiểu Bạch gật đầu trong vô thức.

Tiêu Chiến vừa chụp xong bên này, và cánh cửa được mở ra. Hai hoặc ba người mang hộp đi vào. Đại Thành yêu cầu họ đặt chiếc hộp lên bàn và chỉ vào Bạch Mẫu Đơn." Mở ra xem như thế nào?" 

Bạch Mẫu Đơn mở chiếc hộp rất kỳ lạ, và Tiêu Chiến nhìn qua, đôi mắt nhìn thẳng. 

Đó là tất cả các túi nhỏ trong suốt với những thứ giống như thuốc bên trong. 

"Mẹ kiếp! Cái quái gì thế!" Tiêu Chiến che miệng lại và nhảy dựng lên.

rồi lại nhìn quanh, cúi xuống và thì thầm, "Đây sẽ không phải là thứ tôi muốn?

Đại Thành rất tự hào," Tôi chưa bao giờ thấy cảnh đời của xã hội ?

Tiêu Chiến lo lắng đến nỗi mắt anh đỏ hoe. "Đây, những thứ này từ đâu mà có? Anh có biết rằng anh đang làm chuyện phạm pháp hay không!"

Bạch Mẫu Đơn nhìn lên, và cái nhìn này rất chậm, giống như nhìn mọi người hành động, và rồi anh ta đi nói một tiếng "Chính là nó? 

Đây chắc chắn là một giọng nam, không có sự che đậy, và không giảm âm lượng, một câu rõ ràng, ngay cả khi có một người phụ nữ hát đứng bên cạnh, Tiêu Chiến và Đại Thành đã lắng nghe cẩn thận.

Vương Nhất Bác ngồi và bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế sofa và thở dài, không biết nói với ai.

"Có thể".

Nhưng trong năm giây, ngay lúc này Đại Thành phản ứng kéo chân anh ta ra, cánh cửa bị đẩy ra và những người mặc đồng phục cảnh sát ùn ùn kéo đến. Ba, năm và hai người bắt lấy Đại Thành, và một vài người chạy tới để giữ bằng chứng,  Tiêu Chiến đóng băng tại chỗ, như thể để xem lại các vụ bê bối và vụ buôn bán mại dâm của sáu năm về trước.

Anh đứng ngây ngốc một lúc, và đột nhiên có một cái lạnh trong tay, "cộp", anh cúi đầu, Vương Nhất Bác lấy còng tay và còng chung với anh và lắc, "Chúng ta lại nhau nhau rồi."

Tiêu Chiến ngay từ đầu không uống giọt nước nào, nhưng bây giờ anh cảm thấy miệng mình khô khốc. 

"Nếu tôi nói rằng tôi không biết gì, anh tin hay không?

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, với nụ cười kiêu kỳ trên khuôn mặt, như thường lệ.

"Thưa sếp, tôi bắt được!  Hãy để lại cho tôi xử lý!

"Không," Vương Nhất Bác từ từ đứng dậy, kéo mạnh nó và chém cằm chả Tiêu Chiến vào vai anh. "Người này hãy để tôi trực tiếp." 

-----------------------

Xin chào mọi người, tôi đã viết một fanfic mới~

~ Đó là một phong cách mà tôi chưa bao giờ thử.

Cấp dưới và tổng tài  thực sự được truyền cảm hứng từ kinh nghiệm cá nhân và bạn bè của tôi, cho nên tôi quyết định viết về nó.

Nếu các bạn có yêu thích nó hãy để lại lời nhắn hoặc 1 bình luận nào đó.

Có thể là ❤️, 👏, 🙏.vv

Chúc tất cả các bạn đọc truyện vui vẻ.

Yêu thương!!!💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net