Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải quyết xong bữa tối, Vương Nhất Bác không nói một lời ôm lấy Tiêu Chiến lên giường đi ngủ. Cậu như cún con cọ cọ vào cổ Tiêu Chiến, thực sự ngửi thấy mùi hương mát nhè nhẹ trên người anh.

Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi:  "Chiến ca, anh dùng nước hoa gì thơm vậy?"

Tiêu Chiến hai mắt nhắm nghiền chịu đựng sự quấy rối của Vương Nhất Bác. Lại khe khẽ giải thích:

"Không có, đấy là mùi hương đặc trưng của gia tộc. Mùi hương từ dòng máu mà có, không phải nước hoa."

Vương Nhất Bác "Ồ" một tiếng: "Em thích mùi vị này của anh."

Tiêu Chiến chủ động ôm lấy vòng eo Vương Nhất Bác, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến làn da mát mẻ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hài lòng thoải mái xoa xoa.

"Được rồi, ngủ đi."

Vương Nhất Bác đặt một nụ hôn lên môi Tiêu Chiến, nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt qua. Tiêu Chiến im lặng nhắm mắt hưởng thụ một chút vị bạc hà mát lạnh trên môi Vương Nhất Bác còn lưu lại, mặc kệ xúc cảm tê dại trên môi đang lan ra khắp cơ thể, im lặng đón nhận rồi chìm vào giấc ngủ.

-

Hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn cùng Tiêu Chiến đến đoàn phim như bình thường.

Vương Nhất Bác hôm nay khá nhiều cảnh quay, Tiêu Chiến nhàn rỗi ngồi một bên nhìn Vương Nhất Bác đóng phim. Thời tiết nắng gắt, Vương Nhất
Bác lại vận 3 4 lớp xiêm y, mồ hôi cứ túa ra nhỏ từng giọt thấm xuống lớp cổ phục dày. Lúc đạo diễn hô "qua" Tiêu Chiến liền chạy tới dùng khăn ướt lau mồ hôi cho Vương Nhất Bác, để nhân viên trang điểm dặm lại lớp make-up.

Tiêu Chiến cầm lấy bình xịt khoáng, hỏi Vương Nhất Bác:

"Dùng một chút nhé? Anh xịt giúp em."

Vương Nhất Bác vui vẻ gật đầu.

"Được a!"

Tiêu Chiến giơ bình xịt khoáng lên xịt thẳng mặt Vương Nhất Bác. Không khí giữa hai người hài hòa đến không thể hài hòa hơn. Một số staff còn không nhịn được âm thầm mở máy ảnh lưu lại khoảnh khắc ấy.

Vương Nhất Bác phải tiếp tục đóng phim, còn nói Tiêu Chiến vào phòng nghỉ chờ cậu đóng nốt vài cảnh. Tiêu Chiến ngoan ngoãn rời khỏi phim trường đến phòng nghỉ.

Ấy thế mà lại gặp ngay Ngự Lam ở đây. Ngự Lam đã hóa trang xong đang ngồi vắt chân trên ghế, phong thái đại tỷ liếc mắt nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nuốt nước bọt, đành cúi mặt đi qua, đến phòng hóa trang đợi Vương Nhất Bác.

Ngự Lam ngữ khí có chút châm chọc: "Sao? Không dám ngẩng mặt?"

Tiêu Chiến hơi mím môi, sau cùng vui vẻ ngẩng cao đầu nhìn cô ta:

"Đối với vật gây chướng mắt, sao tôi phải nhìn? Cô nói xem đúng không?"

Ngự Lam bất ngờ vì thái độ của Tiêu Chiến thế mà lại biến đổi trong chớp mắt, nhưng cũng không vì thái độ xoay chuyên mà làm lung lay được tạo hình đại tỷ của cô ta lúc này. Ngự Lam nhếch miệng thành một đường cong, tạo thành một nụ cười châm chọc đứng dậy đi đến đối diện Tiêu Chiến, Tiêu Chiến rời mắt nhìn ra phía khác, không muốn chạm mắt cô ta.

Hai trợ lý chua ngoa của cô ta đứng phía sau cũng hùa theo nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc không biết điều. Ngự Lam nói:

"Cậu đánh tôi đi."

Tầm mắt Tiêu Chiến trở lại đặt vào Ngự Lam. Không lâu sau, dùng ngữ khí khách sáo trả lời:

"Xin lỗi, tôi không đánh phụ nữ."

Ngự Lam cười một tiếng.

"A~ vậy sao? Nếu cậu đã không đánh tôi, vậy đừng trách tôi đánh cậu đó."

Ngự Lam vừa nói xong, hai trợ lý phía sau liền hiểu ý mà tiến tới giữ Tiêu Chiến lại. Tiêu Chiến không hề phản kháng, ánh mắt không gợn sóng theo dõi Ngự Lam.

Ngự Lam lấy chiếc son MAC trên bàn tô lại môi, sau đó liền túm lấy cổ áo Tiêu Chiến hôn lên một cái in dấu son đỏ chót lộ liễu trên áo. Bấy giờ, trong mắt Tiêu Chiến mới nổi lên gợn sóng lăn tăn, nhìn Ngự Lam bằng vẻ mặt chán ghét.

Ngự Lam không nói thêm một lời, vung tay tát một tiếng "chát" lên mặt Tiêu Chiến. Làn da trắng nõn của Tiêu Chiến in một dấu vân tay phụ nữ đỏ hồng rõ ràng.

Ngự Lam hài lòng nhìn tác phẩm của mình, lại nói: "Ban đầu vốn dĩ cậu không nên xen vào chuyện của tôi."

Tiêu Chiến chỉ đáp lại cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, sau cùng mới nâng khóe miệng lên cười, bình tĩnh công khích: "Làm sao bây giờ? Tôi lại vô tình xen vào rồi."

Ngự Lam cố gắng miễn dịch với những lời lẽ như con dao nhọn của Tiêu Chiến vung ra, xong ngoài mặt không lộ biểu cảm, nhưng trong lòng uất hận không thể vặn Tiêu Chiến ra làm tám khối.

"Tiểu Á, Tiểu Lệ, giúp cậu ta không còn mặt mũi bước ra ngoài cánh cửa kia đi."

Tiểu Á, Tiểu Lệ được lệnh, không khách khí dúi Tiêu Chiến quỳ xuống. Nhưng Tiêu Chiến vẫn đứng chôn chân ở đó, Tiểu Lệ cảm thấy không ổn liền dùng chân đá vào phía sau đầu gối Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngã khuỵu xuống, quỳ trên nền gạch hoa tráng men.

Bấy giờ, lại dến Tiểu Á bắt đầu. Cô ta trực tiếp giật mạnh vạt áo sơ mi của Tiêu Chiến, tiếng phựt phựt của cúc áo vang lên, lại lạch cạch rơi xuống lền đất. Tiêu Chiến ghê tởm nhìn những người đang hạ nhục mình, dùng đôi đồng tử sâu hun hút nhìn chằm chằm Tiểu Á.

Tiêu Chiến vận dụng lực tinh thần, tập trung đặt vào khuôn mặt Tiểu Á, không khí dường như ngưng đọng lại kết thành một con dao nhỏ xoẹt qua mặt Tiểu Á, Tiểu Á giật mình ngã về sau la lên một tiếng: "Aaaa..."

Không ai lường trước được việc này, Tiểu Lệ cùng Ngự Lam đứng hình, nhìn mặt Tiểu Á đang rỉ máu.

Tiểu Á run rẩy, lắp bắp: "Mặt...mặt của tôi."

Tiểu Lệ dường như bị vết thương của Tiểu Á kích thích, không thèm báo trước mà đè cổ Tiêu Chiến xuống nền nhà, đầu va chạm mạnh xuống nền đất, vừa nãy sử dụng lực tinh thần cơ thể Tiêu Chiến đã bị tổn hại, cú đập đầu này làm Tiêu Chiến choáng váng ngã trên nên đất.

Cửa đột nhiên mở ra, Vương Nhất Bác cùng Tiểu Nam xông vào, Vương Nhất Bác hớn hở gọi một tiếng: "Chiến ca!"

Không đợi Tiêu Chiến kịp phản ứng, đập vào mắt Vương Nhất Bác cùng Tiểu Nam là Tiêu Chiến quần áo không chỉnh tề ngất xỉu dưới chân Tiểu Lệ, còn có Tiểu Á đang ôm khuôn mặt rỉ máu, đặc biệt là Ngự Lam đang ngồi nhàn nhã uống trà.

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối xuống, dứt khoát đi đến túm lấy cổ tay Tiểu Lệ quẳng ra một xó, cởi áo khoác đồng cúi người ôm lấy Tiêu Chiến đặt lên ghế sô pha. Tiểu Lệ ngã vào bàn bên trên có vài chiếc cốc thủy tinh, bàn bị sô đẩy đồng thời làm cốc thủy tinh rơi xuóng vỡ tung tóe trên sàn nhà. Trái tim Tiểu Lệ không hiểu sao lại trùng xuống, một cỗ sợ hãi nổi lên. Trong lòng Ngự Lam cũng lộp bộp lo lắng, nhưng vô ta không dám để lộ nỗi sợ của mình trước mặt người khác. Chỉ dám dùng lực mân mê tà váy đến co rúm lại.

Vương Nhất Bác bảo Tiểu Nam đi gọi đạo diễn với nhân viên y tế. Ôm Tiêu Chiến trong lòng, lạnh lẽo nhìn thẳng mắt Ngự Lam.

"Ngự tiểu thư, cô nên giải thích một chút."

Ngự Lam lo lắng nhưng không chịu vứt bỏ mặt mũi nhận sai, ngược lại khéo léo nói:

"Vương lão sư, tôi là không biết cậu ta là người của anh."

Vương Nhất Bác dường như nghe thấy lời ngụy biện ngây thơ của trẻ con, chỉ đành nâng cánh môi cười. Ngự Lam nhận được nụ cười ấy, vốn là rất đẹp, nhưng trong hoàn cảnh như thế này nụ cười kia càng quái dị làm cô ta sợ hãi.

Vương Nhất Bác sửa sang lại áo choàng một chút, che đi làn da trắng nõn của Tiêu Chiến, lại nói:

"Vậy sao? Ấy thế mà cả đoàn phim ai cũng biết anh ấy là người của tôi." Vương Nhất Bác lại bổ sung thêm: "Con mắt của cô không nhìn thấy ánh sáng à? Hay tai của cô không nghe thấy được? Cô cũng còn biết nói cơ mà?"

"Tôi..." Ngự Lam nhất thời không nói lại được lý lẽ của Vương Nhất Bác, chỉ đành giữ lặng im. Cô ta cũng không ngờ là Vương Nhất Bác lại hoàn thành cảnh quay sớm như thế, cô ta ngay cả camera còn chưa kịp xử lý.

"Sao? Cô không nói nữa à?"

Ngự Lam đánh liều một phen, mở miệng: "Vương lão sư, giới giải trí không chỉ có một người là anh, tôi có thể vùi dập người khác ắt cũng có thể vùi dập anh." Ngự Lam đưa mắt nhìn xuống Tiêu Chiến: "Anh không nên như cậu ta...chọc vào tôi."

Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, giọng trầm thấp đè xuống đến cực điểm, thong thả thông báo:

"Được rồi, chút nữa đạo điễn đến cô lo giải thích hành vi của cô với đạo diễn." Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến vào trong mắt, chăm chú ngắm nhìn cẩn thận không bỏ sót một thứ gì trên khuôn mặt ấy, lại nói: "Thứ cô nợ anh ấy, tôi sẽ cẩn thận đòi lại từng li từng tí một, cho cô cảm nhận được sự sai lầm của khi đối xử với anh ấy như vậy."

Vừa nói xong, Tiểu Nam vừa hay mang đạo diễn cùng nhân viên y tế tới. Đạo diễn thấy hiện trường liền không biết phải làm thế nào, trước hết để y tế sơ cứu cho Tiêu Chiến trước.

Xác nhận Tiêu Chiến chỉ là cơ thể suy nhược, lại bị đập đầu nên ngất, không có vấn đề gì. Đạo diễn mới an tâm thở phào, để Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi trước.

Đạo diễn nhìn Ngự Lam: "Ngự Lam, muốn giải thích thế nào?"

Vương Nhất Bác rời đi, sức ép liền giảm bớt. Ngự Lam lấy lại phong thái cao quý trả lời:

"Không có gì để nói, chính là không vừa mắt nên vũ nhục cậu ta...ông có giỏi thì đuổi tôi ra khỏi đoàn đi."

Ngự Lam dám nói như thế là cô ta chắc chắn đạo diễn không thể đuổi cô ta đi, cô ta mang tiền vào đoàn, là nhà tài trợ, cho nên đạo diễn không thể vì một tên trợ lý của nam chính mà đuổi cô ta đi. Vậy nên cô ta đắc ý, không sợ lời chất vấn của đạo diễn.

Đạo diễn bó tay với cô ta, nói một hồi cô ta cũng không để vào tai, ngược lại còn chọc tức đạo diễn.

Đạo diễn rời đi với tâm trạng rất xấu, trực tiếp cho cả đoàn phim nghỉ sớm để ổn định lại tâm trạng, tức giận không làm được việc.

Đạo diễn chửi thầm trong lòng: Tức chết lão già này rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net