Chương 2: Sếp Vương tại sao lại như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đã nhận được những bức ảnh đe dọa từ Tiêu Chiến vào sáng sớm: anh ấy đang đội tóc giả, mặc váy và tô son, đó là một sự ngụy trang khi anh ấy ở KTV tối qua.

Tiêu Chiến: "anh đừng tuyển dụng tôi. Ngày mai tôi sẽ đăng bức ảnh này lên trang của weibo."

Vương Nhất Bác gọi lại và bị bên kia cúp máy. Tiêu Chiến gọi lại:" tôi đang đánh máy, không có thời gian để trò chuyện."

Vương Nhất Bác : "anh không sợ bị tôi bắt giữ lần nữa?"

Tiêu Chiến: "những việc người đang làm có trời chứng giám, thanh giả tự thanh và anh đừng lạm dụng quyền lực."

"Tuyển anh vào chỗ tôi chắc đây không phải lạm dụng quyền lực đâu nhỉ?"

Tôi nào xứng được anh tuyển ( dụng) đâu.

Vương Nhất Bác: "anh thật không biết xấu hổ."

Tiêu Chiến trả lời hắn: ? ? ? Anh mất trí rồi sao? quên mất những lời bệnh hoạn anh đã nói với tôi đêm qua rồi sao?"

"Anh có thể tuyển tôi vào làm, tôi phải lên giường với anh ư! Nếu không phải anh ra điều kiện biến thái như vậy, tôi sẽ sử dụng phương pháp này?

Tôi và anh, anh không có tư cách nói tôi nhiw vậy?

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ một hồi lâu và hỏi: "anh không đồng ý tiến xa hơn là đúng đó, không phải anh đã từng nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau rồi sao, tại sao anh lại vội vàng đến công ty chúng tôi làm gì cơ chứ?"

"Đó có phải là công ty của anh sao? Đó là công ty của mẹ anh! Nếu không đồng ý? Tôi sẽ post ảnh ngay bây giờ!"

Vương Nhất Bác gãi mái tóc của mình và nói, "vậy anh hãy đến công ty đi."

Tiêu Chiến vì câu cuối cùng này mà vui vẻ nhảy lên, và sau một lúc gọi ra một bàn ăn thịnh soạn, để tự thưởng cho mình một chuyến tham quan ly kỳ của đồn cảnh sát.

Anh ta bị tra hỏi lần lượt tối qua, và cuối cùng anh ta không hỏi gì, và thiếu bằng chứng nên được tha vô tội Anh ta duỗi chân và đi. Vương Nhất Bác cầm cây bút bi gõ nhẹ lên mặt bàn, từ từ ngước mắt lên và hét lên "chờ đã."

Anh vừa mở miệng những người trong đồn đều phải im lặng trong 3 phút, Tiêu Chiến xoay người lại, không nhịn được cười, "Thưa ngài cảnh sát, có chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, vớ vẻ mặt vô cảm và nói:" "Anh đợi một lát, tôi sẽ đưa anh về. "

"Hả ... Không cần đâu, "Tiêu Chiến vỗ ngực," ở chỗ tôi khá an toàn. Với lại, điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi, lát nữa, anh mới xuống ca phải không? Trong thời gian đợi anh, tôi làm gì bây giờ?"

Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động từ trong túi lấy ra một chiến điện thoại và ném nó cho Tiêu Chiến. Lấy của tôi dùng tạm vậy."

Tiêu Chiến trong tiềm thức nhận đón nhận lấy nó. Người này thậm chí còn không đặt mật khẩu. Anh ta chọn đại một trò chơi nào đó chơi, cảm thấy chán vì chết nhiều lần."

Một sĩ quan cảnh sát đứng cạnh anh ta hỏi nhỏ, "anh quen biết sếp tôi sao?

Tiêu Chiến thành thật trả lời: "Chúng tôi không thân cho lắm."

"Vậy, sao anh ấy đòi đưa anh về nhà? Anh ta thậm chí còn chưa lần nào đưa các cô trong cục về bao giờ cả."

Tiêu Chiến lặng lẽ đảo mắt, anh ta nghĩ thầm, dĩ nhiên là hắn ta sẽ không đưa về rồi, vì hắn không thích phụ nữa cơ mà."

Vương Nhất Bác lấy chiếc áo khoác trên ghế và đi về phía Tiêu Chiến. Anh nhìn Tiêu Chiến chơi xong ván game này và sau đó lấy lại điện thoại và hỏi, "Anh sống ở đâu?"

Tiêu Chiến nói: "Phố Khẩu, tôi thuê một căn nhà ở đó, còn anh thì sao?"

Tôi đang ở Cổ Lâu."

"Chúng ta, người phía bắc kẻ phía, anh đưa tôi kiểu gì?"

Vương Nhất Bác do dự một lúc." Tôi sẽ đưa về nhà trước, sau đó tôi sẽ tự mình về nhà sau."

"Tiêu Chiến nhìn hắn ta như một kẻ thần kinh bệnh hoạn, và cảm thấy rất ngạc nhiên."Anh rãnh rỗi đến thế cơ à?"

".......Tôi rất bận. Vương Nhất Bác thở dài, "Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh."

Tiêu Chiến cũng không ngăn hắn lại, và cả người run lên dữ dội khi nghe thấy yêu cầu ở tầng dưới.

Vương Nhất Bác đút tay vào túi quần và nói nhỏ: "Nếu anh muốn đến công tôi của tôi làm việc cũng được, nhưng có một điều kiện là anh phải ngủ với tôi một đêm, và xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hết."

Tiêu Chiến kinh ngạc, đã u mê không tỉnh ngộ", đã sáu năm trôi qua....anh, anh vẫn muốn chiếm lấy và không buông tha cho tôi ư?"

".. ...."đối phương không phủ nhận.

"Chắc chắn, anh cứ xem đó là quy tắc ngầm của chúng ta đi." Hiểu không?"

"Tôi sẽ thảo luận việc quy tắc ngầm với anh, vậy anh có đồng ý không?"

"Đầu anh có vấn đề à? Tôi đã nói rằng, tôi thích ngực lớn, tôi thích phụ nữ!"

"Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ và nói:"chúng ta kết bạn WeChat đi, nếu anh có ý định đổi ý thì hãy nói với tôi. "

Tiêu Chiến đã rất tức giận. Lý do là anh ta nên bỏ đi ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn kết bạn WeChat với khuôn mặt tức giận sau khi về đến nhà anh lấy máy ảnh ra xem và chọn bức ảnh đẹp nhất được chụp trước đó và gửi cho Vương Nhất Bác.

Để người nếm thử mùi vị bị uy hiếp là như thế nào, cảm thấy nhục nhã, vướng víu, bị hành hạ! Không ngờ rằng Vương Nhất Bác đó lại đồng ý nhanh đến vậy, Tiêu Chiến cảm thấy rất kì lạ, anh liền hỏi bạn anh ta, " quả chuối đã xem thường quả quýt trong thời gian rất lâu, quả chuối bị sự uy hiếp của quả quýt, quả chuối vẫn bình thản mà đồng ý, như vậy là ý gì?"

Người bạn đó trả lời: " bởi vì quả chuối đó đã đem lòng yêu quả quýt ."

Tiêu Chiến: " điều đó tuyệt đối không thể nào."

Người bạn lại nói tiếp: " vậy quả quýt đã uy hiếp quả chuối điều gì?"

"Đó là để quả quýt vào làm ở công ty hắn ta."

"Vậy là đúng rồi, quả quýt trở thành cấp dưới của quả chuối và dĩ nhiên quả chuối muốn xử quả cam như thế nào thì xử, đúng không? Thế ai là quả quýt? Quá ngu ngốc?"

Tiêu Chiến đã xóa lịch sử trò chuyện.

Anh luôn có lòng chấp niệm với công ty BX, nếu nó vấn đề này có chút ngây thơ, nhưng nữ thần trong lòng là anh ta đang làm trong công ty BX này. Anh ta đã theo đuổi đến tận đây, nghĩ rằng sự nghiệp lẫn tình yêu có thể đạt được một vụ mùa bội thu.

Vì vậy, ngày đầu tiên vào làm việc, anh ta đã tìm cô ấy ở khắp mọi nơi, cũng không tìm thâý bóng dáng của cô, hỏi đồng nghiệp của tôi công ty này có một người nào tên XXX hay không, và câu trả lời vẫn là không có, nhưng Vương Nhất Bác gọi và tìm gặp anh vào buổi trưa.

"Tôi sẽ sắp xếp việc làm cho anh ngay bây giờ."

Tiêu Chiến nghi hoặc: "Tại sao anh không ở phòng làm việc để chờ mà phải đích thân chạy đi tìm anh?

Ba tôi là cục trưởng, công ty của mẹ tôi, tôi đã điều hành cả hai bên và công việc cảnh sát tôi đã từ chức rồi, nhưng nó vẫn đang được xử lý. Hôm qua đó là trường hợp cuối cùng tôi cần phải xử lý. Công ty sẽ do tôi điều hành trong tương lai. Anh có thể yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."

"Tiêu Chiến nói: không cần phải chịu trách nhiệm với tôi, chúng ta không có quan hệ gì cả."

Vương Nhất Bác chỉ vào hộp cơm trước mặt anh ta," Công việc đầu tiên giúp tôi lựa hết tất cả đậu xanh trong hộp cơn này."

Tiêu Chiến: "........."

Tại sao hắn ta phải làm như vậy?

Anh ấy quyết định nói ra điều nghi ngờ này vào buổi chiều. Anh ấy không phải là một nhiếp ảnh gia sao? Tại sao anh ấy buộc phải liệt kê và in danh sách, đồng thời phải ăn tối cùng Vương nhất Bác?

Anh ta cố sức nhẫn nhịn làm việc đến sáu giờ, và đồng nghiệp của anh ta quăng một đống tài liệu của một cố vấn trên bàn của anh ta. " Yêu cầu phải sắp xếp nó đến mười hai đêm nay và gửi cho chủ quản. Cố lên nào!"

"Ah? nhưng công việc này không phải do tôi phụ trách."

"Người phụ trách môm nay bị bệnh rồi, anh là người mới, anh làm nhiều biết nhiều hơn, và có thể tích lũy kinh nghiệm."

Tiêu Chiến biết rằng mình bắt buộc phải tăng ca, Vương Nhất Bác đi qua từ phía sau anh, " cố lên nhé!"

Anh nắm lấy tay áo của Vương Nhất Bác, "ở công ty tôi làm những công việc gì?"

Vương Nhất Bác nói: "Làm việc hỗn hợp?"

"Nhưng tôi là một nhiếp ảnh gia. Tôi đã không chạm vào máy ảnh nguyên ngày hôm nay rồi!"

Vương Nhất Bác sững sờ, cúi thấp đầu và đi qua anh ấy , "hay là anh có cần suy nghĩ lại lời đề nghị ấy của tôi?"

Tiêu Chiến tức ói máu.

"Tôi nghe anh, theo ý của anh muốn rồi, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi cơ chứ? Chỉ vì tôi trông đẹp trai phải không?"

Wang Yibo cười thầm, " việc đầu tiên là anh đề cập muốn mình đến công ty của chúng tôi làm việc, Tiêu Chiến, câu cuối cùng nói trà xanh tốt, anh ít nói lại nếu không muốn trong công ty để bị cô lập. "

-----------------------------------------------

Tác giả quyết định đổi tên bài viết này thành :

1. "Tại sao ông chủ Vương lại như thế này"

2. "Ông chủ Vương muốn cai trị tôi mỗi ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net