2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.

Sean rời khỏi lớp chăn ấm, khoác áo choàng, tiến lại bên khung cửa sổ.

Những con ngựa ở trang trại bên kia con đường đang gõ móng một cách bồn chồn, một số ái ngại ngoái đầu nhìn về hướng Tây.

Đàn sói hoang ở thung lũng đang gào rú một cách hung dữ, và thê lương.

Đêm trăng tròn.

Và ngài công tước sẽ không thức dậy vào đêm nay.

Ngài nào chịu đựng được, ngài chỉ là một ma cà rồng yếu ớt đã đánh mất bản năng săn mồi.

Ô, nhưng thực ra ngài vốn đâu có yếu ớt như vậy. Ngài công tước từng là một ma cà rồng ăn chay, và ngài không thể chung sống một cách êm đẹp với đám ma cà rồng quý tộc mọi rợ luôn cho rằng ngài là nỗi nhục của giới khát máu.

Chúng đẩy ngài vào một cái bẫy, với một đám người sói hung hãn man rợ chỉ chực chờ dùng bộ răng nhơ nhuốc của chúng đánh gục ngài. Nhưng ngài cao quý của tôi ơi, ngài đã thoát được. Ngài bị đẩy đến một cái xứ hẻo lánh với một tòa lâu đài cũ kỹ và một tên quản gia quèn.

Ngài trở nên yếu ớt, và máu của những loài động vật khác đều vô dụng trong việc chống đỡ cơ thể ngài. Ngài cần máu người. Em là người duy nhất có thể giúp ngài, và sẵn lòng làm điều đó.

Sean khoanh tay, đứng bần thần nơi khung cửa sổ trong một chốc. Ánh trăng nhảy nhót trên từng tầng của tòa lâu đài, như một điệu Vanlse du dương uyển chuyển.

Nhưng đuôi mắt Sean trở nên đanh lại. Cậu chán ghét nó.

...

Một tháng trở lại đây, thị trấn rơi vào một tình cảnh khủng khiếp. Đàn sói dường như đã vượt qua thung lũng, tiến gần hơn đến khu rừng, và người ta thì dần mất tích một cách bí ẩn.

Cảnh sát bắt đầu lùng sục khu rừng, rồi bí mật dần dần bị moi đến.

Giữa đường phố, một người đàn bà khóc tướng một cách dữ dội, búi tóc nặng nề rối tinh mù lên, chiếc váy ren thì vừa bẩn vừa xộc xệch. Thi thể thiếu nữ được tìm thấy trong rừng được cảnh sát xác nhận là con gái của bà.

Vốn dĩ thiếu nữ ở tuổi này thường không ít người bỏ xứ mà chạy theo tiếng gọi của tình yêu, song bây giờ đã có thể xác định, phần lớn có lẽ đều bị giết chết bằng một cách nào đó bởi tên sát nhân man rợ.

...

Barke bồn chồn đi đi lại lại trong văn phòng, hai tay chắp sau lưng vặn vẹo một cách kì quặc, gót giày da sốt ruột gõ xuống nền đá hoa cương. Gã ngửi thấy mùi không lành trong không khí, và cái sự chết tiệt sắp xảy đến có thể một cước đá bay gã ra khỏi cái ghế cảnh sát trưởng của Workington.

Cửa văn phòng mở ra, tay cấp dưới của gã cầm một phong bao dấu đỏ đi vào. Barke ngay lập tức chộp lấy cái phong bao thư, mở ra đọc:

"Ngài kính mến,

Như ngài ra lệnh, khu rừng đã được lục soát thêm một lần. Nhưng một lần nữa, may mắn lại không đứng về phía chúng ta, khi mà những dấu vết còn sót lại đã bị những cơn mưa bão mấy ngày qua quét sạch. 

Những đặc điểm đáng ngờ trên thi thể nạn nhân có nhiều mối tương đồng, với máu tươi rỉ ra từ miệng và lỗ nhỏ kì quái ở cổ, tóc cùng móng tay mọc dài bất thường, còn cái bụng thì trướng tướng lên như vừa được cho ăn no. 

Tuy nhiên, tôi muốn báo cho ngài, về một mối nghi ngờ to lớn đối với lâu đài tiếp giáp với khu rừng, hầu như không cho phép người lạ bén mảng.

Chúng tôi vẫn đang tiếp tục đi tuần tra vài vòng quanh khu rừng, trong những nỗ lực sẽ tìm thấy được một ít bằng chứng mới mẻ và rõ ràng hơn.

Thiếu úy Hemsworth"

Barke chậm rãi gấp lá thư lại, cho vào túi áo.

Gã gác tay lên lông mày, cái miệng méo xệch đi, đăm chiêu suy nghĩ. Sự việc ngày một nát toét như cái mủ mụt đau nhức dưới lòng bàn chân, nhấc chân một cái lại càng trở nên nghiêm trọng. Nếu không thể giải quyết chuyện này một cách thận trọng và khôn ngoan, gã e là mọi chuyện sẽ không thể nào phẳng lặng trở lại như cũ.

Gã rít lên một tiếng, rướn mình đến cái máy điện tín, gấp rút sắp xếp đến thị trấn một chuyến.

Hôm nay là một ngày ảm đạm hơn mọi ngày khác. 

Bầu trời ngoài cửa sổ u ám lạ thường, còn người ta thì hạn chế ra ngoài đến hết mức.

Barke cúi người bước xuống xe ngựa, đưa mắt xem xét chung quanh thị trấn một lúc.

Trên đường lớn trống vắng như thể đang nửa đêm, và gã bắt gặp một lão già rách rưới đang huơ huơ tay, thoải mái nói chuyện với không khí. Barke ném cho lão ta một cái nhìn trịch thượng, đưa tay phẩy vào không khí một cách khiếm nhã và cục cằn, xoay người bước đi.

Gã gặp thiếu tá của mình trong văn phòng tồi tàn của cảnh sát địa phương. Hemsworth bỏ chiếc mũ dính đầy bùn đất của anh xuống bàn trà, cúi đầu chào cấp trên của mình.

Barke trở nên nôn nóng bất thường, ánh mắt hàm chứa sự thúc giục cưỡng ép.

"Thưa Ngài, mọi bằng chứng ít ỏi đã phơi bày ra trước mắt, và tôi cho rằng, dù rất khó tin, chúng ta đang phải đối mặt với một trong những thứ khủng khiếp nhất từ trước đến nay-một con ma cà rồng hút máu người"

Ánh mắt Barke tối sầm lại, gã bắt đầu thở khò khè như người bị hen suyễn. Ma cà rồng là một điều gì đó rất ghê tởm để nhìn thấy, và nghe thấy.

Gã sẽ phải tận dụng bộ óc tinh ranh của mình để dụ nó vào tròng.

Đêm xuống.

Trời mưa tầm tã, và gió thì không ngừng thì thào điên loạn vào từng khung cửa sổ. Cả lâu đài chìm vào một khối mờ ảo u ám, chỉ còn tòa tháp phía Tây vẫn đang sáng đèn.

Sean vén tấm rèm nơi cửa sổ, quan sát một cách kỹ lưỡng. Có tiếng chân ngựa đi trên mỏm đá, một cỗ xe lớn được kéo bởi bốn con ngựa đen khỏe mạnh đang dừng trước cánh cổng sắt cao lớn.

Sean cầm lấy cây dù và ngọn đèn nơi góc phòng, kéo áo khoác choàng lên người, đi xuống. Ngọn gió đang vờn ánh lửa từ trong chiếc đèn cũ kỹ mốc meo, và trước khi đi đến cổng lâu đài, mái tóc cậu cũng bị cơn cuồng phong quăng quật một cách thô lỗ.

Sean đứng bên trong cánh cổng nhòm ra ngoài, lịch sự hỏi :

"Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho ngài ?"

Một khuôn mặt dài như ngựa hiện ra nơi cửa, cất lớn giọng để át tiếng mưa :

"Chào buổi tối, ngài thân mến. Ngài có phải là chủ nhân của lâu đài này, công tước Wang ?"

"Không phải. Ngài tìm công tước có chuyện gì sao, trong một đêm mưa gió như thế này?" Sean nhướng mày, hỏi.

Người kia liền nhích ra khỏi cửa xe ngựa một chút, để lộ huân chương trên ngực áo, trịnh trọng nói :

"Tôi là Barke, cảnh sát trưởng của Workington. Tôi đến vì một số công chuyện liên quan đến những vụ án xảy ra gần đây của thị trấn"

Sean cẩn thận dò xét gương mặt người đối diện, rồi cất giọng :

"Ngài công tước đang đọc sách ở trong thư phòng. Phiền ngài đợi một lúc, sẽ không lâu, tôi sẽ đi thỉnh thị ý kiến của ngài ấy"

Một lúc sau, Sean trở lại với một chiếc chìa khóa trong tay. Tình hình ở nơi đây đang rất căng thẳng, và sự từ chối sẽ làm kích động mối nghi ngờ trong lòng ông ta.

Bước chân vào tòa lâu đài, thứ đầu tiên Barke nhận thấy là một mùi hoa hồng cực kỳ nồng, và lò sưởi thì hun đến phát nóng. Gã gảy mũi, gỡ chiếc mũ đen xuống, hất hất mái tóc muối tiêu ngắn cũn để những giọt nước mưa vung vãi đầy cả sàn nhà.

Sean khẽ liếc nhìn tên cảnh sát trưởng, cố lờ đi cách cư xử thô lỗ của gã, mỉm cười nhã nhặn :

"Mời đi lối này, thưa ngài cảnh sát trưởng"

"Cảm ơn" Barke gật đầu.

"Phiền ngài chú ý nơi chốn mà mình sắp đi qua, cái cầu thang đần độn này không thiếu những cú bịp có thể làm cho đôi chân dũng mãnh của ngài bị thương chút đỉnh" Sean khẽ liếc sau vai áo, thành tâm nhắc nhở.

Barke đi một cách chậm rãi, không ngừng dò xét chiếc cầu thang uốn lượn. Một trò bịp được sắp xếp khá tinh vi nơi bậc cầu thang thứ mười bảy, gã hừ lạnh, lách qua chúng, bước đến thư phòng của ngài công tước.

Đôi mắt hẹp dài của Barke quét qua căn phòng một lượt. Tủ đựng sách bằng gỗ trần bì hồng cao đến trần nhà, có thể dễ dàng nhận ra chủ nhân của nơi đây hẳn là rất đam mê Shakespeare, từng cỗ tiểu thuyết dày cộm của ngài nằm ngay ngắn ở ngăn giữa vừa tầm lấy, và cuốn mới nhất của Shakespeare, Hamlet, đang nằm mở ngay ngắn gọn gàng trên bàn trà.

"Buổi tối tốt lành, thưa ngài công tước" Barke lên tiếng.

Wang khẽ nhấc mi, mỉm cười, cất giọng hòa nhã :

"Chào ngài, ngài cảnh sát trưởng. Mời ngồi"

Một gã mặt ngựa tinh quái. Wang lặng lẽ đánh giá. Nếu như bây giờ ông ta chuyển qua đi bằng bốn chân, và bắt đầu hí lên, thì cũng không có ai mảy may nghi ngờ.

Barke nghiêng mình cảm ơn, ngồi xuống chiếc ghế lót đệm nhung êm ái. Sean tiến tới, rót trà giúp ông ta.

Barke có vẻ khẩn trương, hắn đi luôn vào vấn đề :

"Có lẽ là ngài đã nghe qua, thị trấn này đang phải đối mặt với một cơn khủng hoảng tồi tệ, với các vụ giết chóc trở nên nhiều hơn bất thường so với những thập kỷ qua"

"Tôi có nghe Sean nói qua một chút" Wang điềm tĩnh đáp lời.

"Phòng trường hợp ngài chưa tường tận hết vấn đề, những xác chết đều có những điểm khác thường. Máu chảy ra từ cổ và miệng, tóc cùng móng tay mọc dài bất thường, trong khi đó, cái bụng lại trướng tướng lên như vừa ăn no căng. Thật kỳ quái phải không ?"

Wang nhướn mày :

"Ồ, có lẽ nào là vậy. Thật ghê rợn. Ngài đã tìm ra được manh mối gì rồi chăng ?"

Barke đan hai bàn tay gầy guộc như bộ xương sống vào nhau, bỗng nhiên kề sát khuôn mặt ngựa lại, con ngươi trợn ngược, khẽ thì thầm :

"Hẳn là ngài đã từng nghe qua về một thứ gọi là ma cà rồng, thưa ngài đây?"

Ánh mắt Wang vẫn duy trì tia bình thản, chỉ thấy được ngọn lửa lập lòe đỏ rực trong đôi ngươi kia. Ngài công tước rũ mi mắt, mỉm cười nhàn nhạt, lên tiếng :

"Có lẽ nào là thứ đó, thưa ngài. Thị trấn này bị đe dọa bởi thứ đáng kinh sợ như vậy sao?"

Barkce uống nốt chỗ trà đã nguội ngắt trong chiếc tách sứ, uể oải đáp :

"Tôi rất tiếc phải thừa nhận, 99% là như vậy. Tên khát máu đó đang trà trộn ở đâu đó bên trong thị trấn này. Vui lòng liên lạc với chúng tôi nếu thấy có điều gì khả nghi, nhất là khi tòa lâu đài này là nơi sát với khu rừng nhất"

"Rất sẵn lòng, thưa ngài"

Ngài cảnh sát trưởng đứng dậy, đưa bàn tay ra, ý tứ muốn bắt tay.

Công tước Wang mất một giây để đứng dậy, vươn tay bắt lấy bàn tay trước mặt.

Con ngươi của Barke lóe lên một khắc rồi lập tức trở về trạng thái bình thường.

"Chúa sẽ phù hộ cho nơi này" Wang kéo áo choàng nhung phủ kín người, lịch sự nói.

"Chắc chắn rồi" Barke mỉm cười, hàm răng ố vàng nhe ra, hai ngón trỏ chắp lại làm biểu tượng chữ thập.

Trong phút chốc, dường như ngài công tước bị giật mình, loạng choạng lùi về sau mấy bước, sắc mặt vốn trắng bệch lại trở nên tái nhợt một cách dữ tợn. Sean ngay lập tức đi đến, che khuất ngài công tước, khóe miệng dãn ra, trong lời nói lộ ra một tia thúc giục :

"Tôi sẽ tiễn ngài ra cổng. Mời đi lối này"

Barke là một con sói già tinh ranh. Gã khẽ giương mắt soi mói gương mặt chàng quản gia trẻ. Ồ, nụ cười này không lên được đến mắt. Cậu đang lo lắng cái gì sao, hả anh bạn ?

Sean khẩn trương cầm chiếc đèn dẫn đường, nhanh chóng trả ngài cảnh sát trưởng cho màn mưa ngoài kia. Cậu khóa chặt cửa, tiếng sắt thép va chạm vang lên lanh lảnh, lạnh lẽo hơn cả màn đêm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net