1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như ngày đó Tiêu Chiến chịu nghe lời bảo mẫu, tối hôm trước không ăn hết cả hộp kem đến mức bị đau bụng, nếu như trước khi chính thức bắt đầu tiệc rượu, anh ấy không ghê tởm nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu mà chạy lên phòng tắm tư nhân tầng cao, nếu như đứa trẻ không vì ham chơi game mà quên béng mất thời gian đi vệ sinh cần thiết...thì có lẽ Tiêu Chiến đã không bắt gặp cảnh tượng ghê tởm đó, đứa bé sáu tuổi tận mắt chứng kiến gian tình giữa ba mình và con gái lớn nhà họ Vương, trên tầng cao nhất của khách sạn tráng lệ.

Tiêu Chiến, con trai trực hệ của chính thất phu nhân, đồng thời là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hồng, khi đó chỉ biết run rẩy nép vào góc tường, lén lút quan sát người phụ nữ họ Vương mặc lễ phục khoét sâu cực hạn, đang uốn éo cái mông mà ôm lấy thân thể ba mình. 

 Phụ nữ nhà giàu rốt cuộc thực dụng đến độ nào? Đại tiểu thư họ Vương thừa biết rằng sau khi mẹ mình qua đời, mấy chị em họ không được chào đón trong căn phòng này nữa, bây giờ lại thêm đứa con trai út mới chào đời, xem thái độ của ba lại càng tuyệt vọng, ông ấy không đời nào chịu giao công ty cho em trai ruột của ả.

Ả ta hiểu rõ mình chẳng tội gì phải làm con chó canh cửa không công cho gia đình giàu có, tốt hơn hết là nên tìm một lối khác mà đi.

Tại sao phải làm một kẻ đáng thương ở góc nhà họ Vương, mờ nhạt đến cái tên cũng không gọi nổi? Ả quyết định đem dã tâm nhắm tới chủ nhân Tiêu gia, một danh phận bồ nhí đâu thỏa mãn nổi tham vọng của ả, thứ người này thực sự muốn chính là vị trí phu nhân tôn quý kia, Tiêu Chiến là ai ả cũng chẳng thèm để vào mắt, ả sẽ không từ thủ đoạn mà đạp đổ chính thất, sau này sinh thêm mấy đứa con trai, cuối cùng triệt cho Tiêu Chiến không còn đường ngóc đầu dậy. 

Chủ nhân tương lai của Thịnh Hồng chỉ có thể là con trai ả, không phải cái đứa không ra hồn ngồi trên bàn tên Tiêu Chiến kia. Người phụ nữ khôn ngoan nhà họ Vương đã lên môt kế hoạch hoàn mĩ, chỉ chờ đến ngày ông Tiêu say mê mĩ sắc đến độ không thể rời bỏ được nữa.

Tiêu Chiến đứng trong góc tối chứng kiến toàn bộ cảnh tượng bẩn thỉu tột cùng, bóng lưng nhỏ bé mặc lễ phục yếu ớt nép phía sau, vẻ kinh hoảng không thốt nên lời phủ kín đôi mắt trẻ thơ trong suốt...

Đó chính là người ba nó luôn tôn sùng như thần thánh, đứa trẻ mới lên sáu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không hiểu thế nào là " vụng trộm", huống chi là thủ đoạn thâm sâu của " Tiểu tam". Nó chỉ thấy nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng, khi chợt nhận ra ba không cần mẹ nó nữa.

Không phải yêu thương sâu đậm sao? Không phải thanh mai trúc mã sao? Không phải tay trắng cùng nhau lập nghiệp sao? Làm thế nào mà nói phản bội liền phản bội? Làm thế nào mà vừa quay lưng đã lật mặt dối gian như thế? 

 Tiêu Chiến không hiểu.

Đứa trẻ còn quá nhỏ để hỏi những lời này, nó chỉ cảm thấy khoảnh khắc ba mình và người phụ nữ xa lạ quấn lấy nhau, hình ảnh người cha vĩ đại trong lòng nó đã hoàn toàn sụp đổ.

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Chiến phải đối mặt với sự bẩn thỉu của giới thượng lưu. Trước giờ Tiêu gia đã bảo hộ anh quá tốt, giống như nuôi một bông hoa trong lồng kính ấm áp, gió thổi không qua mưa xối không ướt, quanh năm tràn ngập ánh mặt trời. Nhưng lồng pha lê cũng không thể mãi mãi kiên cố, đến một ngày nọ đột nhiên xuất hiện một vết nứt, nứt vỡ ăn sâu vào tâm khảm của đóa hoa nhỏ, dù trải qua bao nhiêu kỳ hoa cũng khó mà hàn gắn như lúc ban đầu. 

Tiêu Chiến bắt đầu ghét tất cả mọi người trong nhà họ Vương, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ai cũng khiến anh phát ngán. Mỗi khi nghĩ đến những người có cùng dòng máu với người phụ nữ bẩn thỉu đó, cơ thể anh sẽ ghê tởm đến rùng mình.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy cái xuất thân nổi tiếng mà mình tự hào từ nhỏ thực chất dơ bẩn nhường nào, bẩn đến độ khiến anh muốn phun ra hết cháo bào ngư và hải sản trong bụng ra.

Vậy nên trong bữa tiệc trăm ngày hôm đó, Tiêu Chiến thực sự muốn bóp chết cái kẻ đang chảy dòng máu họ Vương cùng với ả tiện nhân kia- Vương Nhất Bác. Mười phần hận ý không thể nghi ngờ.

...

" Lão già kia không phải là chủ nhân Trì Long sao? Có người trong đám xôm tụ chợt lên tiếng.

" Vương gia nhiều con như vậy, lão Vương lại chỉ thích nhất đứa con út. Cái ngai vàng Trì Long đó, Vương Nhất Bác sớm muộn gì cũng ngồi lên thôi."

"Chưa chắc đâu. Tiểu thiếu gia nhà họ Vương mới ngoài hai mươi tuổi. Hắn có đủ năng lực đảm đương sản nghiệp lớn đến vậy sao?" 

" Sao lại không thể? Chớ có coi thường mấy danh môn công tử này, bọn họ ai ai cũng là kẻ lợi hại cả. Nhìn Tiêu Chiến của Thịnh Hồng mà xem, ngày thường tính tình ôn hòa, âm âm trầm trầm không tranh không cướp. Ai có thể ngờ anh ta ngày đó đem chính cha đẻ mình từ trên cao đạp xuống một cái. Tôi nghe nói thời điểm nhậm chức Tiêu Chiến vừa mới 24 tuổi, du học về nước được hai ngày đã làm cho người ta thở không kịp, Tiêu lão gia còn chưa kịp trở tay, địa bàn đã bị con trai cưng chiếm đoạt sạch sẽ. 

" Không phải chứ, nhẫn tâm đến vậy? Đến cha đẻ của chính mình cũng không buông tha?"

" Cha ư? Thói đời ấy mà, có tiền có quyền mới là cha."

Đám người tụ tập nhiệt tình lắng hóng hớt scandal của những gia tộc nổi tiếng, dỏng tai nghe đến hăng say, bỗng nhiên bảo an phát lệnh phong tỏa toàn bộ lối vào khu phố, một đoàn xe màu đen chạy tới, chiếc xe dẫn đầu dừng tại cửa lớn Drouot, sau đó các nhân viên mặc tây trang đen chạy đến mở cánh cửa sau. 

Người đàn ông bước xuống xe có khuôn mặt tinh xảo, tuổi tác xem ra không lớn, nhưng vẻ bề ngoài được tôi luyện quá mức trưởng thành ổn trọng. Âu phục đen thiết kế riêng ôm trọn vóc dáng chuẩn mực. Anh ta không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, vạt áo thêu viền đen, vừa vặn lấp đầy khoảng trống trước ngực một cách hoàn hảo, khiến cả người toát lên vẻ nhàn nhã thong dong. Kiểu tóc tỉ mỉ tôn lên vầng trán xinh đẹp, nhìn vừa thành thục lại không mất phong độ. 

Tất nhiên, so với màn xuất hiện hoành tráng vừa nãy, vẻ ngoài bảnh bao của anh ta càng hấp dẫn sự chú ý hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đường nét sắc bén gọn gàng, chút nữ khí linh động hoàn toàn bị che lấp, quả thực là đẹp đến nao lòng.

Nói một người đàn ông xinh đẹp hiển nhiên là có hàm ý khác, nhưng khi đặt nó lên người Tiêu Chiến cũng không hề ngoa, e rằng cả kinh đô thời trang đệ nhất như Paris, hôm nay cũng phải khuynh đảo một phen.

"Anh Tiêu, buổi đấu giá đã qua nửa chặng rồi, chúng ta đã đến muộn." Trợ lý bên cạnh báo cáo.

Đôi mắt người đàn ông liền tối sầm lại, trầm giọng nói" Tôi biết", rồi sải bước vào nhà đấu giá, giày da bóng loáng dẫm lên nền gạch men.

"Người vừa rồi là ai vậy?" Một người trong đám đông lớn tiếng hỏi.

"Nếu tôi không nhầm, thì đó chính là Tiêu Chiến." Một thanh niên nói, mắt vẫn dán chằm chằm vào cửa lớn Drouot, như thể nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Nghe đến đây, cô gái bên cạnh liền trợn tròn hai mắt:

"Tiêu Chiến? Ý của anh là ...  anh ta là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, là Tiêu Chiến của tập đoàn Thịnh Hồng?"

Thanh niên gật đầu, "Nhìn anh ta vẫn còn rất trẻ. Mấy người nổi bật ở lứa tuổi này chỉ có con trai Vương gia và Tiêu gia thôi. Vương gia đã ngồi bên trong đó rồi, khả năng cao là bên ngoài chính là Tiêu Chiến... "

Đầu óc cô gái choáng váng, sự xuất hiện đáng kinh ngạc của Tiêu Chiến khiến những mối nghi ngờ ngổn ngang cùng lúc xuất hiện.

Liên quan đến sự thay đổi lớn trong nội bộ tập đoàn Thịnh Hồng vài năm trước, cô nàng đã nghe được vô số tin tức ngầm, ai cũng nói con trai cả nhà họ Tiêu thủ đoạn cứng rắn, cô vốn tưởng chủ nhân mới của Thịnh Hồng phải là một con ác quỷ máu lạnh, nhưng hiện tại chứng kiến Tiêu Chiến bằng xương bằng thịt, cô gái lại cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình đều là sai lầm.

Làm sao khuôn mặt đẹp đẽ của Tiêu Chiến có thể liên quan đến từ "máu lạnh"? Đó rõ ràng là dáng vẻ xuân phong ấm áp, phong thái nhanh nhẹn như dòng nước chảy, khiến người ta không nhịn được muốn ôm ấp trong lòng.

Chỉ là, phần ấm áp này lại mơ hồ toát ra từng cơn lạnh lẽo đến run rẩy, giống như ánh nắng dưới rừng thông, phơi bày trước thế gian những tia sáng thưa thớt không có độ ấm.

Danh môn tụ hội ở Paris, những kẻ giàu có quyền lực nhất đều tập trung tại Drouot hôm nay. Rốt cuộc thứ thần thánh gì làm giới thượng lưu hao tâm tổn sức đến vậy? Mọi người ai cũng không khỏi tò mò, trong đầu là một dấu chấm hỏi to tướng.

"Chủ nhân Thịnh Hồng thật xinh đẹp."

"Ừ, vừa có tiền vừa có sắc..Liệu tôi có thể lấy được người đàn ông như vậy trong đời hay không nhỉ?"

Từ sau khi nhìn thấy gương mặt xuất chúng của Tiêu Chiến, các cô gái liền dồn dập khen ngợi, ca từ ái mộ tuôn ra không ngớt.

"Tiêu Chiến? Nghĩ cũng đừng nghĩ! " Một thanh niên sát phong cảnh mở miệng.

" Không chiếm được thì thôi đi, anh cũng đừng phá chúng tôi mơ mộng chứ?"

Nam thanh niên thở dài, lại bắt đầu giả bộ bí hiểm, dưới sự thúc giục của một đám người, cuối cùng úp úp mở mở, che miệng nói: 

"Con trai cả nhà họ Tiêu không có hứng thú với phụ nữ. Điều này đã lan rộng trong Anh quốc suốt từ mấy năm trước rồi."

"Đó là bởi vì phụ nữ bình thường không lọt nổi vào mắt xanh của anh ấy." Cô gái vặn lại.

"Này, sao các cô không chịu hiểu thế." Thanh niên nọ quay đầu lại, giọng điệu nghiêm túc không một tia đùa cợt, trịnh trọng tuyên bố:

" Mọi người nghe cho rõ này. Chủ nhân của Thịnh Hồng, chính là GAY đó."

............................

Trans/Edit: Yisanse🐽



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net