Chương 102: Phiên Ngoại 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tờ tiền có khuôn mặt Mao gia gia bị ném xuống đất, ngay sau đó là quần áo của Tiêu Chiến, từng món từng món một.

"Em.... Em lạnh..."

"Vận động là không lạnh nữa."

"Cái gì...a...." Tiêu Chiến bất thình lình kêu lên, "Anh.... Sao anh gấp thế..."

"Không đợi kịp." Vừa nói Vương Nhất Bác vừa dán những nụ hôn nóng bỏng lên cơ thể trắng nõn của anh.

Lớp chăn mỏng che đậy cơ thể hai người, theo động tác lên xuống phập phồng, cho dù là lúc kịch liệt nhất chăn cũng không trượt xuống.

Bàn tay Vương Nhất Bác nắm đôi vai gầy nhỏ của anh, dưới lòng bàn tay là một lớp mồ hôi mỏng.

Làn da trắng nõn của Tiêu Chiến lúc này đỏ ửng, giống như tôm bị nấu chín, y nhẹ miết môi anh, "Anh đâu có gạt em đúng không, bây giờ nóng rồi chứ?"

Tiêu Chiến không nói ra lời, sự kích thích mỗi lần ra vào khiến anh khó mà nhẫn nại, anh muốn nhích người lên trên nhưng lại bị y đè thật chặt.

Tiêu Chiến nhỏ giọng nghẹn ngào lên tiếng, "Anh chậm lại... chậm một chút...."

Giọng nói khàn khàn mang theo mấy phần kiều diễm, Vương Nhất Bác nhất thời cảm thấy sau lưng cứng đờ, nặng nề thở hào hển, "Vợ, em muốn lấy mạng anh à?"

Tiêu Chiến cảm thấy vô tội, tiếp tục cất giọng phản bác, "Ai muốn mạng ai chứ?"

"Đương nhiên là em muốn lấy mạng anh." Giọng nói y thấp hơn ngày thường vô số lần, khàn khàn khiến lòng người nghe ngứa ngáy.

Tiêu Chiến ôm chặt bả vai y, muốn nhiều hơn.

Vương Nhất Bác bị anh vắt kiệt, "Tiểu yêu tinh....Ưm...." Vừa nói động tác vừa nhanh hơn.

Tiêu Chiến bị y dày vò lăn qua lộn lại, đang lúc lên xuống, anh mò được một tờ giấy hơi lạnh, theo bản năng cầm lên, thấy rõ đó là gì.

Một tờ Mao gia gia? Vẫn còn trên giường?!!

" Vương.... Vương Nhất Bác... Tiền bị hỏng rồi...." anh hoảng hốt đẩy y ra.

Vương Nhất Bác nhìn tờ tiền bị rách một góc trong tay anh, cầm lấy quăng xuống giường, "Không sao, ngày mai anh đền."

Tiêu Chiến: "...."

*****

Từ chuyện Tiêu Chiến ký hợp đồng với Thiên Lạc, đến làm thân với Thái Đinh, rồi thì tổ chức lần ký bán sách đầu tiên, Vương Nhất Bác cầu hôn trước công chúng, Tiêu Chiến chính thức bước vào con đường làm biên kịch.

Một năm qua có thể nói là đầy kịch tính.

Từ lễ đính hôn cách nửa năm đến nay, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn bị truyền thông chú ý.

Bây giờ hai người mới cử hành hôn lễ, mặc dù không mời người ngoài nhưng vẫn có không ít khách, video về hôn lễ cũng lộ ra ngoài.

Sau chuyện này, Tiêu Chiến cũng hào phóng đăng hình kết hôn và chia sẻ một đoạn video sắc nét lên weibo.

Kết quả là hai người chiếm cứ hotsearch trong thời gian ngắn.

#Cặp vợ chồng thần tiên ngọt quá

#Hiện trường hôn lễ

#Tiêu Nguyệt Vương Nhất Bác

Lúc này, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã ngồi lên máy bay hướng tới Maldives, tuần trăng mật của bọn họ.

Hai người đặt vé máy bay vào 9h30 sáng, tối ngày hôm qua chơi đùa tới khuya, buổi sáng lại khởi hành sớm.

Lên máy bay xong Tiêu Chiến đương nhiên không tỉnh nổi, anh mềm nhũn tựa vào vai y.

Vương Nhất Bác nghiêng mặt qua, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu anh, "Em mệt thì ngủ một lát đi, còn lâu mới tới nơi."

Tiêu Chiến dùng tay che miệng ngáp một cái, nghe lời nhắm hai mắt lại, "Vậy em ngủ nhé."

"Được."

Tiêu Chiến thật sự mệt mỏi, tựa vào vai y chưa lâu đã ngủ mất.

Lúc tiếp viên hàng không đi qua, Vương Nhất Bác nhẹ giọng gọi cô ấy lại, "Phiền cô mang đến một cái chăn nhé!"

Nữ tiếp viên hàng không nhìn chàng trai tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác ngủ say, lễ phép thấp giọng, "Vâng, anh chờ một chút ạ."

Một lát sau, nữ tiếp viên hàng không mang tới một cái chăn.

Vương Nhất Bác nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đắp lên người Tiêu Chiến.

Ăn trưa trên máy bay xong anh lại ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy là đã hơn ba giờ chiều.

Vương Nhất Bác thấy anh thức, gấp tờ báo lại, hỏi: "Em dậy rồi à?"

Tiêu Chiến mơ hồ gật đầu, hỏi y: "Bây giờ mấy giờ hả anh?"

"Hơn ba giờ rồi."

"Vậy còn bao lâu nữa mới đến?"

" 9h30 lên máy bay, nếu chuyến bay không bị trục trặc gì thì trước 5h chiều sẽ đáp xuống sân bay, đặt chân lên đảo ít nhất cũng phải sáu giờ tối. Khoảng hơn một tiếng nữa mới đáp xuống sân bay, cộng thêm thời gian lên đảo thì khoảng sáu giờ tối."

"Xuống sân bay là đỡ, em ngồi mỏi nhừ cả eo rồi." Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vương Nhất Bác dịu dàng đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn eo anh, "Thế này có thoải mái chút nào không?"

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đã nhắm mắt lại ngủ.

Không ai thấy nên anh cũng không cần lo, nhỏ giọng trả lời: "Ừ, thoải mái."

Vương Nhất Bác thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hưởng thụ, không khỏi bật cười, lực tay từ từ tăng lên, không đau mà còn làm cơ thể thoải mái hơn.

Máy bay không bị trễ giờ, đúng năm giờ chiều hạ cánh.

Xuống máy bay, Tiêu Chiến cảm thấy cả người dường như sống lại, cơn buồn ngủ dọc đường đi cũng bay biến.

5h30, hai người ngồi tàu lên đảo, Tiêu Chiến nhìn dòng nước xanh thẳm, trầm trồ nói: "Đẹp quá."

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, quàng qua vai anh, "Thích không?"

Tiêu Chiến dùng sức gật đầu, "Thích, thích lắm luôn!"

"Lát nữa lên đảo rồi em sẽ còn thích hơn."

Cập bến, trên bờ cát đông đúc các cặp tình nhân, nam nam nữ nữ mặc đồ bơi, đông vui cực kỳ.

Chân trời ở phía xa đẹp như trong mơ, chân đạp lên lớp cát mịn, Tiêu Chiến hưng phấn, "Cởi giày ra giẫm lên cát chắc còn thích hơn!"

Vương Nhất Bác cưng chiều sờ đầu anh, "Chúng ta về khách sạn cất đồ trước, lát nữa anh dẫn em ra đây, được không?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Được!"

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên khách sạn, hai người đã đến được phòng.

Vào cửa, Tiêu Chiến lập tức bị cái hồ bơi lớn hấp dẫn, anh hưng phấn chạy tới, nước biển cực kỳ trong suốt.

Có thể bơi từ ngoài vào trong phòng, trời mưa cũng không lo, bơi lúc nào cũng được.

"Nhất Bác Nhất Bác, cái hồ bơi này oách quá đi!"

Nhân viên khách sạn cất hành lý xong, Vương Nhất Bác phải phép nói cảm ơn rồi cho anh ta 2 đô tiền tip.

Người nhân viên đi rồi, Vương Nhất Bác cười đi tới.

Tiêu Chiến ngồi xuống mép hồ, dùng tay vẩy vẩy làn nước, nước lạnh cực kỳ sảng khoái, "Anh mau tới sờ thử đi, đã lắm."

Nghĩ tới cảnh buổi tối có thể nằm xem ti vi, uống đồ uống càng thấy thích hơn.

Vương Nhất Bác phối hợp ngồi xổm người xuống, đưa tay vào trong hồ, "Ừ, rất thoải mái."

"Buổi tối chúng ta bơi nhé, đúng rồi, quần bơi của em đâu?" Lần trăng mật này anh có mang theo mấy cái quần bơi, thích hợp với thời tiết, mùa này tới đây thật là quá tuyệt vời!

"Đều ở trong vali hành lý cả."

"Em muốn mặc , em muốn xuống nước bây giờ." Anh nhìn mặt hồ trong vắt, tất cả tâm trí đều dồn vào nó, hoàn toàn quên mất khi nãy vừa nói muốn đi chân không trên bãi cát.

"Em định không ăn cơm tối à?" Vương Nhất Bác buồn cười hỏi.
"Ăn cơm tối?" Tiêu Chiến kịp phản ứng, bọn họ còn chưa ăn cơm tối.

Anh đưa tay sờ bụng, đứng dậy, "Đúng nhỉ, vậy mình đi ăn cơm trước thôi. Nhưng mà em muốn thay quần áo, anh lấy giúp em nhé?"

Anh dùng giọng nũng nịu nhờ vả y, Vương Nhất Bác kháng cự không nổi, đừng nói là lấy quần áo, anh muốn bầu trời sao thì y cũng phải tìm cách lấy xuống cho anh, "Được, đương nhiên rồi."

Mở vali, y lấy tất cả quần áo ra, treo ngay ngắn vào tủ đồ, "Em muốn mặc bộ nào?"

Tiêu Chiến nhìn thử, sau đó chọn một cái quần ngắn cùng áo dệt kim hai dây.

"Em mặc bộ này hả?"

"Ừ, không đẹp hả anh?"

"Đẹp thì đẹp thật...." Bộ này anh chuẩn bị riêng cho chuyến du lịch, chưa mặc cho y xem bao giờ.

Nhưng da anh trắng, chưa mặc cũng biết chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.

"Đẹp là được." Tiêu Chiến không muốn y nghĩ nhiều, "Anh ra đi để em thay quần áo."

"Chúng ta là vợ chồng rồi em còn e ngại gì?"

Tiêu Chiến ngoẹo đầu nhìn y cười, "Em suy nghĩ vì anh thôi, chúng ta còn phải đi ăn cơm đó, nếu anh chịu không nổi thì làm sao?"

Anh nói mập mờ lại thẳng thừng, ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua bộ quần áo rồi lại di chuyển lên người anh, yết hầu lăn lên lăn xuống, Vương Nhất Bác đến gần, giọng nói khàn khàn, "Không thì..."

Tiêu Chiến lập tức đi vòng qua giường, cười nói: "Không được, em muốn ăn cơm, anh đừng hòng."

Vương Nhất Bác bật cười, y không hề có sức phản kháng chống lại sự quyến rũ của anh, thế nên đành xoay người, "Được rồi, em mau thay đi."

Tiêu Chiến nhướng mày, "Chỉ vậy thôi? Anh không đi ra à? Chắc chắn?"

Vương Nhất Bác thở dài một cái, giọng nói uy hiếp, "Em còn chần chừ thì hôm nay chúng ta không cần ăn cơm nữa đâu."

Tiêu Chiến nhéo má y, "Thay thay thay, em thay là được chứ gì?"

Sau lưng truyền tới một loạt âm thanh, rất nhanh, giọng nói ngọt ngào của anh lại cất lên, "Ok, anh xoay người lại được rồi đấy.".






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net