No.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ tịch, đây là kế hoạch của dự án lần trước, anh..."

Tiểu Chu còn chưa nói xong đã thấy Vương Nhất Bác khoác tay, hắn từ trên ghế đứng dậy, lấy áo vest treo trên lưng ghế, vừa mặc vào vừa nói:

"Nếu không có kế hoạch hoàn chỉnh, thì đừng cho tôi xem."

"Vâng..."

Tiểu Chu cũng chỉ có thể đưa Vương Nhất Bác bản kế hoạch này bởi không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng nghe thấy lời của người kia nói, cậu đành phải rút báo cáo trở về.

Bản kế hoạch được cất lại vào túi, khi thấy Vương Nhất Bác muốn rời đi, Tiểu Chu cũng vội đi theo.

Suốt tuần qua, Vương Nhất Bác luôn bận rộn ở công ty, thế nên dù đã sai người điều tra thông tin của Tiêu Chiến thì sau ngày hôm đó, cả hai vẫn chưa gặp lại nhau lần nào.

Trên đường đi, Vương Nhất Bác nhìn thấy có một cửa hàng Starbucks ở bên đường, hắn liền gọi Tiểu Chu chuẩn bị cho mình một cốc cà phê. Vương Nhất Bác cần tăng ca vào buổi tối và chỉ có cà phê mới có thể giúp hắn tỉnh táo ngay lúc này.

Tiểu Chu đậu xe ở bên đường, rồi đi xuống để mua cà phê cho ông chủ.

Trong lúc chờ cà phê được mang đến, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn - là Tiêu Chiến.

Khi con mồi đã xuất hiện trong tầm mắt của kẻ săn mồi, một cuộc chiến không khói súng sẽ chính thức bắt đầu.

Lúc nhìn kỹ người nọ, Vương Nhất Bác thấy anh vẫn đeo ba lô đen, nhưng bộ quần áo trên người đã khác, Tiêu Chiến hôm nay mặc quần jean sáng màu sạch sẽ, bên trên là một chiếc áo sơ mi rộng màu xanh, bộ quần áo kia khoác vào người càng khiến anh nhìn trông gầy hơn. Bởi vì Tiêu Chiến quay lưng về phía hắn nên Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy tay trái của anh đang giơ lên, như ôm hay giữ một thứ gì đó, anh cứ đi về phía trước, rồi lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm cái gì.

Khi hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì hành động tiếp theo của Tiêu Chiến đã cho hắn câu trả lời, Tiêu Chiến rẽ trái, anh tiến vào một cửa hàng thú cưng, chỉ trong vài giây, Vương Nhất Bác đã nhìn ra, Tiêu Chiến đang ôm một con mèo trên tay.

Nhìn thấy người kia biến mất vào cửa hàng, Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn:

【Mua thêm một cốc trà sữa】

Lại nghĩ đến điều gì đó, hắn gửi tiếp,

【Vị dâu.】

Cùng khi đó, Tiểu Chu vừa đến lượt gọi món thì nhìn thấy tin nhắn, cậu liền gọi thêm một cốc trà sữa và nhanh chóng thanh toán. May là cậu nhìn thấy tin nhắn kịp lúc, Tiểu Chu thầm nghĩ.

Vương Nhất Bác lúc này thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, sau đó hắn ngước mắt về hướng cửa hàng thú cưng, một lúc sau, hắn mở cửa xe đi xuống, rồi bước thẳng về phía Starbucks. Vậy mà hắn cửa còn chưa kịp mở, Tiểu Chu từ bên trong đã lập tức lao ra, còn cung kính đưa trà sữa cho hắn.

"Chủ tịch, thứ anh muốn..."

"Ừm."

Vương Nhất Bác cầm túi đồ uống rồi quay người rời đi.

Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác đi vào, Tiểu Chu đã thầm nghĩ liệu mình có phải sắp bị sa thải không, vì thế khi thấy người kia không nói gì, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, cậu nhìn thấy hướng đi của Vương Nhất Bác không đúng lắm, Tiểu Chu vừa mới định hỏi, điện thoại của cậu ta đã rung lên, là tin nhắn từ Vương Nhất Bác.

【Tìm chỗ đậu xe.】

"A? Anh ấy không về nhà sao?"

Tiểu Chu cảm thấy khó hiểu, chủ tịch lúc này đâu cần gặp đối tác? Thế nhưng dù bối rối nhưng cậu vẫn làm theo yêu cầu của người kia, lên xe rồi tìm bãi đậu xe gần đó đậu vào.

Sau khi Tiểu Chu rời đi, Vương Nhất Bác đi về hướng cửa hàng thú cưng, nhưng lúc hắn còn cách cửa hàng một đoạn, Tiêu Chiến lại đột nhiên đi ra, cuộc gặp gỡ lần thứ hai mà anh không ngờ tới vì thế đã diễn ra.

Vương Nhất Bác vội dừng lại, ánh mắt hai người khi đó cũng chạm nhau.

Tuy tình huống có hơi đường đột, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Hắn ngay lập tức nhìn về phía còn mèo mà anh đang ôm, là một con mèo màu cam, cái chân bên phải của nó đang bị thương, và cánh tay Tiêu Chiến đang ôm lấy nó vì thế cũng không khỏi dính đầy máu.

"Cậu..."

Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, đồng tử Tiêu Chiến liền hơi co rút, anh sửng sốt không nói nên lời. Tiêu Chiến không ngờ mình sẽ gặp lại trong hoàn cảnh như này, anh thường không quá ghi nhớ những người xa lạ không quen, thế nhưng Vương Nhất Bác thì khác, người kia đã giúp đỡ anh, hay nói đúng hơn, là anh nợ ân tình của người ta.

"Con mèo vì sao bị thương bị?"

Hắn bước vài bước tiến lại gần Tiêu Chiến và nhìn kỹ tình trạng của mèo con, con mèo cam rất gầy trên người lại có rất nhiều vết thương, nhưng vết thương ở chân là nghiêm trọng nhất, nơi đó gần như có thể nhìn thấy xương bên trong.

"Nó chắc là bị bạo hành, ở đây không thể chữa trị vết thương của nó, họ cũng không muốn tiếp nhận nó."

Dù Tiêu Chiến đã sẵn lòng trả thêm tiền nhưng người chủ cửa hàng cũng không sẵn lòng giúp đỡ, họ còn giục anh rời đi.

"Mang nó đến bệnh viện đi, tôi sẽ gọi trợ lý lái xe đến."

"Cái này..."

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, anh và Vương Nhất Bác vốn đã không quen biết, anh cũng đã thử kiểm tra, bệnh viện thú y tốt nhất cách đây khá xa, lái xe sẽ mấy khoảng hai mươi phút, nhìn quần áo trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đoán người kia chắc hẳn là người bận rộng với công việc, anh làm sao có thể làm phiền người ta đưa anh đến đó.

"Nếu còn chần chừ nữa, anh có muốn cứu sống con mèo nữa không?"

Được rồi, vì để cứu sống con mèo càng sớm càng tốt, anh cũng không để ý nhiều nữa. Sau khi hai người lên xe, họ trực tiếp lái xe thẳng đến bệnh viện thú y. Trên đường đi, vì sợ máu của con mèo sẽ làm bẩn ghế của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã cố gắng ôm chặt con mèo trong lòng.

Vương Nhất Bác nhìn thấy mọi cử động nhỏ của anh, nhưng hắn không nói gì cả. Ánh mắt Tiêu Chiến trên suốt đường đi luôn dán chặt vào con mèo, Tiểu Chu thỉnh thoảng liếc nhìn tình hình ở ghế sau. Ngay khi nhận được tin nhắn của Vương Nhất bác, cậu đã vội vàng chạy đến và hiện tại đang đi về hướng bệnh viện nhanh nhất có thể.

Họ chỉ mất mười phút để đến bệnh viện thú y, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác xuống xe, hai người vội vàng bế con mèo đi vào bệnh viện, anh mau chóng giải thích ngắn gọn tình trạng của mèo con. Mèo con sau đó được đưa vào phòng phẫu thuật để rửa vết thương. Trong lúc ngồi chờ ở bên ngoài, Vương Nhất Bác đã đến bên cạnh anh.

Vì là ban đêm nên không có nhiều bác sĩ thú y trực khám, mọi người đã đi vào phòng phẫu thuật, mèo con đang được rửa vết thương nên hai người bị cách ly ở bên ngoài.

Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng nên Vương Nhất Bác đành quyết định lên tiếng trước.

"Uống chút trà sữa đi."

Trà sữa đem theo suốt cả chặng đường, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện với đối phương, hắn đưa trà sữa qua cho Tiêu Chiến, anh thoáng giật mình, lúc Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời thì Vương Nhất Bác đã tiếp tục hỏi:

"Anh làm sao tìm thấy con mèo đó vậy?"

"Tôi nhìn thấy nó nằm trong bụi cỏ ven đường, không biết là bị bỏ rơi hay bị người ta đánh đập nữa, tôi thấy nó suýt chết ở bên đường. Nó quá tội nghiệp rồi."

Trước khi Tiêu Chiến bước chân vào giới giải trí, một đồng nghiệp ở studio trước đây của anh cũng có một con mèo, anh đã giúp đối phương chăm sóc con mèo kia nhiều lần, Tiêu Chiến lại khá yêu thích loài vật này nên khi nhìn thấy con mèo màu cam này, anh đã cảm thấy quá đáng thương và xót xa, anh biết mình không thể đứng yên nhìn nó chết nên đã đưa nó đi tìm bác sĩ.

"Lau qua đi."

Đối mặt với khăn giấy Vương Nhất Bác đưa tới, Tiêu Chiến có chút bối rối, sau đó anh nhìn vào áo của mình và nhận ra nó dính rất nhiều máu của mèo con, chắc là không thể lau sạch được. Tuy vậy Tiêu Chiến vẫn nhận lấy khăn giấy từ người kia, anh nói "cảm ơn" và lau vết máu còn chưa khô trên cánh tay.

"Anh có việc ở đây à?"

"Không... tôi chỉ là đi ngang qua thôi..."

Nghe thấy câu trả lời có phần ấp úng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy đối phương chắc hẳn không muốn nhắc đến chuyện này nên hắn cũng không hỏi nữa.

Thực ra, hôm nay Tiêu Chiến đã đi đến một sự kiện, nhưng vì người tổ chức thậm chí còn chưa từng nghe đến tên anh nên họ cũng không sẵn lòng mời anh đến hát. Tiêu Chiến hiện tại không có tài nguyên, Niệm Gia lại căn bản không để ý đến anh, thái độ của công ty chính là có hoặc không có tài nguyên, nếu anh đã không có tài nguyên thì anh cứ vậy mà sống qua ngày rồi tự kiếm tiền mà chi trả cho chỗ ở.

Tiêu Chiến đang sống dựa vào tiền tiết kiệm từ công việc trước kia, nhưng đồng thời, anh cũng cần phải trả tiền "thuê nhà" đều đặn cho chỗ ở mà công ty cung cấp, vì thế thay vì mỗi ngày cứ quanh quẩn ở công ty, Tiêu Chiến nghĩ tốt hơn hết là anh nên ra ngoài tìm kiếm các sự kiện để biểu diễn, anh bắt đầu đi đến nhiều nơi để tìm kiếm cơ hội cho bản thân, nhưng hầu hết mọi lần đều kết thúc trong thất bại.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn cốc trà sữa trước mặt, anh xoay nhẹ tay cầm và nhìn thấy nhãn dán vị dâu khiến anh có chút ngạc nhiên. Tiêu Chiến tự hỏi làm sao Vương Nhất Bác lại biết anh thích hương vị này. Chẳng lẽ hắn cũng thích vị dâu hay sao...

"Anh thử đi."

Tiêu Chiến gật đầu, anh nhét ống hút vào trong lỗ tròn rồi hút vài ngụm,hương vị khá ngọt ngào.

Tiêu Chiến im lặng uống trà sữa được một lúc thì nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn thấy bác sĩ đang bế con mèo ra ngoài, mèo con được quấn băng gạc, hai người nhìn thấy liền đi đến hỏi thăm tình hình của nó.

"Vết thương đã được vệ sinh, những vết xước khác cũng không có vấn đề gì lớn. Tuy nhiên vết thương ở chân phải rất nghiêm trọng. Chúng tôi nghi ngờ vết thương là do bị bạo hành mà có, nó sau này đi lại có thể sẽ khó khăn đó. Còn nữa, hình như đã lâu rồi nó không được ăn uống, cả người quá gầy, sinh hiệu tương đối yếu. Chúng tôi đề xuất nên để nó nhập viện quan sát một tuần, chúng tôi sẽ cung cấp dinh dưỡng để cố gắng phục hồi sức khỏe của nó."

Khi Tiêu Chiến còn chưa kịp suy nghĩ thì người bên cạnh anh đã lên tiếng.

"Vậy thì ở lại đi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn hắn, anh cũng không nói gì, tình trạng mèo con hiện tại hẳn là phải nhập viện.

"Được rồi, chúng tôi sẽ nói rõ hơn về tình trạng hiện tại, mời vào trong."

Tiêu Chiến đồng ý, anh đi theo bác sĩ đến phòng bệnh nội trú ở bên trong, mỗi phòng đều có mèo con hoặc chó con ốm yếu đang ở, bác sĩ tìm một căn phòng trống, rồi mở cửa đưa mèo con vào, sau đó treo hồ sơ bệnh án ở bên ngoài.

"Anh có thể đến thăm nó thường xuyên nếu không an tâm. Bởi vì nó từng bị bạo hành nên có thể sẽ không muốn tiếp xúc với người khác. Tôi xin mạn phép hỏi một câu, anh có ý định nhận nuôi con mèo này không?"

Tiêu Chiến nhìn mèo con rúc vào một góc, anh im lặng gật đầu, Tiêu Chiến đột nhiên có suy nghĩ muốn nuôi con mèo trước mắt này.

"Nếu muốn nuôi nó, trong vài ngày tới anh nên thường xuyên đến thăm nó, để hai người có thể thân thiết hơn, anh cũng có thể mua một số đồ chơi hoặc thức ăn cho nó. Điều này sẽ giúp mèo con thích ứng tốt hơn khi anh đưa nó về nhà."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."

Sau đó anh theo bác sĩ đi ra ngoài, lúc vừa đi đến quầy thanh toán, Tiêu Chiến đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở đó. Ngay khi anh vừa định bước tới thanh toán, Vương Nhất Bác đã lên tiếng trước.

"Tôi đã thanh toán rồi, chúng ta đi thôi."

"A..."

Vương Nhất Bác đi ra ngoài trước, Tiêu Chiến mất vài giây để kịp tiêu hóa lời người kia nói, sau đó anh vội chạy theo sau.

"Ừm... tổng cộng là bao nhiêu, tôi sẽ chuyển lại cho cậu."

"Không cần đâu."

"Không được... tôi sẽ trả lại."

Tiêu Chiến biết rõ chi phí chữa bệnh chắc chắn không hề rẻ, hơn nữa anh còn chưa trả lại tiền phòng lúc trước cho người ta, anh làm sao có thể mặt dày để người khác chi trả cho mình thêm lần nữa.

"Lần sau rồi trả, không cần vội."

Trước khi Tiêu Chiến kịp nói tiếp, Vương Nhất Bác đã hỏi anh:

"Anh định ở lại đây một tuần à? Hay là sẽ đi nơi khác?"

"Tôi tạm thời sẽ ở lại đây..."

Lời nói của bác sĩ vẫn còn vang bên tai anh, anh phải đợi cho đến khi mèo con bình phục mới có thể đưa nó về công ty.

Tiêu Chiến bây giờ phải đối mặt với một rắc rối khác, rất có thể hôm nay anh sẽ phải trả lại tiền phòng cho người kia và bây giờ anh lại phải đi tìm một nơi ở khác.

"Anh có thấy phiền không nếu ở lại chỗ tôi trong một tuần."

"A..."

Tiêu Chiến giật mình, sau đó lại cụp mắt xuống, liệu anh có nên nhận món hời này không? Ở khách sạn suốt một tuần chi phí sẽ rất đắt, nhất là ở khu vực này nữa, giá cả ở đâu cũng không hề rẻ...

"Giá cả ở đây không rẻ, hơn nữa anh lại không phải là người nơi này không khỏi sẽ gặp phải lừa đảo. Nếu anh cảm thấy khó xử, có thể gửi tôi một ít chi phí, dù sao vẫn tốt hơn so với ở nơi khác."

Mỗi câu mà Vương Nhất Bác nói đều như xoáy sâu vào tim Tiêu Chiến. Đối với anh mà nói, giai đoạn này thực sự rất khó khăn, anh không có việc làm nên chỉ có thể cố gắng sống tiết kiệm và nhận một số buổi diễn để trang trải cuộc sống.

"Vậy... làm phiền cậu rồi."

Tiêu Chiến cảm thấy mình lại lần nữa lợi dụng lòng tốt của người ta, mặt anh bất giác nóng bừng, lúc theo người kia ra xe, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã ngồi vào ghế lái, hắn ra hiệu cho anh ngồi vào bên cạnh. Tiêu Chiến thắt xong dây an toàn, anh nhận ra trên xe vừa thiếu mất một người nên quay sang hỏi Vương Nhất Bác:

"Trợ lý của cậu đâu rồi?"

"Cậu ta có việc nên đi trước rồi."

"À."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Tiêu Chiến yên lặng ngồi ở vị trí của mình, sau khi đi được nửa tiếng, anh nhìn thấy chiếc xe tiến vào một tiểu khu, chỉ cần nhìn vào kiến trúc nơi này, Tiêu Chiến đã cảm thấy giá nhà nơi này hẳn có vẻ rất cao.

Xe được đậu trong sân, Tiêu Chiến cũng xuống xe, anh lấy balo nhìn thấy người kia bước xuống rồi đóng cửa xe, Tiêu Chiến liền theo hắn vào nhà.

Ngay khi bước vào nhà, Vương Nhất Bác đã đi lấy một đôi dép dự phòng, sau khi đã thấy Tiêu Chiến đổi dép xong hắn mới dẫn người đi thẳng lên lầu, hai người đi đến bên trái hành lang, Vương Nhất Bác mở cửa phòng dành cho khách rồi quay sang nói với anh,

"Bên trong có đồ vệ sinh cá nhân, tuần nào cũng có người đến dọn dẹp, anh cứ sử dụng thoải mái."

"Cảm ơn cậu..."

"Nếu anh cần gì thì cứ đến tìm tôi. Tôi ở phòng làm việc đối diện."

"Ừm~"

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến cũng xách balo đi vào, anh nghĩ mình không thể nằm lên giường với bộ đồ dính máu như vậy được, nên liền tìm quần áo khác để thay, thấy phòng tắm có dép lê riêng, anh cũng đổi sang đôi dép đó sau đó khóa cửa phòng tắm lại.

Nửa giờ sau, Tiêu Chiến mới bước ra khỏi phòng tắm, anh cầm khăn lau nước trên tóc, nhưng vì trong phòng tắm không tìm thấy máy sấy tóc và vết máu trên quần áo cũng cần phải giặt ngay. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định sẽ sấy tóc trước rồi mới giặt quần áo, vì vậy Tiêu Chiến đã mở cửa đi tìm Vương Nhất Bác.

Sau vài lần gõ cửa, Tiêu Chiến đẩy cửa vào, anh nhìn vào trong thì thấy Vương Nhất bác hình như đang làm việc, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Chiến mới giải thích mục đích của mình.

"Tôi không tìm thấy máy sấy tóc..."

"Để tôi lấy nó cho anh."

Hắn đứng dậy và để Tiêu Chiến đi vào phòng. Sau khi đã đưa máy sấy cho anh, Vương Nhất Bác nhớ tới chuyện gì đó và hỏi:

"Anh có muốn giặt quần áo luôn không?"

"Sau khi tôi sấy tóc xong sẽ giặt."

"Máy giặt ở tầng dưới, tôi có thể mang quần áo xuống giúp anh."

"Không cần đâu..."

"Vết máu cần phải sớm giặt, anh giặt tay cũng quá phiền phức rồi, để tôi giúp anh mang xuống giặt đi."

Tiêu Chiến vừa rồi còn muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Vương Nhất Bác, anh không biết nên trả lời người kia như thế nào, cuối cùng đành phải xấu hổ đi lấy quần áo đưa cho hắn.

Vương Nhất bác sau khi đem quần áo xuống lầu giặt liền đứng đó đợi một lúc thì nhìn thấy Tiêu Chiến đang đi xuống lầu, tóc anh nhìn vẫn còn hơi ướt, thấy anh đã đến gần hắn mới hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi định chờ quần áo... sấy khô..."

Tiêu Chiến bất giác gãi đầu, anh cảm thấy bản thân chiếm dụng phòng của Vương Nhất Bác đã rất ngượng ngùng rồi, người kia lúc này còn giúp anh giặt quần áo, anh không thể để người ta lấy luôn đồ giúp mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi đã khiến anh càng thêm xấu hổ.

"Ngày mai anh có muốn đến thăm mèo con không?"

"Ừm~"

"Vậy buổi trưa đi nhé? Lúc đó sẽ ít người ở đó hơn."

"Được."

Sau khi đã thống nhất thời gian, Tiêu Chiến cũng không còn chủ đề gì để nói cùng đối phương nữa nên chỉ lặng lẽ đứng đó chờ quần áo giặt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy điều đó nên hắn cũng không nói nữa, hắn sợ Tiêu Chiến cảm thấy không thoải mái nên đã đi ra ban công và hút một điếu thuốc.

Lúc quần áo sấy xong, hai người cùng nhau lên lầu, trước khi vào phòng, Tiêu Chiến đột nhiên quay lại hỏi:

"Tôi có thể thêm Wechat của cậu không?"

"Tất nhiên là có thể."

Hắn lấy điện thoại ra và quét mã cho Tiêu Chiến, sau khi nhận được thông báo kết bạn, Vương Nhất Bác đã chính thức giới thiệu tên của mình.

"Chỉ cần ghi Vương Nhất Bác là được."

"Tiêu Chiến."

Sau khi người kia gật đầu, Tiêu Chiến mới đi vào phòng.

Lúc Tiêu Chiến xốc chăn lên và nằm xuống giường, anh nhìn thiết kế và sự sạch sẽ của căn phòng, trong lòng thầm cân nhắc một đêm ở đây tầm bao nhiêu mới ổn...

Vừa rồi anh quên hỏi người kia chuyện này, Tiêu Chiến nghĩ lúc này Vương Nhất Bác chắc đang làm việc nên anh đã chuyển ba trăm sang cho hắn và đính kèm lời nhắn.

【Như thế có đủ không?】

Tiêu Chiến chỉ cần đợi vài giây đã nhận được tin nhắn của người kia.

【Đã đủ cho một tuần rồi, anh không cần gửi thêm.】

Tiêu Chiến trầm mặt nhìn tin nhắn, anh dừng lại một chút, sau đó lại lẩm bẩm:

"Không phải chứ... làm sao đủ cho một tuần được!"

Tiêu Chiến vẫn nhìn vào tin nhắn kia, anh cảm thấy nếu bản thân mặc cả lại chút tự phụ. Tiêu Chiến nằm trên giường trằn trọc một lúc, cho đến khi anh vẫn chưa tìm được phương án phù hợp thì điện thoại lên rung lên, anh liền mở tin nhắn lên và đọc luôn.

【Đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ sớm đi.】

Tiêu Chiến nằm trên giường, anh dụi mặt vào gối, nhìn tin nhắn rồi thì thầm:

"Được rồi..."

Anh trả lời người kia bằng một jpg "chúc ngủ ngon" rồi đặt điện thoại xuống, tắt đèn và chui vào chăn ngủ thiếp đi.

--------------

Người đã đến, không có lý do gì để buông tay.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net