2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời chạm đỉnh Paris, cả phòng đấu giá được rực rỡ ánh dương.

 Drouot có tổng cộng 23 phòng đấu giá, mỗi năm có hàng nghìn cuộc đấu giá thuộc các hạng mục khác nhau, cả năm 365 ngày hầu như không hề dừng nghỉ. Nhưng hôm nay lại vô cùng đặc biệt, không khí toàn bộ nhà đấu giá vô cùng yên tĩnh, 22 phòng đấu giá đồng loạt đóng cửa, nhân viên lên xuống toàn bộ tòa nhà chỉ để phục vụ công tác cho phòng đấu giá nổi tiếng ở tầng cao nhất. Không ai lại không hiểu, những người ngồi bên trong đó mới thực sự đáng giá nhất, hơn cả những vật phẩm cao quý trên trời kia.

Khi Tiêu Chiến mở cửa lớn bước vào, một quý cô tóc vàng ngồi ở giữa đang giơ bảng ứng giá, vật phẩm là một bức tranh sơn dầu của họa sỹ nổi tiếng, giá khởi điểm là  600.000 Euro, qua một hồi cạnh tranh gay gắt, giá vật phẩm lúc này đã lên tới 2,8 triệu Euro.

Tiêu Chiến đứng phía sau đại sảnh nhìn bốn phía xung quanh, sau đó bước nhanh đến khu vực đấu giá chuyên biệt được đặt sẵn từ trước. 

Nhà họ Tiêu thế lực to lớn, bình thường dư sức gọi gió hô mưa, từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến không biết mình đã nhìn thấy bao nhiêu trân bảo thế gian, thậm chí chọn bừa một món đồ sứ đặt ở nhà cũng có thể là vật quý vang danh thiên hạ. Vậy nên anh đối với những món vật phẩm này không có nửa phần hứng thú, càng không có ý định chạy vào tranh đoạt.

Thứ khiến Tiêu Chiến cả đêm hao tâm tổn sức, ròng rã bay đến Paris thực ra chỉ là một bức tranh sơn dầu vô danh kém tiếng, một bức họa về nhà thờ Đức Bà.

Bức tranh đó không phải là tác phẩm của một họa sỹ nổi tiếng, càng không phải kiệt tác nổi bật trong số vô vàn tác phẩm anh từng thấy qua, nhưng Tiêu Chiến đã phải vận dụng vô số quyền lực, khổ sở tìm kiếm hồi lâu mà vẫn chưa tìm được nguyên chủ. 

Bởi vậy, khi biết bức tranh sắp xuất hiện ở Drouot, anh lập tức gác lại mọi công việc, cả đêm không nghỉ mà bay tới đây. 

Tổng thể quá trình đấu giá có hơi chậm, Tiêu Chiến thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay sốt ruột gõ vào mặt số. Lô anh nhắm được xếp ở vị trí cuối cùng, vì vậy phải đợi đến cuối buổi đấu giá mới có thể lấy được món đồ mình khao khát nhất. 

Sau khi người bán đấu giá gõ cây búa hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đến lượt bức họa đó. Tiêu Chiến bàn tay nắm chặt, cầm chắc biển số, giương đối mắt tràn ngập vẻ chờ mong.

Nhưng diễn biến lại không như anh tưởng tượng, kế hoạch chợt đi chệch quỹ đạo, ngay khi đấu giá viên chuẩn bị giới thiệu vật phẩm cuối cùng thì đột nhiên có một nhân viên khác đi tới, ghé vào tai nàng nói nhỏ, buổi đấu giá một lúc sau thì được tuyên bố kết thúc. 

Bức tranh sơn dầu mà Tiêu Chiến mong muốn nhất đã bất ngờ bị rút khỏi cuộc đấu giá.

Dòng người nổi tiếng xung quanh dồn dập chào hỏi, nhưng Tiêu Chiến chẳng còn tâm trạng mà giao du, chỉ nhíu mày đứng tại chỗ, chờ trợ lí cho mình một câu trả lời, anh cần một lí do cho cả ngày uổng công vô ích.  

Một lúc sau, nam trợ lý Jaden bước đến gần anh và nói:

"Ông chủ, nửa giờ trước Vương tổng đã mua bức tranh trực tiếp từ nguyên chủ, và Drouot được thông báo là trực tiếp thu hồi."

Tiêu Chiến nhướng mày, lộ ra vẻ chán ghét không che giấu, lạnh lùng nói:

 "Vương tổng? Vương tổng nào??"

Jaden trước nay luôn làm việc dứt khoát lúc này đột nhiên có chút do dự, anh bước lại gần Tiêu Chiến, nhỏ giọng thì thầm: 

 "Tập đoàn Trì Long, Vương Nhất Bác."

Nghe đến cái tên Vương Nhất Bác, ánh mắt Tiêu Chiến chợt lóe lên một tia cảm xúc dị dạng, biến hóa nhanh đến mức ngay cả Jaden, người bạn đã ở bên cạnh Tiêu Chiến suốt từ thời niên thiếu, cũng khó lòng thấu tỏ. 

Mấy năm gần đây, bên ngoài thường đồn bóng đồn gió rằng mấy năm gần đây giao hảo giữa hai nhà Vương Tiêu đang dần phai nhạt. Việc con trai cả nhà họ Tiêu không ưa nhà họ Vương là sự thật hầu như ai cũng biết.

Mấy lời này đương nhiên Jaden nghe qua, nhưng anh biết Tiêu Chiến đối với Vương gia không đơn thuần là" không ưa", mà phải nói là "căm hận" thì đúng hơn.

Thời còn đi học, Jaden đã vô số lần cùng Tiêu Chiến đi uống rượu lúc nửa đêm. Tiêu Chiến trước nay luôn tự đóng mình vào khuôn khổ, chưa bao giờ cho phép bản thân vượt qua giới hạn, mặc dù hai người có thân quen tới mức nào chăng nữa, Tiêu Chiến vẫn sẽ biết chừng mực mà dừng lại, anh không để mình say, cũng không được phép say, đầu óc phải luôn luôn giữ tỉnh táo. 

Chỉ duy nhất có một lần, Tiêu Chiến hôm đó tự dưng phóng túng vô cớ, uống quá chén đến mơ mơ màng màng, lúc Jaden định đưa người về thì đột  bị Tiêu Chiến chặn lại.

" Từ nay hãy đi theo tôi nhé. Hãy trở thành trợ lý của tôi."Anh nói.

Đó là lần đầu tiên Jaden nhìn thấy Tiêu Chiến say rượu, hai má đỏ bừng, ánh mắt ngấn lệ long lanh, thậm chí môi cũng đỏ mọng, trông bộ dáng mềm mại như nước, lừa gạt người ta đến mất hồn mất vía.

Bình thường Jaden sẽ không bao giờ nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy, điệu bộ ngay cả một chút lực công kích cũng không có, anh biết rằng ngày hôm đó hẳn là rất đặc biệt đối với Tiêu Chiến, đặc biệt đến mức một người luôn kỉ luật khắc chế tự chuốc say chính mình.

"Tại sao tôi phải đi theo cậu, làm trợ lý cho cậu thì tôi được gì?" Jaden nhẹ giọng hỏi.

"Cậu sẽ có được những gì cậu muốn."

Jaden hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu, cậu muốn gì nào? Tôi làm giúp cậu."

"Tôi ... Tôi nghĩ ..." Tiêu Chiến ánh mắt mờ mịt, khóe miệng nở nụ cười, anh ghé sát đầu vào tai Jaden, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn phá hủy Trì Long."

Giọng Tiêu Chiến rất êm dịu, nói xong liền nheo mắt cười khúc khích, trông vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, cứ như đang nói đùa vậy. Nhưng trong lòng Jaden biết rất rõ, những lời nói đùa từ miệng của Tiêu Chiến không thể coi là chuyện cười được.

Tiêu Chiến vẫn cười một cách vô hại, thoạt nhìn trông mềm mại vô cùng, Jaden không bao giờ tưởng tượng nổi người nhu hòa đáng yêu trước mặt mình lại nói ra những lời đen tối hung hiểm, với một giọng điệu thoải mái đến như vậy.

Nếu chuyện này mà để người khác nghe thấy, kiểu gì cũng xảy ra sóng to gió lớn.

"Tiêu Chiến, cậu say rồi." Jaden nói.

"Kêu lại ."

"Cái gì ?"

Tiêu Chiến cười haha, anh nói: 

"Nên kêu là: Ông chủ, ngài say rồi."

"Tôi nhận cậu là sếp từ khi nào vậy?" Jaden cười bất lực.

" Cậu không được phép từ chối, tôi muốn cậu đi theo tôi, cậu nhất định phải đi theo tôi."

Tiêu Chiến buông xuống một câu như vậy, lảo đảo bước vào phòng, chỉ chừa cho Jaden một cái bóng lưng nghiêng ngả.

Có lẽ anh ấy đã uống quá nhiều, bước đi loạng choạng, lúc Tiêu Chiến chuẩn bị ngã chổng vó ra sàn, Jaden lắc đầu bất lực, bèn sải bước tới đỡ người dậy, mãi cho đến khi anh ngủ thiếp đi mới yên tâm về nhà. 

Kể từ đó, Tiêu Chiến và Jaden cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ trói chặt lấy nhau, tất nhiên những năm qua Jaden chưa bao giờ để Tiêu Chiến thất vọng, anh quả thực đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Tiêu Chiến, trên con đường thâu tóm thương trường giúp Tiêu Chiến một tay.

Jaden là người duy nhất trên thế giới này biết Tiêu Chiến rốt cục muốn làm gì, bất luận đêm đó anh say rượu nói bừa hay chân tâm thực ý, Jaden cũng đã đồng lòng đáp ứng, một lời đã định không thể thu hồi.

..........

Cuộc đấu giá kết thúc.

Đám đông đấu giá lục đục rời chỗ, Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, theo đoàn người nhanh chân bước ra khỏi phòng. 

Quan khách giải tán rất nhanh, lúc này tầng trên cùng của Drouot hoàn toàn trống rỗng.

Tiêu Chiến đi mười mấy tiếng ròng rã đến Paris, cả đêm chưa từng dám nghỉ giải lao, chỉ để thuận lợi mua được bức tranh sơn dầu đó, nhưng không ngờ lại bị Vương Nhất Bác đoạt ngay áp chót.  Hiện tại ngoài sự mệt mỏi về mặt thể xác, trong lòng anh còn có cảm giác bức bối khó tả, thiếu chỗ phát tiết. 

Tới lối cầu thang, Tiêu Chiến dừng lại, liếc mắt một cái quanh khu vực hút thuốc, sau đó xoay người bước vào, nhẹ nhàng nói với Jaden:

"Tôi đi hút một điếu."

Tiêu Chiến hút thuốc lá, nhưng không nghiện, anh chỉ là quen với cảm giác hút một điếu thuốc để xoa dịu tâm tình. Đối với một thứ ngập ngụa nicotine như thuốc lá, một số người càng hút càng mơ hồ, nhưng Tiêu Chiến càng hút lại càng tỉnh táo, giống như món vật phầm định thần trời ban, nuốt mây nhả khói một hồi rồi tâm trạng liền bình thản như cũ. 

Như thường lệ, Jaden đứng đợi Tiêu Chiến ở cửa phòng hút thuốc.

Cánh cửa theo phong cách Châu Âu nặng nề mở ra, Paris giữa trưa ánh sáng rực rỡ, mặt trời bừng tỉnh ban nắng vàng khắp nơi, tình cờ chiếu vào đôi mắt đẹp đẽ của Tiêu Chiến, anh theo bản năng híp mắt lại, trong vòng mất giây ngắn ngủi bước vào căn phòng tối. 

Tiêu Chiến đóng cửa lại, mở mắt ra, trong ánh sáng và bóng tối đan xen lốm đốm, anh nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang dựa vào cửa sổ phòng hút thuốc.

Lúc này, áo vest đen của người đàn ông không biết đã bị ném đi nơi nào, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, cổ áo mở rộng hai cúc, trông rất tùy tiện.

Anh ta đút một tay vào túi quần tây, chỉ chừa ra đoạn cổ tay đeo đồng hồ, tay còn lại kẹp điếu thuốc lơ lửng. Nhìn thấy Tiêu Chiến bước vào, người nọ khẽ cau mày thở ra một hơi khói, sau đó nhướng mi, nhàn nhạt cất lời:

 "Anh Tiêu, đã lâu không gặp."

Đó là một giọng nói rất tuyệt, giống như sương sớm trên núi, có chút ẩm ướt của sương mai, hòa lẫn cái lạnh buốt tê dại của đêm dài còn chưa tiêu tán, lạnh đến thấu xương, rõ ràng là đang chào hỏi, nhưng lại giống như đem người cự tuyệt ngàn dặm. 

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra người đàn ông dưới ánh đèn nhập nhoạng kia là ai, anh sững sờ trong nháy mắt, xong rất nhanh đã ổn định lại tư thế.

Đế giày da phát ra vài tiếng động nhẹ nhàng, Tiêu Chiến bước đi vững vàng đến trước mặt người nọ một thước, đứng yên tại chỗ, khóe môi nhếch lên một nụ cười đẹp đẽ, anh cất lời chào:

"Đã lâu không gặp, Vương tổng."

Nụ cười rất lịch sự, như thể độ cong của khóe miệng đã được thiết kế cẩn thận. Ngàn người như một, lúc nào cũng là khuôn mặt tươi cười xa cách đó.

Chính vì thế mà ấn tượng của công chúng về Tiêu Chiến luôn là một người hiền lành dịu dàng, ngay cả trong thương trường vốn đầy sóng gió, chưa ai làm ầm ĩ về cách đối nhân xử thế của Tiêu Chiến.

Mọi người chỉ thấy kì quái ở chỗ, làm thế nào mà một anh chàng hiền lành như vậy từng bước đi đến được vị trí ngày hôm nay? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra trong nhà họ Tiêu năm đó, cho dù bọn họ ngậm miệng không trực tiếp nói ra, nhưng trong lòng vẫn ôm một bể thắc mắc.

Tiêu Chiến hoàn toàn không phải một kẻ chỉ biết cười ngu ngu dại dại, anh ta thực sự là một cây kim trong bọc bông. 

Vương Nhất Bác ghét nhất dáng vẻ này của Tiêu Chiến, hắn hiểu rõ hơn ai hết những dã tâm ngút trời giấu dưới lớp vỏ đẹp đẽ kia. Hắn cảm thấy mệt mỏi giùm khuôn mặt tươi cười cố định như cái máy của Tiêu Chiến, hắn đã thấy phát ngán chúng kể từ khi còn là một đứa trẻ.

Vương Nhất Bác khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, giơ tay lên, rít một hơi khói thật dài, cũng không có ý định nói chuyện.

Hắn là người thừa kế được nhà họ Vương bồi dưỡng từ nhỏ, không hề để đứa con trai cả với nụ cười giả tạo của nhà họ Tiêu kia vào mắt. Mặc dù Tiêu Chiến đã đảm đương gia nghiệp từ lâu, nhưng thái độ của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Vương Nhất Bác đã nhìn thấy quá nhiều người nhiều việc giả tạo, những kẻ trăm người như một đều mang nụ cười dối trá xu nịnh, làm mọi cách để đạt được một vài lợi ích nhỏ nhen mà hắn không  bao giờ xem trọng trong đời.

Hắn đã quá quen thuộc với nụ cười khuôn mẫu trên mặt Tiêu Chiến, chính sự quen thuộc này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến cùng những người đó không có gì khác biệt.

Giả tạo giống nhau, nịnh nọt giống nhau, bụng dạ khó lường giống nhau, nham hiểm bẩn thỉu cũng hệt như nhau. 

Cho dù hắn không thể phủ nhận rằng Tiêu Chiến đẹp hơn những người đó, dù anh ta có mang nụ cười khô khan lạnh lẽo đến mức nào, thì vẫn cứ dư sức làm người đối diện thần hồn điên đảo. Chính vào khoảnh khắc Tiêu Chiến đẩy cánh cửa gỗ kia ra, thậm chí bản thân Vương Nhất Bác cũng không thoát khỏi một hồi rung động. 

Tiêu Chiến đương nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác coi thường mình, nhưng dù sao anh cũng không thèm so đo, trong mắt anh, Vương Nhất Bác không phải là nhân vật gì quá quan trọng.

Cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch mà mình đã tận mắt chứng kiến lễ trăm ngày. Tiêu Chiến thậm chí còn nghĩ Vương Nhất Bác nên cảm ơn mình đã không bóp chết hắn luôn từ ngày hôm đó nữa kia. 

Ánh nắng chiếu vào căn phòng, dương quang chói lọi, nhưng đứng quá lâu sẽ thiêu đốt con người ta đến đổ mồ hôi hột, Tiêu Chiến cởi áo vest khoác lên lưng ghế, xé giấy ăn trên bàn lau ghế sạch sẽ một lượt, xem xét chán chê xong mới ngồi xuống.

Bật lửa tóe lên tia sáng xanh lét, lửa bắt bên rìa điếu thuốc vừa châm, khói vấn vít qua kẽ tay anh, thuốc lá sắp kề đến miệng đột nhiên dừng lại, Tiêu Chiến chần chừ vài giây, không biết đang nghĩ gì, sau đó nhấp môi rít một hơi thật chậm, thở ra một tầng khói mỏng, trầm giọng nói:

"Ra giá đi."

Thanh âm không lớn, nhưng trong căn phòng chỉ có hai người họ lại nghe rất rõ. Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, hắn hỏi:

 "Ý anh là sao?"

"Ra giá đi, bức tranh sơn dầu đó."

Tiêu Chiến đi thẳng vào chủ đề, ý đồ làm Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, hắn đúng là không ngờ tới Tiêu Chiến lại trực tiếp như vậy, nhưng cũng chẳng sao, đỡ phải mất công diễn trò vô bổ. 

Lần này Vương Nhất Bác nghe nói Drouot sắp đấu giá một số bảo vật nên đã đến Paris trước hai ngày, hôm nay còn đặc biệt dậy thật sớm đến trung tâm thành phố, không ngờ rằng buổi đấu giá lại kéo dài lê thê như vậy, Vương Nhất Bác quyết định không đợi nữa, hắn sai trợ lý liên hệ mua trực tiếp bức tranh từ nguyên chủ. 

Hắn không quan tâm có phá luật hay không, Vương tử trẻ tuổi từ khi còn quấn trong tã đã muốn gì được nấy, không cần cạnh tranh với ai, cũng chẳng ai cạnh tranh nổi hắn. 

Vương Nhất Bác sớm biết sẽ gặp Tiêu Chiến ở Drouot, việc Tiêu Chiến muốn sở hữu bức tranh sơn dầu vô danh này cũng nằm trong dự liệu từ lâu. 

Trầm lặng chốc lát, Vương Nhất Bác ném nửa điếu thuốc tàn trên tay, sau đó ngồi xuống ghế đối diện với Tiêu Chiến, ngả người ra sau, hai tay vịn hờ lên tay ghế, hắn nói:

" Chỉ một bức tranh không tiếng không tăm mà lại khiến anh Tiêu lặn lội đường xa đến tận đây, quả thực khiến người ta tò mò nha..."

Khoang mũi ngập khói, Tiêu Chiến thở ra một hơi nặng nề, anh không muốn cùng Vương Nhất Bác tốn thời gian đôi co nữa, bèn nói thẳng:

" Gấp mười lần số tiền cậu bỏ ra thì sao?" 

"Anh Tiêu nghĩ tôi thiếu tiền?" 

"Hai mươi lần." Tiêu Chiến nâng giá gấp đôi.

Trông thấy Tiêu Chiến nhất quyết muốn lấy bằng được bức tranh, Vương Nhất Bác thấp giọng cười chế nhạo, sau đó mới nói:

" Chẳng có chút thành ý gì cả. Tiêu tổng đây chắc là không thật sự muốn lắm đâu ha?"

Nói xong hắn phủi mông tỏ ý muốn đi.

Thấy vậy, Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy, nhân lúc Vương Nhất Bác còn dùng dằng nắm lấy tay nắm cửa mà hỏi hắn:

 "Vậy cậu Vương muốn thái độ như thế nào?"

Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại, hắn quay lưng về phía Tiêu Chiến, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó xoay người liền trở lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày, nói: 

" Vậy phải xem thành ý của anh Tiêu đây rồi."

" Dự án mới ở Nam Sơn kia, Thịnh Hồng có thể chia cho Trì Long một nửa."

" Một hạng mục nhỏ như vậy, làm sao xứng với giá trị bức tranh..."

"Vậy thì cậu Vương muốn gì, có thể nói rõ." Tiêu Chiến đáp.

Vương Nhất Bác bỏ hai tay vào túi quần âu, chậm rãi đi đến chỗ Tiêu Chiến, rất gần, giữa hai người chỉ để lại khoảng trống bằng hai nắm tay, làm ra vẻ suy tư cân nhắc.

Khoảng cách an toàn bị phá vỡ khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy mất tự nhiên, nhưng ngoài mặt anh vẫn che giấu rất tốt, tỏ ra bình thản ung dung, không hề hoảng sợ.

"Tôi muốn..."

Vương Nhất Bác kéo dài âm cuối, như thể đang suy nghĩ, cũng như thể đang cố ý thừa nước đục thả câu. 

Tiêu Chiến yên lặng chờ lời nói tiếp theo của Vương Nhất Bác, chỉ cần có thể lấy được bức tranh trong tay hắn, cho dù Vương Nhất Bác muốn gì, anh đều có thể tìm cách đáp ứng. 

Nhưng Vương Nhất Bác vốn không định nói nốt câu thoại còn dang dở kia, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm trắng nõn thanh tú của Tiêu Chiến.

Nhiệt độ có chút lạnh lẽo, ngón tay mảnh khảnh véo cằm anh, ngón tay cái vuốt ve nốt ruồi tinh tế dưới môi Tiêu Chiến, thỉnh thoảng miết lấy viền môi anh, truyền đến từng đợt tê dại.

Thanh âm trầm thấp truyền đến bên tai Tiêu Chiến, giống như sương mù mông lung, chất giọng hơi khàn:

 "Nghe nói anh Tiêu chưa từng gần gũi phụ nữ, không biết là thật hay giả."

Lần này, Tiêu Chiến hoàn toàn hiểu rõ mình đã bị Vương Nhất Bác đùa bỡn.

Bản thân Tiêu Chiến trong mấy năm qua cũng đã nghe thấy một số lời đồn đãi nhảm, nhưng vì năm lần bảy lượt xua đuổi những người phụ nữ được đưa lên giường mình, trên phố kiểu gì thiên hạ cũng nói anh nghiện Long Dương.

Vô lý. Tiêu Chiến xác thực không hứng thú với mấy người phụ nữ đó, nhưng anh ấy cũng không hề thích đàn ông. 

Lúc này Vương Nhất Bác đột nhiên nói ra những lời như vậy, Tiêu Chiến thừa biết hắn đang chọc tức mình. Đời nào có chuyện Vương Nhất Bác thực sự muốn cùng anh làm giao dịch? Vương Nhất Bác chỉ là đang đùa cợt Tiêu Chiến, muốn trông thấy dáng vẻ anh nhảy dựng lên tức giận mà thôi. 

Quả thực, Vương Nhất Bác chỉ muốn nhìn Tiêu Chiến giận đến giẫm chân. Hắn muốn xem Tiêu Chiến thực sự trông như thế nào dưới lớp da giả, vì xu hướng tình dục là điểm đau của Tiêu Chiến, cho nên hắn không ngại chọc thêm vài nhát vào điểm đau này.

Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã muốn đích thân giật xuống lớp mặt nạ giả tạo của Tiêu Chiến, hắn muốn đem bộ dạng dơ bẩn nhất của Tiêu Chiến phơi bày dưới ánh nắng Paris diễm lệ, muốn trông thấy dáng vẻ thất thố của Tiêu Chiến, muốn xem Tiêu Chiến ở trước mặt mình nổi nóng phát cuồng, muốn anh luống cuống không còn cách nào nguy trang.   

Không có tại sao cả, nếu như nhất quyết truy hỏi, chỉ có thể nói là bọn họ từ nhỏ đã không hợp nhau. 

Trong lòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến là một nhân vật phản diện bẩm sinh.

Chỉ có điều, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vốn có của Tiêu Chiến trong phút chốc lại biến thành nụ cười đặc trưng, khóe miệng cong lên thành một đường cung đẹp mắt, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở tay nắm cằm của Vương Nhất Bác, sau đó nhẹ nhàng cất giọng: 

"Cậu Vương, chú ý chừng mực. "

Viễn cảnh trong tưởng tượng không hề xảy ra, trong lòng Vương Nhất Bác thoáng thấy kinh ngạc, hắn hừ lạnh một tiếng, trầm mặt bước ra ngoài, bỏ lại mấy câu lạnh ngắt:

"Tranh không phải để bán, nếu muốn anh có thể tìm cách mà lấy".

Mặc dù đã cực lực che giấu, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được bước chân hoảng loạn của Vương Nhất Bác lúc rời đi. Hắn không hiểu tại sao Tiêu Chiến có thể không tức giận trong hoàn cảnh như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nhưng Tiêu Chiến thật sự rất đẹp, ngay cả nụ cười khuôn mẫu không chút ấm áp kia vẫn khiến Vương Nhất Bác trong lòng run lên.

Hắn nhớ đến những lời đồn đại và giai thoại về Tiêu Chiến, cả  việc anh nuôi sủng nam để làm ấm giường, Vương Nhất Bác đột nhiên thấy sởn da gà, trên đường ra ngoài yêu cầu trợ lí mang khăn mùi xoa tới, khử trùng rồi lau qua lau lại ba lần mới chịu từ bỏ. 

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến người này thực sự ghê tởm, giống như nụ cười xinh đẹp nhưng giả tạo đến buồn nôn của anh.

Khi Vương Nhất Bác đi ra thì đụng phải Jaden đang đứng ở cửa phòng hút thuốc đợi Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lúc ấy đang hoảng loạn nên không rảnh để ý, nhưng Jaden lại bị sự xuất hiện của hắn dọa cho hết hồn. 

Vương Nhất Bác vừa đi khỏi, Jaden đã chạy đến, nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, sốt ruột hỏi han: 

"Tiêu Chiến, cậu ta có làm gì cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net