No.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Buổi biểu diễn bị hủy rồi. Tôi còn đang bận ở đây, cậu tạm thời tìm một khách sạn ở trước đi.】

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn trên khung xanh được gửi gần hai mươi phút, anh im lặng cầm điện thoại, thở dài một hơi, nhất bàn phím rồi gửi đi.

【Được rồi.】

Công ty hiện đang quảng bá cho một tân binh tên Lương Nghị, anh là ca sĩ, còn người kia lại là rapper kiêm sáng tác, hiện nay các công ty giải trí đều ưu ái ký hợp đồng với các nghệ sĩ trẻ, Tiêu Chiến năm ngoái có thể ký hợp đồng với họ đều là do anh tham gia một chương trình tuyển chọn, nhưng vì tuổi tác anh trong ngành khá cao nên công ty chỉ ký hợp đồng một năm, mặc dù vậy, họ cũng hiếm khi cung cấp tài nguyên cho anh. Niệm Gia cũng thường xuyên phớt lờ anh. Hơn nữa, dì của Lương Nghị là giám đốc cấp cao trong công ty, Niệm Gia bị chuyển đến làm người đại diện của Lương Nghị, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ bị bỏ qua.

Giống như hôm nay, anh đã đến diễn tập hai lần vào buổi chiều, chương trình được tổ chức ở quy mô trung bình, sau khi một nhóm nữ biểu diễn cùng mấy lần trao giải sẽ đến lượt anh lên sân khấu biểu diễn bài hát đầu tiên, đây cũng là lần trình diễn đầu tiên của anh, Tiêu Chiến thực sự rất coi trọng lần biểu diễn này, nếu anh biểu hiện tốt, anh rất có thể sẽ có thêm tài nguyên... Nhưng hiện tại, đã không còn gì nữa.

Chương trình bị hủy mà không hề có thông báo trước, anh đã chờ nghe nhóm nữ biểu diễn, cũng đã đếm xem bao nhiêu giải thưởng được trao, vậy mà chẳng những không được nhân viên chương trình thông báo đến cả người đại diện của anh cũng bận chăm sóc đứa trẻ kia, đến bây giờ mới có thể nhắn cho anh một tiếng.

Những thứ lộn xộn cứ kéo tới khiến lòng ngực Tiêu Chiến đau nhói, hậu trường có rất ít người ra vào, dù sao đây cũng chỉ là một bữa tiệc từ thiện, không có mấy tiết mục biểu diễn, phần lớn khách mời đều đã ngồi vào hội trường. Tiêu Chiến mất đi cơ hội biểu diễn, hội trường cũng chẳng có vị trí cho anh thế nên lúc này anh chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế trống ở hậu trường, bên cạnh là một hộp dâu tây, vốn anh định ăn nó để trấn an bản thân, nhưng rồi...

Tiêu Chiến còn đang bận suy nghĩ thì bị một bóng đen ở lối đi kéo về thực tại, người kia rất cao, dáng người thon gầy mặc vest trông rất nổi bật, hắn đi đến đứng cạnh thùng rác, từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa và một bao thuốc lá, một tay hắn cầm điếu thuốc, tay kia lại mở bật lửa ra, hắn đưa điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa, rít sâu vài hơi. Mọi sự căng thẳng cùng phiền muộn dường như đã đi theo làn khói, tan biến vào không khí, sau khi điếu thuốc trong miệng sắp tàn hết, vào lúc hắn chuẩn bị đưa điếu thuốc thứ hai lên.

"Khụ khụ..."

Lúc Vương Nhất Bác nhìn quanh tìm kiếm tiếng ho thì nhìn thấy người nọ đang ngồi trên ghế cách mình chưa đầy hai mét. Khuôn mặt người nọ nhìn nghiêng vẫn rất thanh tú, sống mũi cao, khóe mắt hơi nhếch lên trông rất thu hút. Dù nhìn thế nào cũng có thể nhận ra người nọ là một mỹ nhân, anh mặc một chiếc áo len trắng tinh, trong có vẻ hơi rộng, làm lộ một chút xương quai xanh ở bên vai, bên dưới là chiếc quần jean rộng màu xanh đậm. Trên góc áo người kia có cài micro, hắn đoán anh sẽ tham gia biểu diễn trên sân khấu.

Tiêu Chiến khẽ che miệng, anh ho vài tiếng, rồi lấy một tờ khăn giấy trong túi ra lau tay, sau đó lại vo tròn tờ giấy rồi nắm chặt. Sau khi làm xong một loạt hành động, anh lo lắng liếc mắt về phía Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dè dặt hỏi:

"Tôi... có làm phiền cậu không?"

Vương Nhất Bác nghe xong liền dập điếu thuốc trên tay, rồi đi ném vào thùng rác gần đó, thản nhiên nói:

"Không có, xin lỗi. Tôi không để ý có người ở đây."

Người kia đi tới trước mặt anh, khi đưa mắt nhìn xuống vẻ ngoài của anh, hắn không khỏi kinh ngạc. Khi nhìn thấy xương quai xanh thấp thoáng cùng làn da mịn màng ở vai, sau một giây hoảng hốt hắn liền đưa mắt nhìn về ghế trống bên cạnh. Vương Nhất Bác chưa kịp nói gì thì Tiêu Chiến đã kịp phản ứng, anh đưa tay nhấc hộp dâu tây kế bên lên.

"Cậu ngồi đi, không có ai ngồi đây hết."

Đáp ứng lời mời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống. Tiêu Chiến nhìn lối ra vào không thấy nhân viên, lại nhìn vào trang phục của người kia không có chỗ nào giống trang phục của một nhân viên hết. Anh nhớ lại người đến dự tiệc đều là người nổi tiếng hoặc giám đốc cấp cao trong ngành, sau một do dự, Tiêu Chiến mới hỏi:

"Cậu... cậu đến đây để tham dự sự kiện à?"

"Ừm, anh thì sao?"

"Tôi đến để hát...ừm... là buổi biểu diễn đầu tiên."

Vương Nhất Bác nghe xong liền nhận ra một chút manh mối. Trong danh sách biểu diễn đưa đến vốn không có tiếc mục đơn diễn nào, bây giờ sự kiện cũng sắp kết thúc, vậy là...

Hắn không nói ra suy đoán trong lòng mà chỉ hỏi:

"Tôi có thể nghe bài hát của anh có được không?"

"Được a, tôi có thể hát cho cậu nghe một đoán ngắn, cậu có thể ăn dâu tây trong khi nghe tôi hát a~"

"Ừm."

Tiêu Chiến mở hộp dâu ra trước, lấy ra một quả dâu tròn nhỏ cho vào miệng nhai vài lần, sau khi làm thông cổ họng một chút, anh mới bắt đầu cất tiếng hát:

"Chỉ muốn cẩn trọng bảo vệ tình yêu của người

Mọi thứ về chúng ta sẽ là tất cả

...

Dù tương lai có khó khăn đến nhường nào

Chỉ cần có người cạnh bên, tôi đã mãn nguyện rồi."

Giai điệu bài hát rất ấm áp, giọng hát của Tiêu Chiến cũng rất phù hợp với phong cách này, trầm ấm và đầy nội lực. Vì hai người đang ngồi ở hành lang hậu trường, Tiêu Chiến không dám hát quá lớn, anh chỉ hát với âm lượng vừa đủ để hai người nghe thấy.

Nghe thấy giọng hát ấm áp của anh, Vương Nhất Bác cảm thấy tiết mục của Tiêu Chiến bị hủy thật đáng tiếc.

"Hát hay lắm."

Tiêu Chiến không vội trả lời, sau khi giai điệu du dương kết thúc, anh nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:

"Thật ra tôi biết chương trình đã bị hủy rồi, cảm ơn cậu đã sẵn lòng nghe tôi hát."

Người kia im lặng một lúc rồi lại chuyển chủ đề.

"Sự kiện sắp kết thúc rồi, người đại diện của anh không đến sao?"

"Ừm, một lát nữa tôi sẽ tự đi."

Vương Nhất Bác nhìn thấy chiếc balo bên cạnh và micro vẫn còn cài trên áo anh, hắn nghĩ chắc hẳn Tiêu Chiến vẫn chưa đặt phòng nên mới hỏi:

"Anh ở đâu, tôi đưa anh về nhé."

"À... không cần đâu."

Tiêu Chiến xua tay định từ chối nhưng không ngờ người kia lại nói tiếp:

"Khu vực này khá xa sẽ không dễ bắt taxi, cũng không an toàn. Cho dù anh có tìm được taxi thì chắc hẳn cũng rất đắt."

Tiêu Chiến nghe thấy từ "đắt" liền bắt đầu suy nghĩ, anh không có nhiều tiền, bây giờ còn phải đặt khách sạn, trong lòng phân vân một lúc anh mới nhìn người kia nói:

"Vậy... vậy đành phải làm phiền cậu rồi..."

"Anh muốn đi ngay hay đợi thêm một lát?"

"Tôi... tôi trả lại đồ cho người khác trước đã."

Anh chỉ vào micro cài trên áo mình, nhân viên không để ý đến anh, ngay cả micro anh mang cả buổi cũng chẳng có ai đến lấy.

Tiêu Chiến cầm lấy micro, rồi lại vòng tay ra sau tháo dây kết nối, động tác này lại vô tình làm lộ một chút da thịt ở eo, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh, khó mà không chú ý, nhưng hắn chỉ cần nhìn qua một chút đã có thể xác nhận.

Eo người này thật sự rất thon.

Sau khi nhận thức bên cạnh còn có người, tựa hồ cảm thấy bản thân hành động không tao nhã lắm, anh đứng dậy, cởi micro ra, chào người kia một cái sau đó mang đồ đi về phòng nghỉ của nhân viên. Không lâu sau có người ra khỏi phòng, Tiêu Chiến chạy đến chỗ người đó rồi ngượng ngùng nói:

"Cái này..."

Gửi trả đồ xong, anh cũng cúi xuống lấy túi cùng hộp dâu tây, anh vì tình huống khó xử vừa rồi mà hai tai đỏ hồng một chút.

Ra khỏi hậu trường, Tiêu Chiến đứng bên đường đợi Vương Nhất Bác lấy xe tới đón, không lâu sau, anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác lái xe tới chỗ mình, hắn mở cửa sổ rồi ra hiệu cho anh lên xe.

Tiêu Chiến ngồi vào ghế phụ, anh ôm túi xách và hộp dâu tây, rồi thắt dây an toàn trước khi xuất phát đi về trung tâm thành phố.

"Anh đi đến đâu?"

"Tôi... để tôi xem một chút..."

Tiêu Chiến cầm điện thoại tìm kiếm khách sạn trong trung tâm. Lúc này đã khá muộn, khách sạn nào cũng đều đắt, từ khi ký hợp đồng với công ty này, anh không những chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà thậm chí còn phải chi rất nhiều tiền để quảng bá bài hát. Với phương châm tiết kiệm và không lãng phí, Tiêu Chiến không muốn chi quá nhiều tiền để ở một phòng quá đắt. Suy nghĩ trong lòng khiến anh do dự một hồi, Vương Nhất Bác cũng không hỏi thêm nữa mà tập trung lái xe.

Lúc đến trung tâm thành phố, hai người đi thẳng đến khách sạn mà trợ lý đã đặt trước. Khách sạn có bãi đậu xe riêng, đậu xe xong, cả hai cùng nhau bước xuống khỏi xe. Tiêu Chiến tìm mãi không được khách sạn, ban đầu anh tính đến nơi sẽ ra ngoài tìm tiếp, vậy mà không ngờ từ lúc nào đã theo Vương Nhất Bác đến trước khách sạn, nhìn vào khu vực lễ tân xa hoa, trong lòng Tiêu Chiến thầm đoán nơi này giá cả hắn không hề rẻ, nghĩ tới điều đó, anh nói:

"Cái này..."

"Tôi lấy nó."

Vương Nhất Bác ở quầy lễ tân nói chuyện một lúc rồi đưa thẻ phòng cho anh, Tiêu Chiến nhìn thẻ phòng, anh ngơ ngác đi theo người kia hỏi:

"Tôi... cái này làm sao có thể..."

Vương Nhất Bác không trả lời, hắn chỉ bảo anh vào thang máy cùng lên tầng, Tiêu Chiến vô thức theo người ta đi lên, thế nhưng suy nghĩ bản thân không biết xấu hổ đi lợi dụng lòng tốt của người khác khiến mặt anh bất giác nóng bừng. Tiêu Chiến cúi đầu theo sau người nọ, hai người cùng nhau ra khỏi thang máy.

"Cái này... hộp dâu này tặng cậu... cảm ơn cậu..."

Sợ Vương Nhất Bác không nhận, Tiêu Chiến còn nhét cả hộp dâu vào trong lòng hắn, Vương Nhất Bác mỉm cười, đáp:

"Cảm ơn."

"Vậy thì... chúc anh ngủ ngon nhé?"

Anh lúng túng không biết nên đặt hai tay vào đâu, Tiêu Chiến lo lắng đan chặt bàn tay vào nhau.

"Chúc ngủ ngon."

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Tiêu Chiến cầm thẻ phòng đi vào, người kia đã thấy anh vào phòng liền cầm hộp dâu Tiêu Chiến tặng, lấy ra một quả ăn thử, quả thực rất ngọt.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến đã trả phòng rồi rời khỏi khách sạn, anh đợi Niệm Gia đến đón đến sắp xếp lịch trình tiếp theo.

Vương Nhất Bác dậy sau anh, hắn vốn định kêu người nọ cùng xuống ăn sáng nhưng vừa đi tới cửa liền phát hiện dưới đất có một mảnh giấy nhỏ, Vương Nhất Bác thấy vậy liền cầm lên xem.

【Xin lỗi vì đã rời đi mà không kịp nói với cậu. Cảm ơn cậu vì đã giúp đã tôi rất nhiều. Tiền phòng tôi sẽ trả lại cho cậu. Đây là thông tin của tôi, Tiêu Chiến 155****6957.】

Chữ viết của Tiêu Chiến rất gọn gàng, thông tin liên lạc đi kèm cũng rất chi tiết, anh như thể sợ Vương Nhất Bác nghĩ mình sẽ quỵt tiền hắn, quả thực khá dễ thương.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại gọi cho trợ lý, người bên kia vừa nghe máy đã kính cẩn gọi một tiếng:

"Chủ tịch."

"Điều tra cho tôi thông tin về ca sĩ tên Tiêu Chiến. Càng chi tiết càng tốt."

"Vâng, tôi đã rõ."

Cuộc hội thoại rất ngắn gọn, sau khi ngắt điện thoại, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm giấy nợ kia một lúc lâu, sau đó gấp gọn nó cho vào túi.

———————

Lưu ý khi đọc truyện (Tác giả nhắn nhủ đến cả nhà):

1. Bác ca sẽ gọi Tiêu Tiêu là vợ, dù không phải nữ, nhưng vẫn sẽ gọi là vợ.

2. Đây là câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi phát triển thành tình yêu bền lâu qua thời gian. Tiêu Tiêu mềm mại nhưng vô cùng chủ động và quyến rũ. Bác ca là cún con trung thành được Tiêu Tiêu thuần hóa.

3. Trong tình yêu của người trưởng thành, sẽ có nhiều mô tả về sự thân mật giữa hai người (đây là nỗ lực nhỏ của tôi).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC