Chương 9: XÁC NHẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Lâm gửi tin nhắn kể sơ lược tình hình mình gặp Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác nghe, nói anh đi tới quán bar của hắn dường như không phải tình nguyện, đồng nghiệp một bên ầm ĩ trò chuyện còn anh thì an tĩnh ngồi đó bấm điện thoại. Ngô Lâm nói Vương Nhất Bác đến đón người về nhà đi, hắn cũng không thể cứ mãi để mắt tới Tiêu Chiến được. Cho dù quán bar của hắn làm ăn hợp pháp nhưng những nơi thế này loại người nào cũng có thể gặp phải, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc không phải hắn sẽ bị thằng bạn của mình hỏi tội à. Nghĩ đến thôi cũng khiến Ngô Lâm rùng mình, mức độ lạnh lùng của Vương Nhất Bác không phải người thường sẽ chịu được đâu.

Hôm nay Vương Nhất Bác lái xe về thăm mẹ Vương, cùng bà ăn cơm uống trà trò chuyện. Lúc nhận được tin nhắn từ Ngô Lâm, Vương Nhất Bác buông tay đặt tách trà lên bàn, lại bày ra vẻ mặt dịu dàng làm mẹ Vương có chút kinh ngạc. Bộ dạng của Vương Nhất Bác làm mẹ Vương không tránh được hiếu kì mà ngay tức khắc hỏi

"Tiểu Bác, sao thế?"

"Mẹ, con yêu đương rồi"

Vương Nhất Bác nói xong thì choàng tay ôm mẹ Vương một cái, để lại một câu "hôm khác con lại về" xong thì tức khắc rời đi. Mẹ Vương có chút phản ứng chậm chạp với lời nói của con trai mình, yêu đương? Tiểu Bác nhà bà yêu đương sao? Nó có thể sao?

Sự thật chứng minh dĩ nhiên Vương Nhất Bác có thể yêu đương được rồi.

Tiêu Chiến nói với Tiểu Mỹ mấy câu liền rời đi, cô thoáng nhìn thấy Vương Nhất Bác thì nháy mắt hiểu ra vấn đề, Tiêu Chiến không thèm để ý chỉ dặn dò cô đừng uống nữa mà về nhà cẩn thận, cô ậm ừ đã biết còn chúc anh tối nay vui vẻ.

Vương Nhất Bác lái xe, suốt đoạn đường không ai nói thêm gì, cả anh và cậu đều đang tự chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cơ hồ đều đang đợi đối phương đưa ra phán xét cuối cùng cho câu chuyện hiện tại giữa họ.

"Tiêu Chiến"

Xe dừng lại trước cửa nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quay sang bày ra vẻ mặt có chút ủy khuất nhìn chằm chằm anh.

"Em có chút đói, anh có thể nấu mì cho em không?"

----

Lần thứ ba Vương Nhất Bác đặt chân vào ngôi nhà này, cậu quan sát một lượt, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Tiêu Chiến đem cho cậu một cốc nước ấm bảo cậu ngồi đợi ở phòng khách nhưng Vương Nhất Bác không chịu, còn nói muốn chính mắt xem anh nấu mì cho cậu. Tiêu Chiến mắng cậu ấu trĩ sau đó không quản cậu nữa, anh xoắn tay áo hì hục bắt đầu nấu ăn. Thật ra Vương Nhất Bác không đói, tối nay cậu được mẹ Vương bồi cho rất nhiều đồ ăn, cậu là muốn chiếm dụng thêm thời gian bên cạnh Tiêu Chiến nên mới bịa ra lí do này.

Nhìn anh thành thục trong việc bếp núc, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến một căn nhà của hai người họ, cùng nhau tan ca về nhà, anh nấu ăn cậu dọn dẹp nhà cửa, tối đến xem phim trò chuyện, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc nhỏ đẹp trong cuộc sống, bình đạm yêu nhau, thật tốt biết bao. Vương Nhất Bác nghĩ đến đây liền không kìm được lòng mình, khao khát có được anh, yêu đương với anh cháy trong lòng cậu, từng chút từng chút đốt lên niệm ý của bản thân. Vương Nhất Bác tiến lên mấy bước, từ phía sau ấn tắt bếp gas, tiếng nước đang sôi ùng ục từ từ nhỏ lại. Tiêu Chiến quay lại thắc mắc nhìn cậu.

"Sao vậy Nhất Bác?"

"Bây giờ em muốn hôn anh, phải làm sao đây?"

"Hả?"

Tiêu Chiến còn chưa hết kinh ngạc thì đôi môi của người đối diện đã phủ lên môi anh. Vương Nhất Bác ghì chặt vai anh, cánh môi cậu lạnh buốt, chạm nhẹ vào môi anh lại có chút run rẩy.

Vương Nhất Bác thấy anh không động mới nhận ra mình quá nóng vội đã mạo phạm đến anh nên liền buông tay cẩn trọng lùi lại giữ khoảng cách nhất định.

"Xin lỗi, em...em không giữ được bình tĩnh. Anh...anh có thể mắng, có thể đánh em cũng được"

Lồng ngực Vương Nhất Bác phập phồng, mắt có chút đỏ, thừa nhận bản thân hơi mất khống chế nhưng hôn anh là việc cậu không làm sai. Yêu một người không sai, muốn chạm vào người đó cũng không hề sai, yêu chính là như vậy, không có cách nào làm khác cả.

Tiêu Chiến cảm giác như có dòng điện chạy trong người mình, lúc môi Vương Nhất Bác chạm vào anh ngay lập tức bị tê, lúc chưa định hình được thì cậu đã rời ra rồi. Ham muốn được chạm thêm lần nữa hiện hữu rõ ràng trong lòng anh, anh nghe tiếng tim mình đập rộn ràng, thôi thúc anh tiến lại gần hơn Vương Nhất Bác.

Lúc Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến sẽ đuổi cậu về thì người trước mặt đã bước tới bổ nhào vào người cậu, choàng tay qua cổ lại giống như cậu cũng chạm nhẹ vào môi liền rời ra.

"Anh cũng muốn hôn em"

Vương Nhất Bác mở to mắt biểu thị ngạc nhiên, ôm lấy eo anh để anh khỏi bị ngã, còn chưa hết bàng hoàng đã nghe người trong lòng ôn nhu lên tiếng

"Vương Nhất Bác, anh thích em. Tụi mình hẹn hò đi!"

Vương Nhất Bác nhìn thấy nụ cười anh rực rỡ, đôi mắt híp lại nhìn cậu đầy yêu thương, giống như cậu mãi mãi đi bộ trong mùa đông lạnh giá, cuối cùng cũng tìm thấy một ngọn lửa ấm áp xoa dịu trái tim cậu rồi. Vương Nhất Bác siết chặt vòng eo anh, không đáp lời anh mà cúi xuống ngậm lấy cánh môi đáng hé mở.

Vương Nhất Bác giống như cá bị mắt cạn, gặp được nước liền vùng vẫy không ngừng. Cậu dùng sức hôn môi anh, vừa hôn vừa ôm anh ngồi lên thành bếp. Tiêu Chiến đột nhiên bị nhấc lên có chút hoang mang, theo bản năng ghì chặt vào vai cậu, hai chân vòng lại kẹp chặt eo Vương Nhất Bác.

"Em... "

Vương Nhất Bác không cho anh cơ hội để nói chuyện, cậu mút cánh môi anh, dùng lưỡi thăm dò mọi ngóc ngách, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ của anh, bắt lấy được liền quấn quýt không một kẽ hở. Tiêu Chiến dù sao cũng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện yêu đương, bị cậu hôn cho hết dưỡng khí liền dùng tay đánh vào bã vai cậu. Vương Nhất Bác giữ nhịp thở từ từ ổn định liền buông anh ra, nhưng trán vẫn cụng trán, quyết tuyệt không rời một tấc ly nào.

"Sao thế?"

"Em...sao em lại mạnh bạo như vậy chứ?"

"Bởi vì thích anh, muốn hôn anh lâu rồi"

Chính Tiêu Chiến nói bọn họ hẹn hò đi, Vương Nhất Bác liền không kiêng dè gì nữa, trực tiếp bộc lộ tâm tư lâu nay của mình. Mà Tiêu Chiến cảm nhận được tình ý của cậu toàn bộ cơ thể đã sớm đỏ như tôm luộc, ánh mắt anh sáng như sao trời, đang chiếu rọi dải ngân hà trước mắt mình. Hai người họ giống như con thiêu thân, lao vào biển lửa tình yêu của nhau, khảm đối phương vào trong tim, dùng chân thành cùng nhau buộc chặt sợi dây vận mệnh gắn kết giữa họ.

"Tiêu Chiến, ôm chặt!"

Vương Nhất Bác thông báo xong liền vững vàng ôm Tiêu Chiến lên một đường đi tới sô pha phòng khách. Lúc Tiêu Chiến còn đang bất ngờ trước lực tay kinh người của cậu thì Vương Nhất Bác đã đặt anh ngồi vững trên đùi mình, tiếp tục cúi xuống ngậm lấy môi anh. Tiêu Chiến không phản ứng chậm chạp nữa, anh choàng tay qua cổ cậu áp sát người mình gần hơn, nhiệt tình đáp lại cái hôn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hôn anh đến nghiện, cảm thấy người trong lòng mình hô hấp khó khăn mới chịu buông ra. Vương Nhất Bác nhìn anh nở nụ cười, gạt mấy sợi tóc chắn trước trán anh ra, cậu thủ thỉ mấy lời tâm tình.

"Từ giờ anh là bạn trai em rồi, em rất vui. Sau này em sẽ bảo vệ anh, yêu thương chăm sóc anh, anh chỉ cần bên em là được."

"Không được. Anh cũng sẽ chăm sóc cho em"

"Được. Tụi mình chăm sóc lẫn nhau"

"Nhất Bác"

"Hửm"

"Mì chắc là nở hết rồi, làm sao bây giờ?"

Tiêu Chiến dẩu môi lên nhìn chằm chằm cậu, cả hai không hẹn mà cùng nhau bật cười, Vương Nhất Bác đáp "Hôm khác anh lại nấu cho em vậy" sau đó liền từ từ hôn lên trán, đôi mắt, cái mũi, nốt ruồi, hôn loạn khắp mặt Tiêu Chiến, miệng cũng không ngừng nỉ non gọi tên anh

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến"

"Hửm"

"Chiến ca"

"Ừm. Anh đây"

"Chiến ca"

"Anh ở đây"

"Em yêu anh."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net