Chương 101: Phiên ngoại 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đặt vé máy bay sáng ngày hôm sau nên khi hôn lễ kết thúc, bọn họ về thẳng phòng.

Lúc về phòng cũng đã rạng sáng, Tiêu Chiến mệt đến mức mắt không mở ra nổi, tẩy trang cũng để Vương Nhất Bác làm.

Động tác y vô cùng êm ái, cẩn thận, nước tẩy trang lành lạnh trên mặt, vô cùng thoải mái.

Tiêu Chiến miễn cưỡng thở dài nói: “Nếu khoa học nước mình có thể phát minh ra công cụ tẩy trang đa năng thì tốt quá, bán ra thị trường chắc chắn được các anh chị em beta và omega hoan nghênh.”

Vương Nhất Bác cười khẽ, “Xem em lười quá kìa.”

“Nói thật với anh, thời buổi bây giờ rất nhiều người đều thích trang điểm, nhưng đến lúc tẩy trang thì lười lắm, giống như người bình thường lúc mang giày thì chỉnh chu, nhưng lúc cởi giày thì lại qua loa lấy lệ.”

“Anh không có như vậy.”

Tiêu Chiến mở mắt nhìn y, “Ừ, anh thì khác người rồi.”

“Khác….người?” Vương Nhất Bác ngẩn ra, chưa phản ứng kịp.

“Anh làm xong chưa?” Tiêu Chiến cắt đứt mạch suy nghĩ của Vương Nhất Bác, không cho y cơ hội phản ứng.

Dòng suy nghĩ của Vương Nhất Bác bị anh làm rối loạn, y quăng miếng tẩy trang vào thùng rác, “Ừ, được rồi.”

Tiêu Chiến ngồi dậy khỏi ghế salon, lười biếng hoạt động bả vai, “Vậy em đi tắm trước.”

“Chúng ta tắm chung.”

“Hả?” Bước chân anh khựng lại.

Vương Nhất Bác đi theo, “Chỉ tắm thôi mà.”

“Alpha là quỷ lừa gạt.” Tiêu Chiến hừ một tiếng.

“Anh bảo đảm chỉ tắm thôi, em mệt lắm đúng không? Anh giúp em tắm, thư giãn thoải mái, em không cần động tay động chân gì cả, tắm xong anh lại ôm em ra.” Vương Nhất Bác tiếp tục nói.
Tiêu Chiến nhướng mày, thật nghiêm túc cân nhắc lời y nói.

Lúc anh còn đang suy nghĩ, Vương Nhất Bác đột nhiên đi tới.

“A.” Tiêu Chiến kêu thành tiếng, anh bị y ôm lên không trung.

“Anh…”

“Chờ suy nghĩ xong thì trời đã sáng luôn rồi, em muốn ngủ không?”

Tiêu Chiến: “….”

Anh bạnh quai hàm đá chân bày tỏ sự bất mãn của mình.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn anh, đột nhiên ngồi xuống.

Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể bị mất điểm trụ, sợ hãi ôm chặt cổ y, la lên, “A….”

Nhìn bộ dạng hoảng hồn của anh, Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười.

Tiêu Chiến tức giận đánh y, lầm bầm: “Sao anh làm thế?”

“Em có muốn chơi nữa không?”

“Không muốn!”

Tiêu Chiến quay mặt qua chỗ khác, y trẻ con quá, mặc dù nói vậy nhưng lòng vẫn cảm thấy ngọt.

Vào phòng tắm, Vương Nhất Bác đặt anh xuống, y nhìn bồn tắm, nói: “Anh không cần bồn tắm, cứ tắm thế này đi.”

Tiêu Chiến gật đầu, “Được.”

Xả nước nóng, phòng tắm tràn đầy sương mù, bởi vì mở máy sưởi nên không cảm thấy lạnh.

Toàn bộ quá trình anh đều không cần động tay, tắm xong thì được trùm lên một mảnh khăn tắm, trực tiếp bị ôm lên giường.

“Em nhắm mắt một lát đi, anh xong ngay đây.” Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến gật đầu, “Vâng.”

Sau khi y xoay người, Tiêu Chiến len lén kéo một góc chăn nhỏ xuống.

Anh nhìn bóng lưng y, vai rộng eo hẹp chân dài, da y trắng nhưng không yếu đuối, điển hình là người mặc quần áo nhìn gầy cởi quần áo thì có thịt, vòng eo tràn đầy sức mạnh kia anh đã được nghiệm chứng, nghĩ tới đây Tiêu Chiến lặng lẽ đỏ mặt.

Không biết là do ăn ý hay sao mà Vương Nhất Bác bất thình lình quay đầu lại, vừa vặn tóm được khuôn mặt đầy u mê của anh, y không khỏi bật cười.

Tiêu Chiến bị tiếng cười làm thức tỉnh, anh tránh thoát khỏi ánh mắt y, một giây sau đưa tay kéo chăn qua đỉnh đầu, giả chết.
Vương Nhất Bác nhìn một cục nhô lên dưới lớp chăn, y cười, thật đáng yêu.

Khoảng mười phút sau, Vương Nhất Bác tắt đèn đi ra khỏi phòng tắm.

Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân, mấy giây sau, chỗ bên cạnh hơi lún xuống.

Vương Nhất Bác nhìn người đang che kín, đưa lưng về phía mình, y đưa tay qua ôm anh vào trong lòng, mùi thơm mê người phả vào mặt.

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh một cái, dịu dàng nói: “Đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Tiêu Chiến tự nhiên đưa tay khoác lên hông y, mơ hồ không rõ “ừ” một tiếng.

Đầu tháng ba,《 Tiếng bước chân trong nhà trọ》chính thức đóng máy, hôn lễ của anh và Vương Nhất Bác cũng bắt đầu được lên kế hoạch.

Mấy ngày trước hai gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc này mới định ngày cưới, ngày năm tháng năm, ngày đó ánh mặt trời rất tốt, hợp cưới gả.
Bây giờ là tháng ba, cách tháng năm một khoảng thời gian, tưởng rằng sẽ lâu lắm ai ngờ chỉ trong chớp mắt đã đến.

Mà càng đến gần ngày cưới, Tiêu Chiến càng phát hiện Vương Nhất Bác bận rộn lạ thường, dù hiểu nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chờ y đem món quà bí mật đến trước mắt.

Hai người mời không nhiều khách, một vài người bạn thân quen, không đông nhưng vô cùng xuất sắc.

Khi Tiêu Chiến thấy cảnh tượng được bố trí thì mém chút nữa òa khóc, bởi vì giống như mơ.

Lúc này anh đang ngoan ngoãn ngồi trên giường lớn, hôm trước nhìn Cố Ngụy và Thịnh Dương kết hôn, hôm nay đến phiên mình, Tiêu Chiến cảm thấy không chân thật lắm.

Thái Đinh quét từ trên xuống dưới người Tiêu Chiến một cái, cuối cùng nói: “Đẹp quá, A Bác nhà anh thật có phúc.”

Tiêu Chiến bị lời nói thẳng thắn của Thái Đinh làm đỏ mặt, trong này còn có người khác mà?

“Anh hai….”

Thái Đinh cười, nhướng nhướng mày, “Sao thế? Mọi người đều là người người quen cả mà, không cần kiêng kỵ.” Nói xong cậu ấy nhìn Cố Ngụy và Thịnh Dương đang đứng kế bên, hỏi: “Đúng không các em?”

Hai người cũng gật đầu.

Thật ra đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với Thái Đinh, vốn hơi lo lắng nhưng sau khi làm quen, hai người mới công nhận Tiêu Chiến nói đúng, anh Thái Đinh là người dễ gần.

Nhưng Cố Ngụy và Thịnh Dương chỉ nghĩ đúng một phần thôi, Thái Đinh đúng là người dễ gần nhưng chỉ dễ gần với người mà cậu ấy hài lòng.

Tiêu Chiến hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.

Anh thậm chí không biết nên đi đường nào, nên nhìn người nào, tay chân luống cuống, cuối cùng vẫn nhờ Bạch Xướng Thịnh đứng bên cạnh trấn an anh.

“Không có chuyện gì đâu, con đừng lo lắng, chỉ cần tập trung vào tiểu Vương là ổn.”

Cả buổi hôn lễ, Tiêu Chiến đều thấy chóng mặt.

Anh thấy y đang quỳ một chân trên đất, nhìn y đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình, nghe y dùng cả cuộc đời thề.

Lúc cuối, Tiêu Chiến chỉ nghe được một câu.

“Em bằng lòng không?”

Còn phải nói gì nữa?

Vâng, em bằng lòng.

Trong tưởng tượng của Vương Nhất Bác, đêm tân hôn là đêm triền miên, ôm người vợ mềm mại vào lòng.

Nhưng từ lúc bọn họ bắt đầu vào cửa đến lúc y bị anh đuổi đi tắm, cho đến khi tắm xong đi ra, Tiêu Chiến vẫn còn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường

… đếm tiền…

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng trong, “Vương Nhất Bác, anh mau nhìn đi, chúng ta có nhiều tiền nhiều tiền lắm.”

Vương Nhất Bác nhìn anh cười, mí mắt cong cong.

Y cười đi tới, ngồi xuống cạnh mép giường, yêu thương nhéo mũi anh, nói: “Quỷ mê tiền.”

Tiêu Chiến hưng phấn té nhào vào đống tiền giấy màu hồng, mặt đầy hạnh phúc, “Kết hôn thật tốt, nếu có thể kết hôn lần nữa thì càng tốt.”

Đầu Vương Nhất Bác đầy vạch đen, y cúi người ép tới, giọng nói uy hiếp, “Em nói gì?”

Tiêu Chiến cũng ý thức câu mình vừa nói có vấn đề, lập tức lấy lòng: “Chú rể vẫn là anh.”

“Chú rể đương nhiên là anh, chứ không em muốn là ai nữa?”

“Em không muốn, em chỉ muốn đó là anh thôi, có lấy chồng em chỉ muốn lấy anh.” Tiêu Chiến lập tức nói, đừng đùa, nếu không giải thích rõ ràng tối hôm nay làm sao anh sống sót?

Quả nhiên, câu nói không cần suy nghĩ của anh đã dỗ dành được Vương Nhất Bác, mặt y không đen như khi nãy nữa nhưng dấu hiệu nguy hiểm vẫn chưa giảm bớt.

Tiêu Chiến theo bản năng muốn bật người dậy thì lại bàn tay y đè xuống.

“Vợ, bây giờ trễ lắm rồi, chúng ta đi ngủ, nhé?”

Tiêu Chiến bị tiếng gọi “vợ” làm rung động, anh, nói: “Anh kêu một tiếng nữa đi.”

“Vợ.”

“Ừ, còn phải nghe một tiếng nữa.”

“Vợ, vợ, vợ, chuyện quan trọng phải nói ba lần.” Cuối cùng Vương Nhất Bác nghiêm túc nói một câu.

Tiêu Chiến sững sốt, ngay sau đó bật cười.

Anh lấy tay che mặt, cười lật cả người, “Sao anh dễ thương thế không biết?”

Vương Nhất Bác tiến tới, ngăn anh lại, “Nói một alpha dễ thương không hay đâu.”

Tiêu Chiến nín cười nhìn vào mắt y, “Vậy nói gì mới đúng?”

Vương Nhất Bác từ từ cúi người xuống, môi y ma sát đôi môi mềm mại của anh, giọng nói khàn khàn lại hấp dẫn, “Em có thể nói thật lợi hại, thật giỏi…”

“Phốc…” Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác chút mặt mũi nào, kết quả là phun đầy nước miếng vào mặt y.

Anh cười gập cả người, vừa cười vừa lau mặt giúp y, cuối cùng cười đến mức ngã xuống giường không dậy nổi.

“Không được rồi, em cười muốn sặc luôn….anh có biết vừa rồi khuôn mặt anh…. mặt anh dùng từ gì để miêu tả không?”

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn người đang cười lăn cười bò trên giường, thở dài, hỏi: “Từ gì?”

“….ừm …..” Tiêu Chiến nín cười, ho một tiếng, sau đó nói: “Cợt nhã.” Sau khi nói xong cũng không nhìn y, ngược lại tự mình lại lăn ra cười một chập nữa.

Vương Nhất Bác nhìn người đang cười muốn không thở nổi, y giơ tay lên xoa trán.

Tiêu Chiến cười muốn đau bụng luôn nhưng người bên cạnh không có động tĩnh gì, anh ngừng cười, quay đầu nhìn về phía y.

Trong giây phút đó, ánh mắt anh bị một bàn tay che lại, eo bị ôm lấy, cơ thể như bay lên, chờ lúc kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo vào trong chăn.

“A…. tiền….” tiền rơi xuống đất rồi.

Vương Nhất Bác nhìn mấy tờ tiền vừa bị phủi xuống, dứt khoát một là không làm hai là làm không nghỉ, nắm cái chăn phẩy một cái.

Đống tiền hồng hồng còn sót lại cũng bị rơi xuống sàn nhà.
Tiêu Chiến nhìn phong thái làm việc của y, sợ nói không ra lời.

Dĩ nhiên Vương Nhất Bác cũng không cho anh cơ hội mở miệng.

Hôn nhân chân chính bắt đầu từ giờ phút này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net