Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Lam dẫn theo hai trợ lý đi ra khỏi hẻm, Tiêu Chiến đợi cô ta rời đi rồi mới tiến đến gần cô gái kia.

Tiêu Chiến tiến lên một bước, cô lại lùi về góc tường một chút, cơ thể run rẩy trong góc. Tiêu Chiến nhất thời không biết phải làm sao dành dừng lại trước mặt cô hỏi một tiếng:

"Cô...không sao chứ?"

Cô gái ôm mặt, giọng khàn đặc cất lên.

"Vừa rồi...cảm ơn anh, làm...liên lụy đến anh rồi."

Tiêu Chiến thong thả nở nụ cười. Ngồi xuống bên cạnh cô gái.

"Không có gì, nên làm thôi."

Cô gái có chút ngập ngừng, dựa người vào tường nói:

"Vừa rồi...anh nghe thấy hết rồi à?"

Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, cô ấy lại phong phanh hỏi vấn đề đó như vậy sao? Trong lòng nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Không lâu sau Tiêu Chiến cười nhẹ.

"Cái gì nên nghe đều nghe thấy hết rồi." Tiêu Chiến bổ sung thêm: "Nhưng tôi cũng không để ý cho lắm."

"Vì sao?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, lúc sau mới nói:

"Trợ lý của cô ta nói cô ve vãn đối tượng của Ngự Lam, nhưng theo tôi được biết thì hiện tại cô ta đang công khai theo đuổi Thẩm Thuyết, vài hôm trước thì có tin đồn với tiểu sinh ở đoàn phim này, là gì ý nhỉ...Lục Ngang thì phải." Tiêu Chiến bổ sung thêm: "Nếu có nói là cô ve vãn thì cũng chỉ ve vãn được Lục Ngang, vừa hay phòng làm việc của cô ta lại đính chính rằng cô ta không có đối tượng. Cô nói xem, vì sao tôi phải quan tâm đến những lời dối trá?"

Cô gái kia cười khổ, thong thả kể chuyện:

"Tôi tên là Diệp Sân, cùng Lục Ngang là bạn học sơ trung lẫn cao trung. Ban đầu tôi thích Lục Ngang, nhưng năm chúng tôi lớp 11 cậu ấy đột nhiên cùng gia đình chuyển đến thành phố khác. Lúc đó tôi buồn lắm, sau này tôi đỗ một trường đại học ở gần Hoành Điếm, nhà tôi quá xa, chi phí về quê rất tốn kém nên hè tôi không về quê, vì muốn kiếm thêm thu nhập nên tôi đi làm diễn viên đóng thế. Không ngờ gặp Lục Ngang ở đây...tôi cũng biết bây giờ cậu ấy là tiểu thịt tươi đang được chào đón, tiền đồ rộng mở nên không muốn làm phiền đến cậu ấy. Cũng không biết Ngự Lam để mắt đến cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy nhận ra tôi, còn rất quan tâm đến tôi..."

Cuối cùng chính là Ngự Lam ghen ghét nên mới có ý đồ xấu với Diệp Sân, cùng một loạt biến sau này.

Tiêu Chiến thở dài, rất nhiều chuyện ở nơi này Tiêu Chiến không hiểu, nhưng anh vẫn biết một điều: Ai cũng có quyền được yêu, không thể vì ích kỷ mà làm tổn thương tình yêu của người khác.

"Tôi không hiểu chuyện của mọi người, nhưng tôi biết là cô không sai..."

Tiêu Chiến dứng dậy đỡ Diệp Sân lên.

"Nhưng không sai không có nghĩa là không bị ai bắt nạt. Lục Ngang có lẽ thích cô...không có khoảng cách nào ở đây cả, đều là con người, đều có quyền yêu, nếu đã thích thì vui vẻ tiếp nhận đi."

Diệp Sân ngước lên. - "Có thể sao?"

Tiêu Chiến gật đầu.

"Ừ."

Tiêu Chiến để Diệp Sân sửa soạn lại bộ dạng chật vật rồi đưa Diệp Sân ra ngoài. Vương Nhất Bác bên trong đoàn phim đang đi tới đi lui lo lắng Tiêu Chiến đi lâu quá.

Tiêu Chiến đưa Diệp Sân đến chỗ đạo diễn. Vương Nhất Bác nghe tin Tiêu Chiến ở chỗ đạo diễn liền chạy đến.

"Chiến ca."

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang chạy đến phía mình, bộ dạng gấp gáp làm Tiêu Chiến có chút không biết phải làm sao, đành nở nụ cười giải thích với cậu:

"Không có gì, giúp người một chút."

Diệp Sân bên kia đang được nhân viên y tế sát trùng mấy vết trầy xước. Lục Ngang đang quấn quít bên cạnh hỏi han:

"Sân Sân, có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Diệp Sân bất lực trả lời: "Không có."

"Thật không? Hay là cứ đến bệnh viện đi. Nhỡ đâu gãy xương hay chật khớp thì sao?"

Diệp Sân mất kiên nhẫn gằn lên từng chữ: "Cậu! Im! Miệng! Ngay! Cho! Tôi!"

Lục Ngang vội vàng đưa hai tay lên che miệng, sau đó làm hành động kéo khóa miệng.

"Một lời cũng không nói!"

Diệp Sân lườm cậu ta, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến bên này bật cười, nói với Vương Nhất Bác: "Cậu Lục Ngang kia quan tâm chiều chuộng Diệp Sân thật đấy!"

Vương Nhất Bác cau mày sắp thành chữ xuyên (川), giọng điệu tủi thân chất vấn:

"Em đối với anh không tốt hơn hắn đối với Diệp Sân sao?"

Tiêu Chiến đánh vào bả vai Vương Nhất Bác:

"Lại bắt đầu rồi?"

Vương Nhất Bác hiếm hoi bật cười hì hì trước đám đông, ai lấy nhìn thấy cũng trợn mắt nhìn nhau. Có người khều khều lấy tay Tiểu Nam hỏi nhỏ:

"Này...Vương Nhất Bác vừa cười đấy à?"

Tiểu Nam khóe miệng giật giật:

"Cậu nhìn nhầm rồi."

Người kia gãi đầu, có chút bối rối nhất thời đang nghi hoặc xem mình có phải là thực sự hoa mắt nhìn nhầm hay không.

"Không đúng, rõ ràng là tôi nhìn thấy mà. Mọi người có thấy không?"

Mọi người liền bất lực nhìn cậu ta thao thao bất tuyệt, ai nấy đều quay đi làm chuyện của mình. Tiểu Nam khẽ thở dài:

"Cóc chết tại miệng!"

Tiểu Nam vừa quay đi, cậu ta liền cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo. Một bụng dự cảm không may dâng lên, phía sau lưng có bàn tay mang một lực mạnh vỗ lên vai cậu.

Vương Nhất Bác hơi nhếch mép cười đểu.

"Mễ Thiệu, cậu không nhìn thấy gì?"

Mễ Thiệu liên tục gật đầu, tổ tông này toàn ức hiếp hắn như vậy. Người ta là trợ lý vàng của tiền bối đấy, thế mà Vương Nhất Bác không thèm để vào mắt lấy lòng, bây giờ còn chơi trò uy hiếp. Mễ Thiệu khóc không ra nước mắt, nắn nót vẽ ra nụ cười không mấy vui vẻ lấy lòng.

"Tiểu nhân không nhìn thấy gì hết a~"

Vương Nhất Bác xoa xoa cái bả vai hơi gầy của Mễ Thiệu.

"A, làm đau Mễ tiên sinh rồi."

"Không...không có gì..."

Mễ Thiệu tóc gáy dựng hết lên, trong đầu đang niệm chú cầu bồ tát đến cứu, vừa hay Tiêu Chiến chợt từ đâu đi tới.

"Vương Nhất Bác! Em còn không đến chỗ đạo diễn đi?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng lật mặt thành nam thần ôn nhu nhìn Tiêu Chiến đi đến gần.

"Em đang đợi anh, đi thôi."

"Ừ."

-

Tiêu Chiến chờ Vương Nhất Bác quay phim xong cũng xế chiều. Xong việc hai người liền cùng nhau về khách sạn trước, lúc chờ thang máy Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến:

"Hôm nay có mệt không?"

Tiêu Chiến đang cầm điện thoại lướt weibo chợt dừng lại, một lúc liền nhẹ nhàng gật đầu.

"Cũng tạm." Ngừng một chút, Tiêu Chiến lại nói tiếp: "Nhưng có lẽ vướng phải chút phiền phức rồi, sau này em cẩn thận một chút."

Vương Nhất Bác nhích lại gần Tiêu Chiến, âm thầm luồn tay đan vào tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lườm cậu:

"Ở đây có camera em không ngại sao?"

Vương Nhất Bác cười hắc hắc:

"Không ngại, em còn hận vì không thể công khai tuyên bố anh Chiến là của em này."

Đột nhiên được tỏ tình, Tiêu Chiến ngại ngùng dứt khoát nhét điện thoại vào túi rồi kéo khẩu trang lên che đi hai gò má phiếm hồng, giận dỗi oán:

"Ấu trĩ!"

"Ting~"

Tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến kéo vào thang máy, cừa từ từ đóng lại che đi hai người bên trong.

Phía sau ngã rẽ, người nào đó cầm điện thoại cười lên có chút nham hiểm.

"Minh tinh Vương Nhất Bác cùng trợ lý nam có mối quan hệ không ai ngờ đến..."

-

"Chiến ca, tối mai ra ngoài ăn nhé? Tiện thể đưa anh đến gặp Quý Hướng Không luôn."

Tiêu Chiến đang bận bịu trong bếp vội vã đáp một tiếng: "Được a~"

Vương Nhất Bác hài lòng tựa người nằm trên sô pha xem một loạt đồ thị các thứ các thứ. Tiêu Chiến nấu xong liền dọn cơm ra, đến chỗ Vương Nhất Bác hỏi:

"Làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác đặt tay vỗ lên chỗ trống bên cạnh, Tiêu Chiến hiểu ý liền ngồi xuống. Vương Nhất Bác bấy giờ mới nói:

"Chứng khoán a."

"Ồ?" Tiêu Chiến ồ một tiếng bày tỏ mình không hiểu. Vương Nhất Bác bật cười.

"Là kiếm tiền nuôi anh đó."

Tiêu Chiến lại đánh Vương Nhất Bác, người này ngày càng không biết xấu hổ. Bất cứ lúc nào cũng nói được mấy lời sến súa, không biết học lỏm từ đâu. Vương Nhất Bác ôm ngực bắt đầu rơi vào trạng thái diễn xuất.

"Chiến ca...đau quá!"

Tiêu Chiến chợt dừng tay lại, biểu cảm trùng xuống đầy lo lắng.

"Nhất Bác? Em sao vậy? Đau chỗ nào?"

Vương Nhất Bác run rẩn chỉ tay vào trái tim, Tiêu Chiến nghĩ tới khả năng Vương Nhất Bác bị đau tim liền luống cuống, gấp gáp: "Làm sao bây giờ? Đợi anh đi gọi cấp cứu nhé?"

Lúc Tiêu Chiến định đứng dậy thì Vương Nhất Bác lại duỗi tay nắm Tiêu Chiến lại đặt trong đùi. Đôi mồi hồng hồng của Vương Nhất Bác ghé sát tai Tiêu Chiến nói thầm, hơi thở nóng ran phả lên chỗ nhạy cảm kích thích tứ chi Tiêu Chiến đến cứng đờ.

"Chiến ca, không cần phiền phức đến như vậy. Anh hôn em một cái là hết đau liền."

Tiêu Chiến chợt nhận ra mình bị chơi một vố, giơ tay vò nát đầu Vương Nhất Bác.

"Cún con, em dám chọc ghẹo anh này..."

Vương Nhất Bác cười 'ha ha', khắp phòng nổi lên chút âm thanh sống động. Sau một hồi vật lộn trên ghế hai người chợt lặng im, Tiêu Chiến bây giờ đang ngồi trên đùi, đối mặt với Vương Nhất Bác.

Làn da trắng trẻo trên má Tiêu Chiến đã sớm phiếm hồng từ lâu. Tiêu Chiến đưa hai tay chạm vào hàng lông mày đen được tỉa gọn gàng của Vương Nhất Bác, lại trượt theo sống mũi thẳng tắp, bàn tay nhỏ xinh xinh dừng lại ở hai má sữa của cậu. Tiêu Chiến lúc này đầu óc đang rất mơ hồ, tựa hồ không xác định được cảm giác hưng phấn lúc này là gì. Trong đầu chỉ một mớ bòng bong chạy loạn, Tiêu Chiến cứ thế mơ màng đặt đôi môi nhỏ xinh của mình áp xuống môi của Vương Nhất Bác...

Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên vì Tiêu Chiến chủ động hôn cậu, nhưng chẳng ngạc nhiên được bao lâu liền không cam tâm ở thế bị động, Vương Nhất Bác đè bàn tay to lớn áp sau ót Tiêu Chiến, quyết tâm giành lại quyền chủ động, cạy môi Tiêu Chiến ra. Đầu lưỡi ướt át dạo quanh thăm dò khoang miệng Tiêu Chiến một chút rồi trực tiếp càn quét bên trong.

"Ưm..."

Không khí trong lồng ngực Tiêu Chiến dường như đang bị rút đến cạn kiệt, nhất thời không thể hô hấp được mà làm cổ hộng ứ ra một vài tiếng rên khẽ khẽ mê người. Khoái cảm của Vương Nhất Bác lại càng dâng cao, nụ hôn ấy càng kéo dài triền miên không dứt.

Mãi cho đến khi Tiêu Chiến thực sự không thở nổi nữa đẩy Vương Nhất Bác ra, cậu mới hài lòng ôm lấy Tiêu Chiến đang thở hổn hển tiếp lấy không khí. Giọng nam trầm thấp đang cố gắng đè ép dục vọng, ấy lại càng là mê dược làm người khác muốn trầm mê bên trong, Tiêu Chiến mơ hồ nghe Vương Nhất Bác nói:

"Chiến ca, anh thật ngọt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net